*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được.” Lý Lâm đã theo Thẩm Đình Thâm nhiều năm, tâm trạng của Thẩm Đình Thâm ra sao, Lý Lâm có thể đoán được đã có chuyện gì xảy ra
Ở một nơi khác Bạch Nhược Y đang đi trên con đường vắng người qua lại, tâm sự nặng nề khiến cô không hề để ý tới xung quanh có gì, bước chân vô cùng chậm chạm
Một lát sau, cô nhìn thấy khoảng hơn hai mươi tên côn đồ đường phố, ai cũng đội mũ, bước đi lộ rõ vẻ thiểu đứng đắn
Mấy người họ vây quanh Bạch Nhược Y, một người đàn ông tóc bạc đưa tay giật lấy túi xách của cô: “Hey!”
Đột nhiên có giọng nói vang lên khiến Bạch Nhược Y hốt hoảng, giật túi lại lùi về phía sau vài bước
“Bộp” một tiếng lại3lùi về sau va vào một người, Bạch Nhược Y quay đầu lại nhìn thoáng qua
Lúc này cô mới phát hiện ra bên cạnh mình có rất nhiều người đang vây quanh và đang chắn hết đường đi của cô
“Các anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Y nhíu mày, đôi mắt màu hổ phách nhìn quanh bọn họ
Cách ăn mặc đều mang phong cách đường phố, giày họ mang đều là loại số lượng có hạn, chỉ nhìn sơ qua nên Bạch Nhược Y cũng không biết đồ họ mặc là đồ hàng hiệu hay là hàng fake.
Nhưng trực giác của Bạch Nhược Y cho cô biết rằng, họ không phải là loại người đi ăn cướp
“Không có gì.” Tên tóc bạc nói, nhìn Bạch Nhược Y một cách quyến rũ
Hắn nhuộm tóc bạc, đường nét trên khuôn0mặt góc cạnh, chỉ có đôi môi hơi dày, nhưng không hề khiến cho hắn giảm khí thế
Bạch Nhược Y đối diện với ánh mắt của hắn, không hề vui vẻ gì: “Không có gì, anh lại dẫn người tới chặn đường tôi là sao?” “Ôi chao, sao cô lại không sợ chúng tôi thế?” Tên tóc trắng đột nhiên động chạm, gương mặt hắn sát tới gần Bạch Nhược Y, nếu không phải còn nhớ có người đang đứng sau lưng, chắc chắn Bạch Nhược Y sẽ lùi lại phía sau
“Sợ mấy đứa trẻ con lông bông mấy người sao?” Bạch Nhược Y sao lại không sợ cơ chứ, dù thế nào chúng cũng là người lớn, cảm giác chỉ cần một tên thôi cũng có thể vặn gãy cổ cô, nhưng cô vẫn phải cố gắng5trấn an mình mà thôi.
“Trẻ con lêu lổng? Ha ha ha...” Tên tóc bạc cười lớn, mấy người đi cùng hắn đều cười theo.
Cười tới mức Bạch Nhược Y không biết làm thế nào, cảm thấy sởn hết cả gai ốc, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
Bây giờ trên thế giới này, có rất nhiều người không hề tuân theo quy tắc nào cả.
“Chị à, chị bao nhiêu tuổi? 30 hay 40 tuổi?” Tên tóc bạc cười đưa tay vuốt tóc Bạch Nhược Y, với chiều cao chiếm ưu thế, hắn xoa cằm nhìn Bạch Nhược Y: “Chị xem lại chị đi, thấp như vậy mới là trẻ con đấy?”
“Bỏ tay ra!” Bạch Nhược Y vung túi xách về phía người của tên tóc bạc
Tên tóc bạc cũng nhanh nhẹn, nhanh chóng lùi về phía sau, khó khăn4lắm mới tránh được túi xách của Bạch Nhược Y
Đúng lúc này, một chiếc xe màu đen từ từ dừng lại
Khi màn đêm bao phủ thành phố H, sự xuất hiện của nó như một con báo đen, lặng lẽ bước lại gần phía họ
Không ai chú ý tới sự tồn tại của chiếc xe, Lý Lâm ở trong xe có ánh mắt vô cùng tinh tường, vừa liếc qua đã nhìn thấy người phụ nữ bị đám người vây quanh, nhưng khoảng cách khá xa nên không rõ: “Người đó mặc quần áo giống cô Bạch.” Người đàn ông ngồi phía sau mở cửa kính nhìn ra, đôi mắt sắc như chim ưng nhìn vào người đang ở trên đường kia.
