*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một bên là người trong lòng, một bên là đứa con duy nhất của mình
Mấy ngày trước, Bạch Nhược Y từng nghe Bạch Kiến nói rằng Trần Lạc vẫn luôn lo lắng, nếu con trai bà không cho hai người họ ở bên nhau thì biết phải làm sao.
Điều đó chứng tỏ bà rất quan tâm đến suy nghĩ của con, bây giờ ẩmĩ đến nước này không phải là điều bà mong muốn.
Bạch Nhược Y lại nhìn sang Bạch Kiến, ông cũng đang tỏ vẻ ưu sầu
Nếu sau này ông và Trần Lạc muốn ở bên nhau thì cảnh tượng bây giờ là điều mà họ không mong muốn nhìn thấy nhất
Vì vậy, Bạch Nhược Y hạ mình một chút, nở nụ cười nhẹ với Trần Kỳ: “Tuy nhiên tôi có thể hiểu cho tâm trạng3của anh, tình cảm giữa anh và dì Trần rất tốt nên anh mới cảm thấy dì bị ba tôi lừa
Anh muốn đòi công bằng cho mẹ, tôi rất hiểu tấm lòng này.” Trần Kỳ thấy Bạch Nhược Y đổi sắc mặt, cậu ta lập tức cau mày, nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Cô thật sự hiểu được ư? Hay chỉ nói qua loa lấy lệ?”
“Tôi không hề qua loa lấy lệ với cậu.” Bạch Nhược Y nghiệm mặt: “Thế này đi, ba người chúng ta tìm một căn phòng rồi nói chuyện, để mẹ anh và ba tôi ở riêng trò chuyện một chút, yên tĩnh như vậy sẽ tốt cho tất cả chúng ta.” Trần Kỳ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Lạc, sau đó đánh mắt về phía phòng mình: “Vậy đi, tới0phòng tôi bàn chuyện.” Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm theo Trần Kỳ vào phòng cậu ta
Trần Kỳ ngồi ghế xoay bên cạnh, để Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ngồi ở mép giường
Thẩm Đình Thâm đi đằng sau, vào phòng rồi tiện tay khóa trái cửa
Nếu đây không phải là nhà Trần Kỳ, nhất định cậu ta sẽ nghĩ hai người kia muốn làm gì đó với mình.
“Nói đi, cô muốn giải quyết thế nào?” Trần Kỳ tiện tay cầm lấy cây bút trên bàn, không ngừng xoay để che giấu sự sốt ruột của mình
Cậu ta cũng không biết vì sao rõ ràng đang ở phòng mình, nhưng khi nhìn Thẩm Đình Thâm là lại cảm thấy bầu không khí trong đây loãng ra một ít.
Trần Kỳ vốn có rất nhiều lời muốn5nói, lại bởi vì Thẩm Đình Thâm ở đây nên cậu ta chẳng thốt ra được câu nào
“Tôi suy nghĩ một chút.” Giờ đây, điều kiện trước hết là Bạch Kiển sớm hay muộn cũng kết hôn với Trần Lạc, do đó Bạch Nhược Y cố hết sức để quan hệ giữa mình và Trần Kỳ đừng trở nên quá căng thẳng: “Chuyện đêm qua là ba tôi không đúng, nhưng nếu nhìn từ hướng khác thì quả thực dì Trần với ông ấy đã qua lại một khoảng thời gian rồi
Hơn nữa ba tôi tuyệt đối không có ý đùa giỡn dì Trần, vậy nên hai chúng ta hoàn toàn có thể trao đổi thân thiện hơn...”
“Tôi đâu có đồng ý cho ba cô ở bên cạnh mẹ tôi!” Trần Kỳ bất mãn cắt ngang lời4Bạch Nhược Y: “Cô có ý gì? Hứ, ba cô làm chuyện như thể với mẹ tôi mà cô còn muốn nhà tôi nhẫn nhục chịu đựng, cho mẹ tôi ở bên ông ta ư?”
“Không phải, chuyện đêm qua chúng tôi sẽ bồi thường cho nhà anh
Nếu anh cảm thấy ba tôi quá đáng, tôi có thể bảo ông ấy chính thức nói lời xin lỗi, dù gì cũng chưa thông báo với anh tiếng nào mà đã nảy sinh quan hệ với di Trần, như vậy là để tâm đến cảm nhận của anh.” Bạch Nhược Y hạ mình đến mức thấp nhất, gần như là ngang bằng.
Câu nói của cô cũng khẳng định rằng, đó là chuyện tôi tình nguyện bạn bằng lòng", anh dựa vào cái gì mà nói ba tôi như thế.
