Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 490: Phần tử tội phạm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Nếu không phải chúng tôi không thể chịu đựng được nữa thì tôi cũng không muốn đến đây tìm nó..

Hôm nay tôi đã đợi ở đây vài tiếng rồi, tìm mấy người rồi mọi người đều tưởng tôi là ăn mày, không thèm để ý tới tôi, chà...”

Bạch Nhược Y thấy ông ta cũng xấp xỉ tuổi của Bạch Kiến, còn nói vô cùng đáng thương, trong lòng không khởi động lòng

Cô ngẩng đầu lên nhìn ở cách đó không xa có camera giám sát, thầm nghĩ ông ấy không phải là người xấu, nếu như người xấu thì không thể nào lộ mặt trắng trợn tới như vậy

“Thế này đi.” Bạch Nhược Y khẽ thở dài, lấy điện thoại trong túi ra nói: “Để cháu gọi điện thoại cho người quản lý chung cư tới, chú cứ nói3với anh ấy bảo anh ấy tìm giúp con trai chú có được không.”

Ánh mắt của ông chú sáng ngời, luôn miệng nói cảm ơn: Được được được, vậy phiền cổ, cảm ơn cô, cô thực sự là một người tốt.” Bạch Nhược Y nở một nụ cười lạnh nhạt, nhưng gọi điện thoại mãi mà không có ai nhấc máy

Cô đành thu nụ cười, lông mày nhỏ nhắn khẽ nhăn lại.

“Sao thế?” Ông chú nhìn sự thay đổi của Bạch Nhược Y vội vàng hỏi: “Quản lý không nghe điện thoại của cô sao?” “Anh ta...” Bạch Nhược Y nhìn vào màn hình chưa hề được kết nối cuộc gọi, nói một cách bất đắc dĩ: “Có lẽ bây giờ quản lý đang bận việc rồi ạ.”

“Như vậy sao...”Ánh mắt của ông chủ trở lên tối tăm, những0đồ vật trong tay hình như rất nặng, rơi “cạch”một phát xuống sàn nhà khiến Bạch Nhược Y tự dưng cảm thấy lo lắng

Có lẽ là chung cư này bốn phía đều có camera giám sát, lại cộng thêm ông chú này hoàn toàn vô cùng đáng thương nên cô lại động lòng trắc ẩn, cô từ từ nói: “Nếu không thì..

nếu không thì chú nói xem con chú ở tầng mấy, cháu dẫn chú đi tìm từng phòng một.”

“Như thế không được ổn cho lắm, sẽ làm phiền tới mọi người.” Ông chú nhìn chằm chằm vào Bạch Nhược Y, cho Bạch Nhược Y cảm giác là một người vô cùng giản dị và chân thành

“Không sao cả, cháu sẽ đi cùng với chú, họ sẽ hiểu mà.” Bạch Nhược Y cười vô cùng dịu dàng, nói xong5thì bước vào thang máy trước, sau đó vẫy tay ông chú: “Cùng lên đi, cháu dẫn chú đi tìm con trai chú, con trai chú ở tầng mấy, chú có biết không?”

“Biết, trước kia nó có nói qua điện thoại là tầng 12, nhưng cụ thể là phòng nào thì tôi không nhớ nữa.” Ông chú mau chóng trả lời

Bạch Nhược Y rũ mắt lắc đầu, thầm nghĩ sao trên đời lại có một người con trai như vậy, mình ở đâu lại không muốn đưa người thân đến ở cùng? Hơn nữa ba mà lại không biết con ở chỗ nào nữa..

Một phút sau, ông chú vẫn đứng ngoài thang máy, không hề di chuyển, nhìn Bạch Nhược Y một cách hoảng hốt

Thấy vậy Bạch Nhược Y lạnh người, quay đầu nhìn vào thang máy, trong đó4chỉ có một mình cô, ánh mắt hoảng hốt ấy là sao!

