*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái gì? Hạ Tình Thiên? Tôi không nghe lầm chứ?” Lúc này, khuôn mặt luôn hầm hầm như núi băng của Thẩm Đình Thâm cũng mang vẻ tò mò của người bình thường khi ở cùng những người bạn này
Trong ấn tượng của Thẩm Đình Thâm, Hạ Tình Thiên chính là vị hôn thê ngày ngày kêu gào đòi giết Trần Duệ, ngày nào Trần Duệ cũng nghĩ cách trốn cô ấy còn chẳng kịp, sao lại đến với cô ấy? Chu Du nhướng mày nhìn Thẩm Đình Thâm, trên mặt hai người viết hai chữ “hóng hớt”, “Phải đấy, với lại còn là anh ta tỏ...”
“Chu Dụ!” Trần Duệ lại hét toáng một câu, gần như nói với giọng điệu van nài, “Cô đừng nói có được không, cho tôi3chút mặt mũi với, hay là tôi phát lì xì cho cô.”
Vừa nghe thấy hai chữ “lì xì”, mắt Chu Du đã sáng lên, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, “Thật hả? Phát bao nhiêu?”
“Cô muốn bao nhiêu?” Trần Duệ chỉ muốn bịt miệng Chu Du mà thôi, căn bản chưa từng nghĩ phải cho cô ta bao nhiêu là phù hợp, “Hai nghìn đủ không? Tôi kiếm tiền cũng chẳng dễ dàng mà, hai nghìn của tôi cũng là mồ hôi nước mắt rồi, tôi cho cô hai nghìn, cô không nhắc đến chuyện này nữa được không?”
Chu Du cúi đầu ngẫm nghĩ, khi đang do dự xem có cần đồng ý điều kiện của Trần Duệ hay không thì một giọng nói lạnh tanh vang lên0từ trong xe, “Cô kể ra, tôi phát cho cô hai mươi nghìn tiền lì xì, thế nào?” “Phụt ha ha ha..
được đấy được đấy!” Chu Dụ nghe thấy giọng nói của Thẩm Đình Thâm thì vui đến nỗi sắp nở hoa rồi, “Nào nào nào, anh gửi qua Alipay của tôi rồi tôi sẽ kể chi tiết cho mấy người nghe ngọn ngành chuyện ngày hôm đó!”
“Thẩm Đình Thâm!” Trần Duệ tức điên người, cũng không sợ Thẩm Đình Thâm nữa, vươn tay kéo cổ áo Thẩm Đình Thâm, hung hãn trừng anh, “M* nó cậu còn nợ tối cả đống lương đấy! Năm nay tôi điều tra giúp cậu biết bao nhiêu chuyện, lương của cậu còn chẳng trả cho tôi, bây giờ vì hóng chuyện mà động tí5đã gửi hai mươi nghìn cho Chu Dụ là ý gì!”
Thẩm Đình Thâm căn bản không sợ Trần Duệ, nhẹ nhàng gạt bàn tay cậu ta khỏi cổ áo của mình ra, “Tôi! Thích! Đấy!”
Trần Duệ: “M8 nó cậu tin tôi và cậu một phát chết luôn không!”
“Ha ha ha ha ha ha.” Chu Du và Bạch Nhược Y nhìn hai người họ ầm ĩ thành như thế, hai cô gái cười ngặt nghẽo.
Cố Thần Trạch vừa lái xe vừa giơ tay khẽ vuốt lưng Chu Du, một là sợ cô ngã khỏi ghế, hai là sợ cô cười đến mức không thở nổi.
“Được rồi.” Chu Du cũng chỉ đùa mà thôi, cô không muốn Trần Duệ thật sự nổi giận
Đùa ấy à, một vừa hai phải thôi
“Không nói nữa, không4nói nữa, cứ coi như bí mật của tôi và Trần Duệ vậy, Thẩm Đình Thâm anh cũng có phép tắc chút đi.” Chu Du hắng giọng hai tiếng rồi mới thu tiếng cười của mình lại.
Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, “Thể không nói thì không nói nhé, cơ mà cũng chẳng có lì xì nữa thôi.” Bạch Nhược Y cười ôm cánh tay Thẩm Đình Thâm, luôn cảm thấy Thẩm Đình Thân thể này “nhập gia tùy tục” hơn, cũng chân thực hơn
“Thể lì xì của em thì sao?” Khi cô cười, mắt cong cong như vầng trăng, trong đôi mắt tựa hổ phách như có ánh sao
Thẩm Đình Thâm nhìn mà lòng chợt rung động, đôi môi mỏng của anh cong lên, “Em muốn bao nhiêu anh cho9em bấy nhiêu, được không?” “AA! Hai người đủ rồi đấy nhé!” Bấy giờ Chu Du cũng không chịu nổi nữa, tuy cô ta đã có bạn trai nhưng nhìn thấy Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm rắc cẩu lương như vậy thì cũng thực sự ăn không tiêu, “Hai người đừng có vậy
mà, còn có thể cùng ra ngoài chơi vui vẻ nữa không.” Đúng lúc này, Cố Thần Trạch vẫn một mực im lặng khẽ nói một câu, “Đến rồi.” Mọi người trong xe lập tức yên lặng, chỉ thấy xe đỗ ở trước của một chung cư, xuyên qua ô cửa sổ thủy tinh, từ xa đã nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo lông vũ màu hồng, tay cầm chiếc ô màu tím nhạt, đang bước từng bước qua
Trên ô đã phủ đầy tuyết trắng, tuyết trên đất rất dày, hình như dịp Tết không có người trực ban nên không có ai quét tuyết
Cô ấy cúi đầu, bước từng bước trên nền tuyết, sợ giẫm phải hố tuyết.
Cho nên Bạch Nhược Y cũng không nhìn rõ rốt cuộc cô gái đó có phải Hạ Tình Thiên hay không
Chỉ có Chu Du vừa nhìn đã nhận ra dáng người Hạ Tình Thiên, cô kéo cửa sổ ra gọi to, cũng mặc kệ cơn gió lạnh thổi vù vào qua ô cửa sổ, “Tình Thiên, cô cẩn thận chút nhé, đi chậm chút cũng không sao, đừng để bị ngã đấy.”
Bóng dáng kia nghe thấy giọng Chu Dụ thì mới ngẩng đầu, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mặt họ.
Thẩm Đình Thâm nhướng mày, rõ ràng anh không nghĩ Hạ Tình Thiên sẽ trông thế này, anh khẽ nói bên tai Bạch Nhược Y, “Bọn anh đều chỉ biết Hạ Tình Thiên dữ như bà chằn, còn Trần Duệ vẫn một mực không đính hôn với cô nàng, anh còn tưởng trông cô nàng xấu thậm tệ nên Trần Duệ mới liều mạng trốn cô nàng nữa.”
“Đâu có, em thấy cô ấy trông đẹp lắm mà.” Bạch Nhược Y nhìn Trần Duệ một cái, sau đó nói một câu cực kì nghiêm túc, “Em còn cảm thấy hai người họ trông cực đẹp đôi nữa.”
Thẩm Đình Thâm cười, cảm thấy Bạch Nhược Y rất đáng yêu, vươn tay nhéo mặt cô.
Cố Thần Trạch bị cơn gió lạnh trong ô cửa thổi đến mức mũi đỏ ửng, lại trông thấy hai tay của Chu Dụ vươn ra ngoài xe thì sợ cô bị cong, rồi lại thấy Hạ Tình Thiên ở bên ngoài đi cực kì chậm, chuyển động của đôi chân cực kì khó khăn.
Cố Thần Trạch khịt mũi, quay đầu nhìn Trần Duệ cũng nhoài người trên cửa sổ nhìn Hạ Tình Thiên, “Tôi nói này thằng ranh cậu có phải ngốc không hả, không nhìn thấy Hạ Tình Thiên đi trong tuyết cực kì khó khăn sao, đi qua bể cô nàng qua đây đi! Đúng là đần.”
Vừa nghe thấy lời Cố Thần Trạch nói, mọi người đều nhìn Trần Duệ bằng ánh mắt khinh bỉ, ánh mắt rõ ràng đang nói “Cậu/Anh mau đi bế cô ấy qua đây đi”
M* nó!” Trần Duệ thật sự không chịu nổi mấy người trên xe nữa, ai nấy đều giống như có thù với cậu ta vậy.
Có điều cậu ta vẫn nghe lời họ, xuống xe đi về phía Hạ Tình Thiên, đối với Trần Duệ thì căn bản không xa, chỉ một lát đã tới.
Hạ Tình Thiên không biết Trần Duệ xuống xe làm gì, thấy cậu ta liền dừng bước, “Sao thế? Anh xuống xe làm..
Á!” Lời còn chưa dứt đã biến thành một câu hét, cô căn bản không ngờ Trần Duệ đi lên trước, chẳng nói chẳng rằng đã bế mình lên.
“Anh làm gì đấy! Thả em xuống, chỉ có mấy bước chân, anh đi qua bể làm gì hả?” Hạ Tình Thiên biết người trong xe đều đang quan sát họ, lòng thấy rất bối rối.