*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng “đinh” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra
Từ trong thang máy, Bạch Nhược Y vừa khéo nhìn thấy Thẩm Đình Thâm đang mở cửa phòng, cô sải bước chạy tới
“Đừng! Thẩm Đình Thâm, anh đừng vào đó!” Giọng nói sốt ruột của cô vang lên khắp hành lang trống trải, đặc biệt vang dội
Hiếm khi nghe thấy giọng cô như vậy, Thẩm Đình Thâm sửng sốt, anh quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy cô vội vã chạy khỏi thang máy
Bởi vì cơ thể hoạt động quá mạnh nên khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ
“Sao vậy?” Gương mặt Thẩm Đình Thâm vẫn lạnh như núi băng, không có nhiều cảm xúc, chỉ riêng cặp mắt đen nhánh kia là hơi lo lắng, anh lo2Bạch Nhược Y chạy vội như thế sẽ bị ngã
“Đừng! Đừng vào đó!” Bạch Nhược Y chạy tới, ôm chặt cánh tay Thẩm Đình Thâm và kéo anh chạy đi
Đúng lúc cô ôm lấy tay anh thì bất thình lình, bảy tám người ẩn náu sẵn trong phòng hùng hổ lao tới
Một đám xông lên, ba chân bốn cẳng túm cả Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm vào phòng
Ngay sau đó, cửa phòng lập tức khóa trái vì sợ người ngoài biết được
Lúc nhìn thấy trong phòng mình xuất hiện nhiều người như vậy, cặp mắt đen nhánh thâm trầm của Thẩm Đình Thâm không khỏi trợn to
“Các người là ai? Muốn làm gì hả?” Giọng nói của anh toát lên vẻ không vui, lông mày cau lại thành7hình chữ Xuyên”
(*) Xuyên: JI Chẳng biết mấy gã vai u thịt bắp này có hiểu tiếng Trung không mà ngay từ đầu, bọn chúng đã chẳng thèm để ý đến Thẩm Đình Thâm
Vài tên thì không biết lấy từ đâu ra dây thừng thô ráp, trói chặt Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm trên hai cái ghế khác nhau
Hình như sợ hai người họ nhàm chán, chúng cố tình đẩy ghế của họ đối diện nhau, vừa khéo khiến hai người đối mặt
Gã nọ trói Bạch Nhược Y nhanh hơn một chút, trước tiên cột cơ thể cô vào ghế dựa, sau đó cắt thêm đoạn dây thừng trói chân cô
Lông mày nhỏ nhắn của Bạch Nhược Y nhăn lại
Khi thấy gã muốn nắm chân mình, cô ra9sức đạp cho gã một phát vào ngực
Gã hoàn toàn không ngờ lúc này mà cô còn có thể giãy giụa rồi đạp mình một đạp, chẳng hề để phòng rồi bị đạp cho té ngồi dưới đất
Mấy tên vai u thịt bắp kế bên bắt đầu cười nhạo gã, dùng tiếng Anh cười cười nói nói: “Mày kém quá, một con đàn bà gầy yếu thế kia mà cũng đạp mày té xuống đất được? Xem ra cơ bắp của mày cũng vô dụng”
“Ha ha ha ha, con quỷ này nhỏ mà sức lớn ghế bây, chắc ở trên giường nó cũng mạnh nhỉ?”
