*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rõ ràng lúc trước anh cảm thấy Thẩm Đình Vũ cũng không có bản lĩnh gì, chỉ biết lấy tiền từ Thẩm gia đi chơi mỗi ngày, gây rắc rối khắp nơi, nhưng đến lúc cậu ta thật sự gây sự thì đúng là khó giải quyết.
Hơn nữa kể từ khi Thẩm Đình Vũ nói với trưởng bối gia tộc Thẩm thị rằng Thẩm Đình Thâm qua lại với người bên hắc đạo
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Đình Thâm, thế nên Thẩm Đình Thâm tất nhiên cũng phải dè chừng hơn, ít qua lại với người bên hắc đạo.
Vì không còn cách nào khác, nên họ cũng chỉ đành đi điều tra xem Thẩm Đình Vũ rốt cuộc đang làm cái gì? Thẩm Đình Thâm không lên tiếng, anh cầm tư liệu trong tay, lật qua lật lại xem
Trong lòng lại cảm3thấy phiền muốn chết, anh vẫn luôn cảm thấy chuyện Thẩm Đình Vũ làm chắc chắn sẽ gây ra một phiền toái lớn.
Đúng lúc này, thư ký gõ cửa ngoài cửa phòng làm việc: “Tổng giám đốc, có người tìm anh.”
“Ai vậy? Sao lại không gọi điện thoại vào thông báo?” Lý Lâm vừa đi đến cửa vừa nhíu mày hỏi.
Bởi vì Lý Lâm biết rõ bây giờ trong lòng Thẩm Đình Thâm đang rất buồn bực, nên nhất định là không muốn gặp bất kỳ người khách nào không có hẹn trước mà lại tự ý đến
Vốn dĩ Lý Lâm muốn ra ngoài nói vài câu qua loa để vị khách kia về.
Nhưng vừa mở cửa ra, liền thấy Cố Thần Trạch mặc áo trắng đứng trước cửa, nhíu mày nhìn chằm chằm Lý Lâm: “Thư ký này của mấy người mới tới sao? Ngay0cả tôi cũng cản?” Thư ký bên ngoài đúng là mới tới, chỉ dám nhìn Cố Thần Trạch và Lý Lâm chứ không dám lên tiếng.
Lý Lâm né người qua, nhìn về phía Cố Thần Trạch cười mỉm: “Tổng giám đốc ở bên trong, mời vào.” Cố Thần Trạch cười, ánh mắt liếc qua cô thư ký kia: “Biết chưa? Sau này khi tôi muốn tìm Tổng giám đốc các người, cô đừng ngăn cản tôi nữa đấy.” Thư ký chớp mắt, nhìn chằm chằm Lý Lâm, không biết làm sao mới tốt
Lý Lâm nhẹ gật đầu, tỏ vẻ lời Cố Thần Trạch nói là đúng
Thư ký mới nhẹ gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.” Thẩm Đình Thâm ngồi bên trong cũng đã nghe được tiếng động bên ngoài, anh thu lại tài liệu đang cầm trong tay, bình tĩnh nhìn người đi tới: “Công ty5nhà mình không lo làm việc, lại chạy tới chỗ tôi tìm thú vui sao?”
“Xem cậu nói kìa.” Cố Thần Trạch cũng không khách khí, ngồi lên ghế sofa, anh ta tiện tay cầm quả táo cắn một cái: “Lần trước không phải đã nói với cậu rồi sao, tôi và Chu Du muốn gặp ba cậu
Đúng lúc tôi đang rảnh, nên đến hẹn cậu đi cùng.”
Từ sau khi về nước, Thẩm Đình Thâm cũng từng nghĩ tới việc đi thăm Thẩm Thanh Du, nhưng chuyện công ty quá nhiều, nên anh vẫn chưa đi
Có điều nếu Cố Thần Trạch đã đến tận cửa hẹn mình, Thẩm Đình Thâm vuốt nếp nhăn trên áo vest, chỉnh lại cà vạt rồi đứng lên: “Đi thôi, Chu Du cũng tới sao?” “Cô ấy đang ngồi trong xe, nói rằng không muốn đến Thẩm thị các người, về phần4nguyên nhân là gì thì cậu cũng biết đấy, tôi cũng không tiện nói rõ.” Cố Thần Trạch cầm quả táo cắn nuốt, nên tiếng nói có chút không rõ
Nói xong anh ta cũng theo chân Thẩm Đình Thâm ra ngoài, Lý Lâm nhìn thoáng qua hai người họ, muốn nói lại thôi, cuối cùng đành đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn bọn họ ra ngoài
Hai người vào thang máy, cũng không biết nhân viên công ty bị gì, mỗi lần Thẩm Đình Thâm đi thang máy, nếu họ thấy được sẽ ngoan ngoãn từ thang máy đi ra, sau đó đợi đợt sau đi, vốn dĩ không có ai dám đứng chung thang máy với anh.