“Bồi thường?9Các người có thể bồi thường cho tôi thứ gì?” Trần Kỳ cất tiếng cười lạnh: “Cô gái nhỏ này nói chuyện thú vị nhỉ, sao hả? Chẳng lẽ nhà có nhiều tiền lắm à? Sao giọng điệu của cô cứ luôn cao cao tại thượng như vậy...” “Nói đi.” Giọng Thẩm Đình Thâm đột ngột vang lên: “Cậu muốn sao thì mới cho phép chú Bạch và mẹ cậu ở bên nhau? Chúng ta nói thẳng vào vấn đề sẽ tốt hơn đấy.” Thẩm Đình Thâm không nhẫn nại được như Bạch Nhược Y, anh quan sát một hồi đã nhìn ra, Trần Kỳ dùng dằng lâu như vậy bởi vì cậu ta muốn thứ gì đó, cho nên anh trực tiếp cắt ngang, tiết kiệm thời gian của mọi người
Trần Kỳ bị Thẩm Đình Thâm hỏi nên ngẩn ra, nuốt nước bọt, thầm nghĩ họ đã nói vậy rồi, mình cũng không cần ra vẻ thanh cao nữa
Cậu ta ho khan vài tiếng: “Được! Hai người đã nói vậy thì tôi cũng đưa ra yêu cầu của mình
Trước tiên, nếu ba cô muốn cưới mẹ tôi thì sính lễ không được ít hơn 500.000; hơn nữa cho dù mẹ tôi ở cùng ba cô, mỗi tháng ba cô phải cấp cho tôi 5000 tiền sinh hoạt...” “Cậu là ký sinh trùng à?” Thẩm Đình Thâm miễn cưỡng cắt lời Trần Kỳ: “Chẳng lẽ lớn vậy rồi mà cậu vẫn sống nhờ mẹ sao? Bản thân cậu không có việc làm à?”
“Tôi có chứ! Tôi có việc làm!” Trần Kỳ gân cổ lên, nhưng ánh mắt cậu ta nhìn Thẩm Đình Thâm vẫn có vẻ sợ hãi: “Nhưng không liên quan đến việc tôi đưa ra điều kiện
Nếu các người muốn mẹ tôi gả cho ông già đó, không có sự đồng ý của tôi, mẹ tôi không thèm gả đâu!” Dù gì thấy Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm đều là người có tiền, Trần Kỳ làm sao mà không nghĩ tới chuyện moi một khoản
Bạch Nhược Y cúi đầu ngẫm nghĩ, nếu vậy thì cũng không phải là không được, ít nhất ba và dì Trần có thể ở bên nhau.
Nhưng Thẩm Đình Thâm lại không đồng ý nghe theo Trần Kỳ, anh nhướng mày nhìn chằm chằm cậu ta, nhìn tới mức cậu ta sợ hãi, môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Sính lễ có thể đưa cho cậu, nhưng tiền sinh hoạt thì không.”
“Tại sao?” Trần Kỳ bất chợt hét lên, sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Tôi đã nói là nếu các người không đưa, tôi sẽ không đồng ý!”
“Cậu đã là người trưởng thành, chẳng ai có nghĩa vụ phải cho cậu tiền sinh hoạt cả, cậu có tay có chân sao còn cần tới tiền sinh hoạt?” Thẩm Đình Thâm cảm thấy loại người này càng tham lam càng khó lòng thỏa mãn.
“Tôi mặc kệ các người nói thế nào, dù sao đi nữa, nếu không đồng ý điều kiện của tôi, tôi sẽ không cho phép mẹ tôi ở với ba cô.” Trần Kỳ ném cây bút lên bàn, tỏ vẻ “lợn chết không sợ bỏng nước sôi”
Đòi tiền mà không biết xấu hổ
“Thế này đi, tôi đưa anh 1.000.000 tiền sính lễ
Sau này anh không được phản đối bọn họ, không được phép quấy rầy cuộc sống bình thường của họ nữa.” Thẩm Đình Thâm vừa nói vừa lấy chi phiếu trong túi ra đưa cho Trần Kỳ.
“Không cần đâu, số tiền này em đưa là được.” Bạch Nhược Y đưa tay ra chặn từ chi phiếu kia, nhưng Trần Kỳ lại cho rằng cô không chịu đưa, cậu ta lập tức giật lấy chi phiếu
“Được, thành giao.”* Gương mặt Trần Kỳ vẫn tỏ vẻ không tình nguyện lắm.
(*) Thành giao: hoàn thành xong thủ tục mua bán/ mặc cả xong
Thẩm Đình Thâm cười dịu dàng với Bạch Nhược Y: “Được rồi, mọi thứ đã xử lý xong
Đi thôi, em ra xem ba đi.” Bạch Nhược Y định nói gì đó nhưng rồi cảm thấy nếu mình quá nhấn mạnh chuyện tiền bạc, trái lại sẽ càng xa lạ với Thẩm Đình Thâm: “Được.” Đợi sau khi Bạch Nhược Y ra ngoài, Thẩm Đình Thâm mới trở lại gương mặt lạnh lùng: “Cậu đã nhận tiền rồi, sau này nếu còn dám gây khó dễ cha con nhà họ Bạch, tôi nhất định sẽ khiến cậu sống không yên ở thành phố H.” Trần Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua chữ ký trên tờ chi phiếu
Vừa đọc được cái tên đó, máu trên người cậu ta lập tức đông cứng.