Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 402: Ăn lẩu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Xe tôi đang đỗ ở trước của khách sạn, cô xuống đi” Giọng của Thụy Tư vang lên trong điện thoại

“Được!” Bạch Nhược Y đồng ý xong rồi tắt máy

Cô cầm túi xách chuẩn bị đi ra khỏi cửa, khi đến phòng vệ sinh, cô ngắm mình trong gương để kiểm tra lại lớp trang điểm của chính mình

May quá, không cần phải dặm lại

Sau đó cô lại nhìn mình trong gương, mỉm cười để khiến những tâm tư thầm kín của mình không quá lộ ra ngoài

Khi cô chuẩn bị xong, kéo cửa để ra ngoài thì lại thấy căn phòng cách vách cũng có người tới

Anh cũng đã thay bộ vest cứng nhắc thường ngày bằng một bộ quần áo màu trắng thoải mái, áo ngoài kéo khóa một nửa để lộ chiếc áo phông trắng bên trong, trên áo có2dòng chữ tiếng Anh

Tóc vừa gội xong, xõa tự nhiên, rủ xuống trán anh, nhìn rất giống một chàng trai hơn hai mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng phong trần, Bạch Nhược Y chưa từng thấy dáng vẻ ấy bao giờ

Bạch Nhược Y khẽ ngẩn ngơ, đương nhiên anh cũng nhìn thấy Bạch Nhược Y, hai người đứng ở trước cửa phòng, lặng lẽ nhìn đối phương

Rõ ràng là khoảng cách chưa tới mười bước chân, thế nhưng không ai muốn bước thêm vài bước về phía đối phương cả

Nhưng khoảng cách cũng không đủ gần để Bạch Nhược Y nhìn thấy nét mặt của Thẩm Đình Thâm như thế nào

Đúng lúc này, trong phòng của Thẩm Đình Thâm xuất hiện một người khác, cô ta vừa đi tới, mái tóc dài rủ xuống trước mặt, đúng lúc có thể che khuất đi7nửa khuôn mặt của cô ta

Như Kính không hề nhìn thấy Bạch Nhược Y, cứ tưởng là Thẩm Đình Thâm đang đứng ở cửa chờ mình, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc, đúng lúc quá, khóa kéo của chiếc áo này ở phía sau, tôi không kéo lên được, anh kéo giúp tôi”

Bạch Nhược Y không tiếp tục nhìn nữa, quay người đi xuống lầu, những ấm ức trong lòng trào dâng lên khóe mắt, suýt nữa thì tuôn rơi

Cô không hề biết rằng, sở dĩ Như Kính bước ra từ phòng Thẩm Đình Thâm bởi vì Thẩm Đình Thâm bảo cô ta mang văn bản đã phiên dịch xong gửi về Thẩm thị

Còn khóa không kéo lên được là do cô ta ngồi quá lâu mới nới lỏng ra, bản thân cô ta cũng không biết tại sao9không kéo lên nổi, đúng lúc Thẩm Đình Thâm đang đứng ở cửa nên mới nhờ anh

Cô ta không ngờ Thẩm Đình Thâm lại lạnh lùng buông lời: “Không kéo lên được thì đừng mặc nữa”, sau đó tự đi ăn cơm trước

Thật là quá đáng! Như Kính tức giận nhìn bóng lưng của Thẩm Đình Thâm đang đi xa dần, đúng là không hề có chút ga lăng nào cả

Thụy Tư đang đứng đợi ở cửa khách sạn, dựa người vào xe, lúc nhìn thấy Bạch Nhược Y đi xuống, lập tức vô cùng vui vẻ, ga lăng và dịu dàng mở cửa xe cho Bạch Nhược Y

Bạch Nhược Y cúi người lên xe, nhìn Thụy Tư: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Thụy Tư vừa khởi động xe, vừa cười nói: “Trời sắp tới rồi, bây giờ có lẽ quảng trường đếm5ngược rất đông đúc, chúng ta ăn cơm xong rồi hãy tới đó” “Tùy anh” Bạch Nhược Y cười nói, nghĩ thầm nếu như đi chơi cùng với Thụy Tư thì những suy nghĩ về Thẩm Đình Thâm cũng sẽ vơi đi phần nào

“Cô muốn ăn gì? Ừm

tôi muốn nói là thường thì cô thích ăn gì?” Thụy Tư nói bằng giọng Trung Đổ vô cùng vui vẻ, rất rõ ràng là không thể kìm nén được sự vui sướng

Bạch Nhược Y giơ tay vén tóc lên tai, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa kính xe, tốc độ lặn của mặt trời hình như có thể nhìn bằng mắt thường

