Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 437: Cậu ra đ y cho tôi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Ông ta gọi tận mấy cuộc cho Thẩm Đình Vũ mà Thẩm Đình Vũ vẫn không bắt máy

Đợi cuối cùng khi biết được nơi Thẩm Đình Vũ ở là khách sạn dưới danh nghĩa Thẩm thị, ông ta bèn đến thẳng đó

Còn Thẩm Đình Vũ trong khách sạn, từ sau khi bế Chu Kỳ vào phòng, Chu Kỳ nhoài trên người cậu ta, giọng nói yếu ớt, “Không muốn, tôi không muốn vào phòng này” Căn phòng này vẫn luôn phảng phất các loại nước hoa trên người phụ nữ, lâu như vậy vẫn chưa phai chút nào, điều này khiến lòng Chu Kỳ rất khó chịu

Thẩm Đình Vũ nhìn quanh phòng, khắp nơi đặt chai rượu và khăn quàng trên người một vài người phụ nữ, thậm chí còn có thể nhìn thấy2chiếc bra bị đè ở góc sofa

Mấy người phụ nữ đó rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Thẩm Đình Vũ lại bể Chu Kỳ đến một căn phòng khác, thẻ phòng tầng trên cùng đều thông dụng, quẹt ở đâu cũng được

Căn phòng này cũng cực kỳ sang trọng

Thẩm Đình Vũ khẽ đặt Chu Kỳ lên giường

Khoảnh khắc đặt xuống, cậu ta thấy rõ dấu móng tay trên cổ Chu Kỳ

Có dấu màu đỏ, có dấu đã chuyển tím

Thẩm Đình Vũ nhìn mà nhíu mày, lòng cực kỳ khó chịu, khẽ cởi chiếc áo vest phủ trên người Chu Kỳ, có thể nhìn thấy quần áo của cô đã rách bươm

Cậu ta lại cẩn thận nhặt từng mảnh vải vụn dính trên người Chu Kỳ ra

Cả quá trình này, Thẩm Đình Vũ rất dịu7dàng, Chu Kỳ không cảm thấy đau gì, im lặng từ đầu đến cuối

Cuối cùng cơ thể phô bày trước mắt Thẩm Đình Vũ, từ cổ trở xuống đều là vết xước màu đỏ

Cũng không biết mấy ả đàn bà đó rốt cuộc ác độc đến mức nào, thậm chí trên xương quai xanh của Chu Kỳ còn có chút vết máu

“Tôi

Mấy ả đàn bà đó điên rồi chắc?” Thẩm Đình vũ khẽ nói với bằng giọng đau lòng, rồi lại ngước mắt nhìn khuôn mặt Chu Kỳ

Bây giờ Chu Kỳ đã hồi lại, cuối cùng trong mắt cũng có chút ánh sáng

Khuôn mặt cô không cảm xúc, mắt di chuyển, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Đình Vũ

Đến cả khóe môi cô cũng có chút vết đỏ, giống như son môi bị lem ra9khóe miệng khi mấy người đó giằng co vậy

“Bây giờ tôi muốn đi tắm” Chu Kỳ muốn ngồi dậy khỏi giường, vị trí bị trầy trên cơ thể đau âm ỉ

Thẩm Đình Vũ nhíu mày, nghiêm mặt ấn vai cô, “Không được, bây giờ em thế này thì sao tắm được, chỗ bị trầy trên người có thể sẽ bị nhiễm trùng đấy”

Nói đến đây, Thẩm Đình Vũ lại khẽ thở dài, “Tôi đi lấy nước ấm lau người rồi bôi ít thuốc cho em”

Chu Kỳ vốn vẫn muốn đi tắm, song lại bị Thẩm Đình Vũ ẩn lại, “Yên nào!” Giọng điệu cậu ta bá đạo mà lại có thêm chút dịu dàng, Chu Kỳ nghe mà lòng ấm áp

Nếu Thẩm Đình Vũ ưu tú như Thẩm Đình Thâm thì tốt

Nhưng ngẫm lại5thì thực ra Thẩm Đình Vũ cũng không kém cỏi mà

Trong lòng Chu Kỳ có thứ gì đó đang chấn động mãnh liệt, cô cũng không biết là chuyện gì, chỉ cảm thấy lòng không thể bình ổn

Còn Thẩm Đình Vũ đã đứng dậy đến một bên lấy một chiếc khăn dấp nước nóng và một vài chai thuốc nhỏ

