*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi gói ăn không ngon như thế này đâu.” Bạch Nhược Y dọn mấy chiếc bát hết nhẵn, thầm nghĩ tay nghề dì Trần không tệ
Xem ra sau này Bạch Kiển có phúc rồi
Không đúng, mình cũng có phúc chứ!
Dọn dẹp xong xuôi, Bạch Nhược Y vừa lau nước dính trên tay, vừa nói với Nhan Như Ngọc: “Được rồi, bây giờ cũng đã ăn xong, chúng ta vào việc chính đi, bằng không thì sẽ trễ lắm.” “Ừ.” Nhân lúc Bạch Nhược Y bận rửa chén, Nhan Như Ngọc vào phòng làm việc lấy bản ghi chép và một ít văn bản thuật ngữ chuyên ngành rồi đặt lên bàn ngoài phòng khách
“Tôi lấy hết mọi thứ ra rồi, lát nữa tôi sẽ ngồi bên cạnh
Tôi vừa nói, chị vừa giúp tôi xử lý nhé.” Bàn tay tuyệt đẹp của Nhan Như Ngọc chỉ vào3ghế sofa: “Ngồi đây đi.”
Bạch Nhược Y vốn định hỏi tại sao không vào phòng riêng làm việc, vậy chẳng phải tiện hơn sao?
Nhưng ngẫm lại, người ta là lính mới vào nghề, hẳn là chưa có phòng làm việc riêng nên cô không hỏi nữa
Cô không biết thật ra cậu có phòng làm việc riêng, hơn nữa căn phòng đó khá kỳ lạ, cậu không muốn cho ai bước vào phòng mình
Bạch Nhược Y tiện tay vén tóc, kế đó mới ngồi xuống ghế sofa và mở bản ghi chép: “À phải, công ty cậu là công ty nào vậy, sao mùng một Tết mà cũng có văn bản cần chạy deadline?” Hiện giờ đi làm công ty ai cũng phải chịu áp lực lớn như vậy ư? Ngay cả Tết cũng không được nghỉ? Nhan Như Ngọc cười rồi ngồi xuống cạnh Bạch Nhược0Y: “Ừ..
Vì phương án này do tôi chịu trách nhiệm nên có tăng ca hay không đều tự tôi quyết định
Chẳng qua khách hàng ở bên kia hơi sốt ruột, đòi ký hợp đồng hợp tác với tôi ngay bây giờ
Không còn cách nào khác, tôi đành phải chuẩn bị văn bản để sớm ngày bắt đầu tiến hành.” “Phương án của cậu à?” Bạch Nhược Y hơi nhướng mày, quan sát Nhan Như Ngọc một lượt.
Trong ấn tượng của cô, thằng nhóc bên cạnh hẳn là mới tốt nghiệp đi làm mới đúng, sao có thể tự mình phụ trách phương án được? Đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, hóa ra Nhan Như Ngọc cũng là người có bản lĩnh nhỉ? Nhan Như Ngọc bị Bạch Nhược Y nhìn chằm chằm nên hơi xấu hổ, vừa đúng lúc máy tính sáng5lên, cậu vội vàng chỉ tay vào màn hình máy tính: “Được rồi, chuẩn bị bắt đầu thôi, nội dung văn bản hơi nhiều đó.”
“Được.” Bạch Nhược Y duỗi hai tay ra, xoa bóp nắm đấm hai lần, xem như làm công tác chuẩn bị: “Vậy là cậu ngồi bên cạnh nói tôi nghe, nói sao tôi viết thế đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhan Như Ngọc nheo mắt, ánh sáng trên màn hình máy tính rọi vào đáy mắt cậu khiển đồng tử sáng rỡ như pha lê: “Chị đánh máy văn bản này, trước đó tôi đã viết một chút phần mở đầu, chị đánh tiếp nhé.”
“Được.” Bạch Nhược Y mở văn bản ra, trang bìa và mục lục đã được sắp xếp ổn thỏa, phần mở đầu cũng được viết xong.
Cô xem sơ qua một lượt, trên đó viết cách bố trí công trình Internet4và một vài định hướng thị trường.
