*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông chú đang ngồi trên chân Bạch Nhược Y còn chưa nhìn rõ người đang đi xuống là ai, thì đã thấy đối phương đá văng ông ta ra khỏi người của Bạch Nhược Y
Động tác vô cùng thành thục, sức lực rất lớn, khiến ông chủ bị đá bay lăn tới bậc cầu thang cuối.
“A! Ái chà, ái chà...” Ông chú bị lăn xuống bậc cầu thang kêu lên đau đớn
Còn Bạch Nhược Y cố gắng mở mắt xem người đến cứu mình là ai, vừa nhìn quần áo là cô đã nhận ra
Là Nhan Như Ngọc.
Gương mặt của cậu bình thường hơi trẻ con, nhưng lúc này lại tối sầm lại tới mức đáng sợ, cậu nhìn người kia bị lăn xuống dưới3một cách chán ghét
Nhan Như Ngọc biết ở sảnh có camera, nếu như ông chú này đi ra ngoài thì vẫn có thể tìm ra ông ta qua camera bên ngoài
Cho nên Nhan Như Ngọc không vội vàng bắt ông chú lại, mà ngồi xuống đỡ Bạch Nhược Y dậy, chỉnh lại quần áo cho cô.
Cậu nhìn thấy trên trán Bạch Nhược Y toàn là máu và trên mặt in hằn năm đầu ngón tay, khiến lòng cậu thắt lại, không thể chịu được mà giơ tay ra ôm lấy Bạch Nhược Y đang vô cùng yếu ớt
Bạch Nhược Y cảm nhận được sự ấm áp, cuối cùng cũng thở dài, hai mắt nặng trĩu, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng của Nhan Như0Ngọc khiến cô có cảm giác muốn ngủ.
“Không sao rồi, không sao rồi.” Nhan Như Ngọc nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Nhược Y, giọng nói dịu dàng, giống như đang dỗ trẻ con đi ngủ vậy
Đúng lúc mắt Bạch Nhược Y muốn díp lại, đột nhiên cô nhìn thấy ông chú vừa mới ngã xuống đất chẳng những không bỏ đi mà còn cầm gì đó trong tay rồi xông lên.
“Cẩn thận!” Bạch Nhược Y trợn tròn mắt lên, cố gắng đẩy Nhan Như Ngọc ra, không muốn đồ vật trong tay ông chú kia làm tổn thương tới Nhan Như Ngọc
Còn Nhan Như Ngọc khi nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng thì quay đầu nhìn lại thấy ông chú đó đang cầm5trong tay một con dao sắc lẹm
Với phản ứng của Nhan Như Ngọc thì việc tránh con dao đó quá đơn giản
Nhưng cậu biết nếu mình né thì con dao sẽ đâm thẳng vào người của Bạch Nhược Y
Cho nên cậu không hề tránh né, mà còn giơ cánh tay lên để chặn con dao mà ông chú đang đâm tới
Con dao sắc bén xé rách áo cậu, rạch một đường trên cánh tay cậu, cơn đau đớn khiến Nhan Như Ngọc khẽ kêu lên: “Ưm.”
“Cậu..
cậu là thằng ngốc à?” Ông chứ không hề nghĩ rằng có người rõ ràng nhìn thấy có con dao đâm tới mà lại không hề tránh, hơn nữa còn giơ tay ra để cản dao lại, vô cùng kinh4ngạc, nhìn chằm chằm vào Nhan Như Ngọc, cũng không hề bỏ chạy
Nhan Như Ngọc nhanh chóng giơ một tay khác, có sức đập vào đầu ông chú đó.
“Bốp!” một tiếng, giống như vỗ một quả dưa hấu vậy, khiến ông chủ hoa mắt, đau đớn ôm đầu kêu la
“Loại người rác rưởi như ông cũng lớn gan đấy chứ, lại dám đến chung cư để làm những chuyện như vậy, nếu tôi không có bản lĩnh khiến ông ngồi tù cả đời thì xem như tôi vô dụng.” Nhan Như Ngọc hung dữ nói với ông chú đó, tiện tay lấy chiếc điện thoại di động ra: “Bảo vệ, đến thang máy thoát hiểm ở tầng 1, có một tên trộm đang ở đây9làm càn.” Ông chú đó đang ngồi trên mặt đất, vừa nghe thấy Nhan Như Ngọc gọi điện thoại cho bảo vệ
Dù đầu đau dữ dội, ông ta cũng đứng lên đi ra khỏi cầu thang bộ, vừa ra ngoài chưa được bao lâu thì đã bị bảo vệ chặn lại: “Có người báo có kẻ trộm, là ông sao?” “Đừng chạy! Dừng lại! Ông trốn không thoát được đâu!”