“Sao vậy? Chú nhìn cháu như vậy là sao? Không đến tầng 12 sao?” Bạch Nhược Y bắt đầu hối hận, tại sao lại xen vào việc của người khác, còn nói muốn giúp ông chú này tìm con nữa

Ông chú này cũng quá kỳ lạ

Ông chú lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống: “Tôi..

tôi không dám đi thang máy.” “Cái gì?” Bạch Nhược Y trợn tròn mắt, thực sự không dám tin rằng giờ này còn có người không dám đi thang máy

Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của ông chú này, nghĩ có lẽ ông ấy tới từ một vùng hẻo lánh, chưa đi thang máy được nên cũng có thể hiểu phần nào

Cho nên Bạch Nhược Y mới cười một cách thân thiện: “Không9sao, trong thang máy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, chú vào đi, không phải là cháu đi cùng chú sao?” Ông chú vẫn lắc đầu, lầm bầm điều gì đó, nghe giống như là đang nói về thể loại tin tức thang máy sẽ rơi xuống vậy

Bạch Nhược Y đứng trong thang máy thực sự muốn ẩn số lên tầng 6 để về nhà mình

Cũng không muốn quan tâm tới việc ông chủ này có tìm được con hay không nữa! Nhưng cuối cùng Bạch Nhược Y vẫn ra khỏi thang máy, thỏa hiệp một cách bất đắc dĩ: “Vậy chúng ta đi thang bộ, nhưng mà đi thang bộ lên tầng 12 thì cơ thể chú có chịu nổi không?”

“Không sao cả!” Ông chú lập tức nở nụ cười: “Cơ thể tôi rất khỏe mạnh, chỉ sợ cô phải chịu thiệt thòi thôi.”

“Không sao, không sao, cứ coi như là tập thể dục đi.” Bạch Nhược Y hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi đi trước

Đi mấy bước là tới cầu thang bộ, cô giương mắt nhìn lên bậc thang phía trên, thầm nghĩ phải đi lên tận tầng 12..

Trời ạ, đây không phải là muốn đòi mạng Bạch Nhược Y cố đấy chứ?

Cô chưa kịp bước chân lên bậc cầu thang thì đột nhiên nghe thấy tiếng của thoát hiểm đóng “sầm” một tiếng

Nghe thấy tiếng động này vang lên, đầu óc của Bạch Nhược Y có tiếng nổ tung, cô lập tức ý thức được nguy hiểm trước mắt, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn ông chú sau lưng đang làm gì nữa

Cô cố gắng dồn hết sức bước lên trên cầu thang, vừa chuẩn bị định hét lên

Thì người phía sau xông tới, không biết trong tay cầm thứ gì bịt vào miệng Bạch Nhược Y, một tay khác giữ lấy eo của cô

“A...” Tiếng kêu đau đớn chưa kịp phát ra thì đã bị ông ta chặn lại

Bạch Nhược Y trợn tròn mắt nhìn ông chú, ông chủ đã vứt bao xuống kéo Bạch Nhược Y đi tới chiếu nghỉ giữa tầng 1 và tầng 2

Từ trong túi lấy ra một dây vải rồi buộc hai tay cổ ra đằng sau lưng, hai chân cũng bị buộc chặt lại, sau đó xác nhận xem mồm của cô đã được bịt kín chưa mới ngồi xuống

Đôi mắt Bạch Nhược Y trợn tròn lên, không thể to hơn được, cô không ngờ vừa mới chia tay Thẩm Đình Thâm, anh còn dặn dò kỹ càng để không gặp thành phần tội phạm

Vậy mà cô lại xui xẻo tới vậy, đã tới chung cư rồi vẫn có thể gặp phải chuyện này

Ông chú mở cái bao tải to ra, Bạch Nhược Y chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta mà không thể lên tiếng cũng không thể nhúc nhích được

Nếu muốn cử động thì chỉ có thể di chuyển như con côn trùng dưới đất, nhưng mà tư thế như vậy thực sự rất khó để lên được cầu thang

“Ôim* nó, ông đây đã ngồi cả ngày rồi, cuối cùng cũng có thể lừa được, mệt chết ông mất.”

Ông chú cởi áo khoác trên người ra, bên trong lại là một bộ quần áo chỉnh tề.