Sau đó Thẩm Đình Vũ bèn ngồi bên giường của Chu Kỳ, khẽ lau vết đỏ trên người cô bằng khăn dấp nước nóng, giọng nói dịu dàng đến độ không giống cậu ta nữa, “Có thể lúc lau sẽ hơi đau, em cố nhịn nhé” “Ừm” Chu Kỳ gật đầu, đôi mắt nhìn khuôn mặt Thẩm Đình Vũ đăm đăm

Sườn mặt cậu ta thật sự rất giống Thẩm Đình Thâm, sống mũi không cao3thẳng như Thẩm Đình Thâm, nhưng đôi mắt và cả ánh sao trong mắt thật sự rất giống

Thẩm Đình Vũ dùng nước thuốc lau phần da rỉmáu ở xương quai xanh của Chu Kỳ, nước thuốc ngấm qua da khiến Chu Kỳ khẽ nhíu mày, phát ra tiếng than nhỏ, “Ưm” Động tác của Thẩm Đình Vũ lập tức dừng lại, cậu ta nhìn Chu Kỳ với vẻ quan tâm, “Làm em đau rồi à?” Chu Kỳ khẽ lắc đầu, “Vẫn ổn” Thẩm Đình Vũ lại rủ mắt, nhìn vết thương và vết xước khắp người Chu Kỳ, tim như bị một cánh tay túm mạnh

Thời khắc này Thẩm Đình Vũ cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là khi nhìn thấy làn da trắng trẻo mịn màng của cô, những dấu móng tay đó tựa như từng cành cây xấu xí phủ lên trên vậy

Chu Dụ khi ấy nhất định rất đau đúng không, cô mong manh như thế, vậy mà lại bị đối xử như vậy!

Thẩm Đình Vũ nhìn mà càng lo âu, không nhịn được cúi người hôn nhẹ lên vết thương trên người Chu Kỳ

Khi nụ hôn mát lạnh rơi lên vết thương ở xương quai xanh của cô, Chu Kỳ thoáng run rẩy

Cảm giác đó rất kỳ diệu, mang theo chút cảm giác điện giật rồi lại mang theo chút đau đớn từ vết thương, khiến trái tim cô ta thoáng chốc vọt lên cổ họng, song lại không dám phát ra âm thanh

Thẩm Đình Vũ

rốt cuộc anh đang làm gì vậy hả? Bầu không khí trong phòng trở nên mập mờ chưa từng thấy, Chu Kỳ mím chặt môi, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Đình Vũ

Nụ hôn của Thẩm Đình Vũ rất nhẹ, tựa như chiếc lông vũ lướt qua vết thương của cô, sợ động tác mạnh hơn một chút thì sẽ làm đau cô vậy

“Chú gì ơi, chú không thể vào trong được!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói gấp gáp của nhân viên phục vụ

Sau đó truyền đến tiếng có người đang đập cửa huỳnh huỵch, “Thẩm Đình Vũ! Cậu ra đây cho tôi! Tôi biết cậu đang ở trong đó!”

Thẩm Đình Vũ nhướng mày không vui, cậu ta biết đó là giọng của ai

Cậu ta quay đầu nhìn Chu Kỳ với vẻ dịu dàng, khẽ hôn lên cổ, rồi đắp chăn lên người cô ta

“Em ngủ một giấc ở đây, nhất định đừng có tự đi tắm, đã nghe thấy chưa?” Giọng của Thẩm Đình Vũ rõ ràng cứng rắn, nhưng Chu Kỳ nghe vào tai thì lại thấy mềm mại

“Vâng” Chu Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, khẽ nhắm mắt trong sự quan sát của Thẩm Đình Vũ

Thẩm Đình Vũ cười nhẹ, rồi mới đứng dậy đi ra ngoài

Khoảnh khắc kéo cửa ra, khuôn mặt cậu ta liền trở nên cực kỳ lạnh lùng

Nhân viên phục vụ kia nghe thấy cửa mở, người trong khách sạn này đều biết tính khí Thẩm Đình Vũ không tốt, cho nên cô ta lập tức hoảng sợ lên tiếng xin lỗi, “Tôi xin lỗi, ngài Thẩm, hôm nay bảo vệ không có ở đây, tôi

tôi không ngăn được vị tiên sinh này”

“Ừ, không có chuyện của cô nữa, cô xuống trước đi” Thẩm Đình Vũ lạnh lùng nói, thuận tay đóng cửa lại

Nhân viên đó gật đầu, sau đó chạy như bay xuống

Ngoài cửa chỉ còn lại hai người Thẩm Đình Vũ và Nhạc Hoa đứng đối diện nhau

Nhạc Hoa trông hung hãn, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Thẩm Đình Vũ đã xua tay trước, “Có chuyện gì thì đến tầng thượng hãy nói” Cậu ta không muốn ầm ĩ làm ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của Chu Kỳ