Thẩm Đình Thâm nhìn thoáng qua Cố Thần Trạch, lạnh nhạt mở miệng: “Chu Du vẫn còn trách Thẩm thị chúng tôi suýt khiến cho thị nhà cô ấy9sụp đổ sao?”
“Mặc dù cô ấy biết rõ tất cả đều do Thẩm Đình Vũ giở trò, nhưng bây giờ vẫn có chút mâu thuẫn với Thẩm thị các cậu, nên cậu hãy thông cảm cho cô ấy nhé.” Cố Thần Trạch cười ha ha, sau khi xử lý xong vấn đề của chu thị, Cố Thần Trạch có cảm giác mỗi ngày mình đều vui vẻ hẳn ra.
“Không sao, hôm nay cô ấy đồng ý đến thăm ba tôi đã coi như nể mặt tôi rồi.” Thẩm Đình Thâm cũng rất biết điều
Đang lúc nói chuyện, hai người đã xuống thang máy, vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy một chiếc xe màu trắng
Cố Thần Trạch đi trước một bước chui vào chỗ ngồi phía sau, Thẩm Đình Thâm cũng thuận thể ngồi lên ghế lái phụ
Lên xe mới phát hiện, Chu Du cũng đang ngồi ghế sau, đôi tình nhân bọn họ đang trừng mắt nhìn Thẩm Đình Thâm
Thẩm Đình Thâm nhìn qua ghế lái, phát hiện không có ai
“Có ý gì?” Lông mày đen nhánh của Thẩm Đình Thâm nhíu chặt, anh nghiêng đầu sang chống lại ánh mắt hai người họ.
“Cậu lái xe đấy!” Cố Thần Trạch vỗ vào ghế lái, nghiêm trang nói: “Đúng là không thức thời gì hết, lúc cậu ở cùng Bạch Nhược Y, mỗi lần đều do tôi lái xe không phải sao?” Thẩm Đình Thâm nhếch miệng, hơi bất mãn, nhưng cũng không nói thêm gì mà ngoan ngoãn chuyển qua ghế lái.
Chưa đầy một lát, bọn họ đã tới bệnh viện
Theo thói quen, vừa tới bệnh viện, bọn họ không vội đi gặp Thẩm Thanh Du mà là tìm Diệp Thâm trước
Diệp Thâm cũng vừa lúc đến thời gian thay ca, vừa thay đồ xong đi ra liền nhìn thấy Thẩm Đình Thâm, Cố Thần Trạch cùng với Chu Dụ.
Không hiểu sao, cậu ta lại cảm thấy tim hơi nhói lên...
Nhưng cậu ta vẫn tươi cười nhìn ba người họ: “Mấy người tới đây làm gì?” “Thăm bệnh đó.” Cố Thần Trạch tiến lên trước vỗ vai Diệp Thâm, hai người đã rất quen thuộc: “Ba của Thẩm Đình Thâm đang ở bệnh viện chỗ anh, anh có đặc biệt chăm sóc không đó?”
“Đi, đi đi.” Diệp Thâm chịu không nổi gạt tay Cố Thần Trạch ra, sau đó nhìn qua Thẩm Đình Thâm
Diệp Thâm là bác sĩ riêng của anh, nên theo lý mà nói cậu ta cũng nên giúp anh chăm sóc Thẩm Thanh Du, vì vậy cậu ta mới nói với anh rằng: “Bệnh của ba cậu không thuộc chuyên môn của tôi nên dù tôi có muốn giúp cũng không rành lắm, thật xin lỗi.”
Thẩm Đình Thâm vốn dĩ còn muốn hỏi xem tình trạng Thẩm Thanh Du là thế nào, bệnh tình có khả năng chuyển biến tốt hơn sớm chút hay không.
Nhưng nghe Diệp Thâm nói như vậy, Thẩm Đình Thâm cũng không thể mở miệng nói thêm gì, liền gật đầu nhẹ: “Vậy chúng tôi đi thăm ba trước đã.”
“Được, tôi tan làm trước.” Diệp Thâm nói xong liền rời khỏi đó.
Ba người họ lại đi tới phòng bệnh của Thẩm Thanh Du, đến nơi, Thẩm Thanh Du đang ngồi trên giường mang kính đọc sách
Nghe thấy tiếng động, ông ta nhìn thoáng qua, thấy ba người họ đến, sắc mặt Thẩm Thanh Du bỗng trở nên phức tạp
“Chú Thẩm, cháu và bạn gái đến thăm chú đây.” Cố Thần Trạch đã quen Thẩm Đình Thâm nhiều năm, nên cũng không ít lần cùng Thẩm Thanh Du ăn cơm chung, vì vậy cũng khá gần gũi, anh ta kéo Chu Dụ qua chào hỏi.
Chu Dụ cầm giỏ trái cây cùng với một ít thuốc bổ để qua một bên, sau đó nhẹ giọng nói: “Chú Thẩm.”