Lúc này đây, Bạch Nhược Y mới thật sự hiểu rằng Nhan Như Ngọc chẳng phải lính mới tốt nghiệp ra trường
Với cách hành văn ngắn gọn và tầm quan trọng của nội dung tài liệu, ít nhất cậu cũng là Giám đốc bộ phận nào đó, hoặc là Tổng giám đốc cả công ty.
“Tôi bắt đầu nói nhé.” Nhan Như Ngọc thấy Bạch Nhược Y xem văn bản đến mức quên mình nên khẽ nhắc.
Đôi mắt màu hổ phách khẽ chớp, Bạch Nhược Y đặt tay lên bàn phím chuẩn bị gõ chữ: “Ừ, cậu nói đi.” “Tôi thấy chị đọc văn bản mà giống như đang nghĩ gì đó, chị xem hiểu chứ?” Nhan Như Ngọc cười nói để Bạch Nhược Y đừng căng thẳng như vậy.
“Không hiểu, tôi chưa từng tiếp xúc với bên Internet.” Bạch Nhược9Y nói xong bèn cười, thậm chí còn cảm thấy trừ việc mình lớn tuổi hơn Nhan Như Ngọc thì ở những mặt khác, cô không lợi hại bằng cậu
Sự xấu hổ khiến cô bất đắc dĩ nhíu mày
Quả là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước nằm chết trên bờ cát
“Vậy chị dựa theo những gì tôi nói rồi đánh máy là được.” Sắc mặt Nhan Như Ngọc dần trở nên nghiêm chỉnh, vốn dĩ không thể cho người khác xem những văn bản này nhưng phía Thẩm Đình Vũ đã thúc giục, hôm nay mới ký hợp đồng cùng mình xong
Vì vậy, Nhan Như Ngọc không thể không sớm bắt tay vào làm
“Được, cậu nói đi.” Bạch Nhược Y thẳng lưng lên, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính.
Sau đó, Nhan Như Ngọc nói câu nào, cô gõ câu này
Hai người phối hợp khá ăn ý
Đầu óc Bạch Nhược Y tương đối linh hoạt, đa phần Nhan Như Ngọc nói ra nửa câu đầu, cô đều đoán được nội dung nửa câu sau viết gì.
Trong nháy mắt, văn bản đã chi chít câu chữ, Bạch Nhược Y cũng cảm thấy các ngón tay mình hơi run lên.
“Chị cần nghỉ ngơi một chút không?” Nhan Như Ngọc thân thiết đề nghị.
Bạch Nhược Y thả lỏng bờ vai: “Cậu còn bao nhiêu nữa?” “Hmm..
Thật ra chúng tôi mới hoàn thành một nửa, kế tiếp phải viết các khoản tiền này nọ, vốn đầu tư giai đoạn sau.” Nhan Như Ngọc cau mày, chỉ e Bạch Nhược Y khó xử: “Có phải quá nhiều với chị không?” Bạch Nhược Y nhìn góc phải dưới máy tính, mới đó đã hơn mười giờ
Như cậu ấy nói thì hiện tại mới xong một nửa thổi
Vậy tức là cô phải ở lại nhà cậu ít nhất đến hai ba giờ sáng
“Không sao, chúng ta làm nhanh một chút
Cậu nói nhanh hơn đi, tôi có thể bắt kịp tốc độ của cậu.” Bạch Nhược Y lại ngồi thẳng lên, chăm chú nhìn máy tính
Cô đã bảo thế rồi, Nhan Như Ngọc cũng bắt đầu nói tiếp
Viết được một hồi, Bạch Nhược Y dần cau mày, tốc độ đánh chữ của cô càng về sau càng chậm lại.
“Đợi đã.” Cô ngừng gõ phím, nhìn chằm chằm những hàng chữ chi chít trên văn bản, đầu óc xoay chuyển rất nhanh: “Phương án này của cậu có vấn đề.” Sắc mặt Nhan Như Ngọc bỗng chốc biến đổi, trong mắt cậu ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ, nhưng rồi nhanh chóng trở lại như trước
Câu hỏi nhỏ: “Vấn đề gì vậy?”
Bạch Nhược Y kéo chuột lên phần đầu, chỉ vào đấy và nói: “Phần đầu viết về công trình Internet thì tôi không hiểu, nhưng phần sau cậu viết tiếp đến mục đầu tư thì tôi hiểu rằng, phương án này có vấn đề...”