Gã vai u thịt bắp bị té trên đất, nhỏ giọng chửi Bạch Nhược Y: “Bitch!” Gã dùng sức túm lấy cổ chân cô, lực kéo5mạnh đến mức làm di chuyển cả chiếc ghế cô đang ngồi
Sau đó, gã kéo dây thừng siết chặt cổ chân cô, đặc biệt dùng sức
Bạch Nhược Y cảm thấy sợi dây này như muốn in sâu vào trong da thịt mình, hằn đến mức cực kỳ khó chịu
Trói xong xuôi, gã vai u thịt bắp kia mới đứng thẳng người trước mặt Bạch Nhược Y, nhìn cô từ trên xuống dưới với cặp mắt xanh biếc đầy vẻ uy hiếp
Gã nói tiếng Anh: “Tốt nhất mày ngồi yên cho tao, bằng không tạo sẽ cho mày nếm chút lợi hại”
Bạch Nhược Y nhíu chặt hai hàng lông mày, cô biết mấy tên này nói được làm được nên không dám mở miệng nói gì nữa
Cô chỉ quay đầu đi3một cách ghê tởm, không muốn nhìn thấy gã vai u thịt bắp kia
Thẩm Đình Thâm ngồi đối diện Bạch Nhược Y
Anh bị người ta trói chặt, ngay cả việc xoay cổ tay cũng không làm được
Lúc này đây, cặp mắt đen nhánh của anh gần như có thể phun ra lửa
Nếu anh cử động được, nhất định sẽ đánh chết gã vai u thịt bắp kia
Mấy tên vai u thịt bắp quan sát hai người một chút, xác nhận cả hai chạy không thoát rồi mới xoay người qua phòng khác chơi
Trong phòng này chỉ còn Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm ngồi đối mặt với nhau
Bạch Nhược Y cắn môi, cô cảm thấy cổ chân mình rất đau, oán giận trợn mắt nhìn Thẩm Đình Thâm: “Em đã bảo anh đừng vào rồi”
Nói đến đây, cô thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ lắc đầu: “Hồi sáng em thấy mấy tên đó lén lút vào phòng anh, hẳn là muốn bắt cóc hay làm gì đấy
Sau đó em hỏi Thụy Tư là anh ở đâu, em phải đi tìm anh
Em luôn ở sau lưng anh, nhưng anh chẳng quay đầu lại, rồi em thấy anh lên xe”
Đôi mắt Thẩm Đình Thâm khẽ nheo lại, hóa ra bóng lưng mà anh nhìn thấy ở lầu sáu chính là Bạch Nhược Y
Đồng thời, anh cũng phân tích một chút xem đám người kia có thể là ai
Chẳng qua dù là ai đi nữa cũng khó có khả năng gây nguy hiểm đến tính mạng anh
Bằng không thì tại sao đám vai u thịt bắp kia lại nhẹ nhàng và tự nhiên như thế, với lại còn ở phòng bên kia “dô dô”
Nghĩ vậy, Thẩm Đình Thâm không căng thẳng nữa, thậm chí thả lỏng cơ thể và dựa vào ghế, thản nhiên mở miệng: “Theo như em nói, tức là em đã biết có vài tên ẩn náu trong phòng anh?” “Phải, bằng không em tìm anh làm gì chứ?” Bạch Nhược Y nói xong liền mím môi, hôm nay đúng là cô cứ chăm chăm tìm Thẩm Đình Thâm
Thật không ngờ cuối cùng vẫn không thể cản anh, ngược lại còn kéo mình lọt hố chung
Cô không phát hiện ra rằng kể từ lúc đó, bầu không khí giữa hai người đã trở nên tốt đẹp một cách khó hiểu, chẳng còn căng thẳng lạnh lùng như đêm qua
“Em đúng là ngu ngốc!” Cặp mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm lấp lánh vô số ánh sao, giống như viên đá tỏa ra tia sáng nhàn nhạt giữa bầu trời đêm
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn Bạch Nhược Y đầy vẻ cưng chiều
Ít nhất cô ấy vẫn quan tâm mình, lo cho mình, vậy hẳn là cô ấy còn để ý tới mình
“Gì hả?” Bạch Nhược Y nhíu mày, giọng nói bỗng mang vẻ uất ức: “Anh có biết hôm nay em mệt đến như thế nào vì chạy đi tìm anh không? Anh không nể tình em vất vả, cảm ơn em một tiếng thì thôi, dựa vào cái gì mà mắng em ngu ngốc chứ?”
Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y tức giận hết sức đáng yêu, anh không kiếm được mà bật cười thành tiếng
Mắt anh như có ánh sao, làn môi mỏng nhoẻn thành đường cong duyên dáng: “Em vốn đã ngốc rồi
Nếu như đã sớm phát hiện bọn chúng ẩn náu trong phòng anh, lẽ ra em nên báo cảnh sát, dẫn cảnh sát tới bắt chúng không tốt hơn sao?”
Nghe Thẩm Đình Thâm nói vậy, Bạch Nhược Y cũng ngẩn người
Cô nhớ lại những chuyện tương tự mà Thẩm Đình Thâm nói
Bình thường thì Bạch Nhược, nhất định sẽ làm như vậy, nhưng chỉ cần có liên quan đến Thẩm Đình Thâm là chỉ số thông minh của cô giảm xuống không ít