*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cả ba người đều sững sờ, nhìn thoáng qua gã vai u thịt bắp đó
Gã ta ở trần, trên người còn đổ mồ hôi, dáng vẻ giống như vừa mới tập thể hình xong
Quản lý kinh ngạc nhìn thẻ phòng, trái lại còn thì thầm: “Không phải lấy nhầm thẻ chứ? Tôi nhớ đây là phòng của Thẩm Đình Thâm mà?” Gã vai u thịt bắp kia cũng bị dọa không ít
Mãi một lát sau, gã ta mới mở miệng, dùng tiếng Anh thét to: “Các anh em, chuyện lớn không hay rồi, có người tới đây!” Sau đó, từ một góc khác trong phòng, bảy tám gã vai u thịt bắp xuất hiện
Cả đám tay trần, cơ bắp trên người lớn đến mức khiến người ta buồn nôn
Một gã trong số đó bình tĩnh2thong thả đi tới trước mặt quản lý, nói tiếng Anh: “Anh dựa vào cái gì mà mở phòng tôi? Có tin tôi khiếu nại không?” Giọng điệu này giống như đây thật sự là phòng của gã, càng khiến quản lý cảm thấy mình đi nhầm phòng
“Theo như tôi biết thì đây là phòng của Thẩm Đình Thâm mà” Thụy Tư nhớ rõ số phòng của Thẩm Đình Thâm, điềm tĩnh nhìn thẳng vào mắt gã vai u thịt bắp: “Mấy người ở phòng anh ấy làm gì?” “Thẩm Đình Thâm” Gã vai u thịt bắp biến sắc, có vẻ né tránh, thầm nghĩ phải chăng bọn họ tới cứu Thẩm Đình Thâm?
Do dự một hồi, gã vai u thịt bắp bình tĩnh nhìn thoáng qua Thụy Tư, sau đó cười: “Phải, là phòng7của anh ta
Hiện giờ anh ta có việc ra ngoài nên để chúng tôi ở đây chơi mấy ngày, sao hả? Không được à?” “Thật là thú vị
Tôi chưa từng nghe cậu ấy nói có người bạn nào bên Mỹ cường tráng như vậy đấy!” Cố Thần Trạch cười lạnh, sau đó đi thẳng vào trong
Động não suy nghĩ một chút, có nhiều gã vai u thịt bắp ở trong phòng Thẩm Đình Thâm như vậy, ắt hẳn là để ngăn cậu ấy chạy trốn
Do đó, chắc chắn Thẩm Đình Thâm đang ở ngay trong phòng này, Cố Thần Trạch lười lãng phí thời gian với gã kia
Mấy gã vai u thịt ở đằng sau đứng thành một hàng, cản đường Cổ Thần Trạch
“Tránh ra!” Cố Thần Trạch kiêu ngạo hất cẳm, lạnh lùng ngạo9nghễ đứng trước hàng người
Đừng nói cả người bọn chúng vai u thịt bắp, hơn nữa có nhiều tên như vậy, nếu đánh nhau với Cổ Thần Trạch cũng không phải là không được
Chẳng qua bọn chúng ngẫm lại rồi không dám đánh nhau với Cố Thần Trạch, lỡ kinh động tới cảnh sát thì đừng hòng tên nào chạy thoát
Còn gã vai u thịt bắp đang đứng ngay cửa thì vẫn ung dung như trước, vẫy tay với mấy gã đang đứng thành hàng ở bên này, ý bảo bọn chúng tránh ra
Gã ta bình tĩnh thong thả như vậy khiến Thụy Tư rất tò mò
Chẳng lẽ Thẩm Đình Thâm thật sự không ở trong này, bọn chúng đến phòng anh ấy chơi sao? Hẳn là không thể nào
Thụy Tư cũng theo Cố Thần5Trạch vào trong, đi tìm từng phòng một
Trong phòng, dưới gầm giường, trong tủ quần áo, dưới gầm bàn, ngay cả tủ nhỏ trong bếp, họ cũng không tha
Quản lý một mực đứng ngoài cửa xin lỗi gõ vai u thịt bắp kia bằng tiếng Anh, cam đoan rằng chỉ cần không tìm thấy Thẩm Đình Thâm, ba người họ sẽ lập tức đi khỏi để gã kia ngàn vạn lần đừng khiếu nại mình
Cố Thần Trạch và Thụy Tư chia nhau ra tìm, cuối cùng tập hợp tại phòng ngủ của Thẩm Đình Thâm
Phòng này hơi lớn một chút, chỗ nào cũng giống như có người trốn ở bên trong
Hai người họ chạm mặt nhau, trong lòng tất đã nắm chắc
Ban đầu, họ chia nhau ra tìm, bây giờ lại chạm mặt nhau, chứng3tỏ phòng ngủ chính là căn phòng cuối cùng
Nếu như không tìm thấy, tức là Thẩm Đình Thâm không có ở nơi này
Hai người bỗng dưng cảm thấy căng thẳng
Ắt hẳn Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y ở cùng nhau, hai người trưởng thành như vậy, làm sao có thể biến mất?
Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đang ở đâu? Vừa rồi gõ vai u thịt bắp nghe thấy bên ngoài có người tới, phản ứng đầu tiên của cả bọn là giấu Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y đi
Bọn chúng vào phòng ngủ, chưa nói hai lời đã đánh cho họ ngất xỉu
Hiện giờ đám vai u thịt bắp đang treo hai người họ ở dưới ban công phòng ngủ
May mà bây giờ sắp hoàng hôn, hơn nữa lầu khách sạn cũng cao nên không ai chú ý tới hai người bị treo ngoài tường khách sạn, bằng không đã sớm báo cảnh sát rồi
Thụy Tư và Cổ Thần Trạch lật tung mọi ngóc ngách ở các phòng mấy lần, chỉ còn thiếu việc lật sàn nhà lên tìm
“Chẳng lẽ bọn họ thật sự không ở đây?” Thụy Tư không khỏi bắt đầu hoài nghi
Anh ta chống nạnh, đứng giữa phòng ngủ rồi nhìn xung quanh một chút, ngay cả trên trần cũng không buông tha
Quả thực Thụy Tư đã nghĩ rất nhiều về những nơi có thể giấu người
Cổ Thần Trạch vừa đi ra ban công, vừa vén tấm rèm treo trước đó, thấy ngoài ban công trống rỗng
Diện tích ban công không lớn, liếc mắt một cái đã nhìn rõ mọi thứ ở đó, ngoại trừ một ít hoa cỏ linh tinh thì không còn gì khác
Chẳng có gã vai u thịt bắp nào tới đây cả, nơi này thật sự giống như không có người ở vậy
“Nếu cậu ấy không ở đây thì đám vai u thịt bắp to con đó còn canh giữ cái phòng này làm quái gì?!” Cố Thần Trạch cau mày, lưỡng lự nhìn từng tấc đất phòng ngủ, tìm kiếm một ít dấu vết
“Nhưng chúng ta đã tìm khắp phòng rồi, hoàn toàn không thấy người đâu; huống hồ đến tận hai người, giấu đi làm sao mà không bị phát hiện?” Giọng nói của Thụy Tư đầy vẻ lo lắng, ánh mắt anh ta cũng dò xét mặt đất như Cố Thần Trạch
Trong thoáng chốc, mắt Thụy Tư lập tức ngời sáng
Anh ta đi mấy bước đến chỗ sàn cạnh cửa, chỉ vào dấu vết trên đất rồi nói: “Anh xem, là máu”
Cổ Thần Trạch nhìn theo
Sàn nhà vốn có màu đỏ thẫm, nếu Thụy Tư không chỉ ra vết máu khô nho nhỏ ấy thì thoạt nhìn còn tưởng đây là màu sắc ban đầu
“Chẳng lẽ bọn chúng dùng bạo lực với Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y?” Cổ Thần Trạch ngồi xổm xuống nhìn kỹ: “Vết máu này có hình giọt nước mưa, ắt hẳn không phải máu bắn tung tóe lên đất, cho nên chắc là bọn họ không bị thương nặng đâu”
“Ồ, anh biết nhiều thật đấy” Thụy Tư nhíu mày nhìn thoáng qua Cổ Thần Trạch, nhìn ra hình dạng vết máu rồi từ đó nhìn ra tình trạng vết thương của người ta sao?
“Trước kia tôi từng học y
Do đó, chắc chắn Thẩm Đình Thâm với Bạch Nhược Y ở ngay trong căn phòng này, chỉ là chúng ta chưa tìm ra thôi, chúng ta tìm lại một lần nữa đi!” Cổ Thần Trạch đứng dậy, ánh mắt lại dõi ra ban công
Thụy Tư xoay cổ, gật đầu: “Chỉ có thể như vậy thôi”
Dường như có gì đó ở ban công không ngừng kêu gọi Cố Thần Trạch, bảo anh ta đi qua
Nhưng anh ta đi qua đó, trên ban công vẫn trống
Đúng lúc Cố Thần Trạch chán nản định quay đầu thì đột ngột phát hiện ở tầng trệt đối diện, có người lấy di động chụp ảnh ban công bên này
Người cơ trí như Cổ Thần Trạch gần như hiểu ra trong nháy mắt, anh ta gọi Thụy Tư: “Tìm được rồi!”