Giọng nói ngắt quãng bên ngoài vang lên, gương mặt của Nhan Như Ngọc vẫn lạnh băng, cậu thầm nghĩ sau này sẽ xử lý người đó sau
Cậu nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y đang dựa vào tường nhắm mắt lại, ngoẹo đầu sang một bên
Trên gương mặt trắng nõn của cô, môi trắng bệch, vết thương trên trán đã khô lại, có lẽ không cần phải tới bệnh viện
Nhan Như Ngọc ngồi xuống, bể Bạch Nhược Y đang thiếp đi
Điều cậu quan tâm nhất chính là Bạch Nhược Y, không hề chú ý tới cánh tay của mình, chỗ bị thương đang không ngừng chảy máu, khiến phần áo đẫm máu dán chặt vào cánh tay cậu, không hề dễ chịu một chút nào
Nhan Như Ngọc ôm Bạch Nhược Y về nhà mình, đặt cô lên giường rồi sau đó lấy một chiếc khăn nóng, lau đi vết máu còn đọng lại trên đầu Bạch Nhược Y
Sau đó cậu lại lấy hộp cứu thương ra, băng bó đầu cho Bạch Nhược Y một cách thành thục
Bởi vì bình thường dù có bệnh nặng hay nhẹ cậu cũng không thích đi viện, cho nên với một số kiến thức cơ bản của y học, cậu có thể tự làm.
Một lát sau, Bạch Nhược Y chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Nhan Như Ngọc đang khẽ cau mày, lo lắng nhìn chằm chằm vào bản thân mình.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Nhan Như Ngọc khẽ hỏi
Bạch Nhược Y đưa tay sờ trán mình, phát hiện có băng gạc, chắc chắn là Nhan Như Ngọc đã xử lý hộ cô.
“Không sao cả, cảm ơn cậu.” Bạch Nhược Y khẽ cười nhìn Nhan Như Ngọc, đôi môi tái nhợt cong lên, giống như đang cười một nụ cười miễn cưỡng vậy
“Không sao thì tốt rồi.” Nhan Như Ngọc thở phào nhẹ nhõm
Trong lúc chuẩn bị lên thang máy, cậu chợt nghe thấy có tiếng gì đó phía thang bộ, trực giác cậu nói có thể Bạch Nhược Y đang gặp nạn, nên cậu tông cửa mấy lần không được, đành đi thang máy lên tầng hai rồi chạy thang bộ xuống
Lúc lao xuống thấy người đàn ông kia đang ngồi trên chân của Bạch Nhược Y, gương mặt bỉ ổi nhìn Bạch Nhược Y, Nhan Như Ngọc cảm thấy máu trong cơ thể mình sôi lên sùng sục, cậu không hề suy nghĩ nhiều, chạy xuống muốn đánh chết người đàn ông kia
Bạch Nhược Y chống tay, dựa vào gối đầu, hơi khó chịu nhíu mày: “Bây giờ những người đó thật quá ngang ngược, đã tới chung cư rồi, nghĩ lại thật sự ghê tởm.”
“Chị yên tâm đi, tôi sẽ khiến cho ông ta không thể khá lên được.” Nhan Như Ngọc đanh mặt, chau mày lại khiến Bạch Nhược Y cảm thấy bản thân chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu
Bạch Nhược Y không sao cả, Nhan Như Ngọc muốn an ủi cô, không thể không khen ngợi tuổi trẻ thực sự rất tươi đẹp, chém gió ngút trời
Cô khẽ cúi đầu cười, có lẽ đã từng trải qua nên cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Khi ngẩng mặt lên, cô phát hiện mép giường có chút màu đỏ tươi, đây không phải máu trên trán cô
Bởi vì cô biết đầu mình bị đập nhẹ, hơn nữa đã không còn chảy máu, nên không thể nào dính máu tươi trên giường.