Anh chỉ cần liếc qua đã nhận ra Bạch Nhược Y, đôi mắt lạnh lùng lại càng9sâu không thấy đáy, một cảm giác kỳ lạ trào dâng, nhưng lại không hề lên tiếng
“Chị không cần phải sợ chúng tôi như thế.” Tên tóc bạc khoanh tay trước ngực cười cợt: “Tôi chỉ muốn làm bạn với chị thôi.” “Làm bạn sao?” Bạch Nhược Y trừng mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là cách để mấy người kết bạn sao?” “Đây là tôi sợ chị sẽ không đồng ý làm bạn với tôi mà.” Tên tóc bạc thừa lúc Bạch Nhược Y nói chuyện đã nháy mắt ra hiệu cho mấy tên đứng quanh đó.
Vừa dứt lời, chiếc túi xách của Bạch Nhược Y đã bị những tên ở xung quanh giằng lấy, không cho cổ thời gian để kịp phản ứng lại
Mây tên côn đồ đường phổ thô lỗ mở túi xách của Bạch Nhược Y ra, lục lọi bên trong: “Túi xách của đàn bà lắm đồ quá.” “Ôi chao, lại còn cái này nữa, ôi chao! Băng vệ sinh.” “Ha ha ha ha..
Cho mày dùng đấy!” “Dùng m* mày ý.” Bọn chúng vừa lục túi vừa bông đùa, khiến gương mặt của Bạch Nhược Y tái đi.
Cô nhíu chặt mày, giơ tay muốn lấy lại túi xách của mình: “Mau trả túi xách lại cho tôi! Trong túi của tôi không có tiền, đừng lục nữa!” “Họ không phải muốn lục lấy tiền, mà lục điện thoại của chị để lưu số tôi vào mà thôi.” Tên tóc bạc khẽ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Y
Khi vừa mới nhìn thấy Bạch Nhược Y ở chỗ khá xa, chỉ mới liếc nhìn mà đã say đắm
Sao trên trời lại có người con gái xinh đẹp tới vậy! Thế nên tên tóc bạc mới dẫn họ tới đây, không hề có ý định làm tổn thương tới Bạch Nhược Y, mà chỉ muốn lấy số điện thoại của cô mà thôi
Bởi vì thực tế cho hắn thấy rằng, nếu một mình hắn đến bắt chuyện thì chắc chắn Bạch Nhược Y sẽ không để ý tới hắn.
Bạch Nhược Y không thèm quan tâm đến hắn, giơ tay muốn lấy lại túi của mình
Mấy người đó chưa tìm thấy điện thoại, nhìn thấy Bạch Nhược Y muốn lấy lại nên đã vứt túi cho người khác.
Mấy tên đó truyền qua truyền lại túi của Bạch Nhược Y, đến nỗi Bạch Nhược Y muốn mắng người: “Các người đừng đùa nữa, trả lại túi xách cho tôi.”
“Chị tới mà cướp này, cướp được thì trả cho chị.” Bọn chúng vui vẻ khi lấy Bạch Nhược Y ra làm trò cười, ai ai cũng hí hửng, không hề để ý tới tâm trạng của Bạch Nhược Y.
Càng nhìn thấy Bạch Nhược Y sốt sắng chúng càng đắc ý, như thể muốn ép cho Bạch Nhược Y phải khóc mới hả dạ
Hai người ngồi trong xe, Thẩm Đình Thâm ngồi phía sau vẫn lạnh nhạt nhìn bọn chúng đùa giỡn Bạch Nhược Y, không hề có phản ứng gì
Lý Lâm lại không thể chịu được quay đầu nhìn Thẩm Đình Thâm: “Không tới giúp cô Bạch sao?” Thẩm Đình Thâm khẽ nhắm mắt lại, những sợi tóc trên trán che khuất tầm nhìn, khiến người khác không thể nhìn thấu được anh đang nghĩ gì.