“Tôi thích ăn đồ ăn Trung Quốc hơn, ở gần quảng trường đó có đồ ăn Trung Quốc thì chúng ta tới đó ăn, nếu không có thì ăn gì cũng được” Đôi mắt3của Thụy Tư khẽ đảo, anh ta suy nghĩ một lúc trả lời: “Có, có một nhà hàng rất ngon, tôi đã ăn ở đó mấy lần”

Bạch Nhược Y vừa nhìn quang cảnh phía ngoài, cảm giác như mình tận mắt thấy màn đêm buông xuống, vừa tán dóc vài câu với Thụy Tư: “Vậy thì đến nhà hàng đó đi, nhưng anh đừng đến lúc đó lại nói chủ nhà hàng đó là bạn anh, sau đó lại có bữa ăn tình nhân gì gì đó nữa nhé”

Thụy Tư cười phì, cảm giác Bạch Nhược Y nói chuyện đó vô cùng dễ thương: “A, cô vẫn ngại về chuyện bữa ăn lần trước sao? Tôi đã nói rồi tôi không có ý đó, thực sự là không hề cố ý” Nếu như bữa ăn lần trước không nhìn thấy Thẩm Đình Thâm và Như Kính, chắc có lẽ Thụy Tư và Bạch Nhược Y sẽ ăn một bữa ăn vô cùng vui vẻ

Bạch Nhược Y cũng khẽ cười, gương mặt trắng nõn, phản chiếu ánh đèn neon ngoài cửa kính xe, khiến cô có cảm giác vô cùng yên lặng, ánh mắt cũng có cảm giác vô cùng buồn bã

“Tôi chỉ đùa một chút thôi, còn bao lâu nữa? Tôi thấy đói rồi đó” Bạch Nhược Y khẽ xoa bụng mình, nghiêng đầu nhìn sang phía Thụy Tư

Góc nghiêng của anh ta cũng có chút đặc biệt, mang đậm phong cách của người đàn ông đã trưởng thành, chiếc cằm sáng bóng có thể nhìn thấy cả râu nhưng lại không hề khiến cho người ta có cảm giác nhếch nhác

Thụy Tư nhận ra ánh mắt dò xét của Bạch Nhược Y, cười nheo mắt: “Sao thế? Có phải là nhìn qua cũng có vẻ hơi hơi đẹp trai không?” “Đi chết đi” Bạch Nhược Y thu lại ý cười trong mắt, bầu không khí giữa hai người trở nên hài hòa hơn rất nhiều

Rất nhanh sau đó, hai người vừa nói vừa cười đã tới nhà hàng

Vừa tới nhà hàng họ đã cảm thấy mùi vị của lẩu trong nhà hàng vô cùng đậm đà, nhiệt độ trong nhà hàng nóng hơn ở ngoài rất nhiều

Chỉ cần nhìn qua, họ cũng thấy người trong nhà hàng rất đông, hơn nữa có không ít những người Trung Quốc tóc đen da vàng

“Ăn lẩu sao?” Bạch Nhược Y cảm thấy kinh ngạc, còn hơi thích thú nữa

Lúc này có thể ăn một nồi lẩu thì mọi muộn phiền đều tan biến, Bạch Nhược Y tìm một chỗ để ngồi xuống: “Ăn Tết chính là ăn lẩu đó”

“Cô thích là tốt rồi” Thụy Tư phải người, ngồi xuống phía đối diện của Bạch Nhược Y

Nhân viên phục vụ cũng là người Trung Quốc, nhìn vô cùng nhiệt tình, sau khi cô ta đưa menu cho Thụy Tư, anh ta đã gọi hết tất cả các loại thịt, sau đó gọi thêm những đồ ăn cần thiết để ăn lẩu, rồi đưa thực đơn cho Bạch Nhược Y: “Cô xem xem còn cần gọi thêm gì không?”

Bạch Nhược Y nhìn qua menu, vội vàng lắc đầu: “Vẫn gọi nữa sao? Anh gọi nhiều như vậy, hai người ăn làm sao hết được?” Thụy Tư lấy lại thực đơn từ trong tay Bạch Nhược Y, đưa lại cho nhân viên phục vụ, bảo cô ta mau chóng mang thức ăn lên

Sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Thụy Tư nhìn đồng hồ di động cười: “Dù sao cũng phải vài ba tiếng nữa mới là lúc quảng trường náo nhiệt nhất, chúng ta cứ ăn từ từ, không phải vội”

“Được” Bạch Nhược Y nhìn Thụy Tư vô cùng phấn khởi, có lẽ là rất ít người đi ăn lẩu cùng anh ta, Bạch Nhược Y cũng không muốn làm anh ta mất vui: “Vậy chúng ta cứ ăn từ từ”