*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô quay về phòng mình, vừa ngã xuống giường đã ngủ Ngày hôm sau, Thẩm Đình Thâm và Như Kính đến công ty Steve đúng hẹn Quy mô công ty rất lớn, mấy chục lầu trên tòa cao ốc này đều thuộc về công ty của Steve, hơn nữa mỗi một bộ phận đều có riêng một tầng lầu
Có thể tưởng tượng ra công ty Steve lớn đến mức nào Thoạt nhìn, nhân viên trong công ty đều bộn bề nhiều việc Thẩm Đình Thâm và Như Kính vào trong thang máy, giữa một đám người tóc vàng mắt xanh, anh và Như Kính có vẻ hơi đặc biệt
May mà diện mạo và khí chất hai người xuất chúng, cho nên đứng giữa đám người kia cũng không2thấy quá xấu hổ Lên đến đỉnh tòa cao ốc, Thẩm Đình Thâm nhìn lướt qua một vòng Người ở đây ít hơn người ở các tầng dưới rất nhiều, đương nhiên cũng yên tĩnh hơn Dường như ở tầng cao nhất không có ai làm việc, Như Kính chỉ tay vào căn phòng bên trái: “Trong tin nhắn, Thụy Tư nói phòng làm việc của Steve là căn này, có lẽ Steve đang đợi anh” “Chúng ta đi thôi” Thẩm Đình Thâm bất chợt gồng lưng Đứng trước công ty của Steve, anh căng thẳng biết bao nhiêu
Còn Như Kính đi theo anh, tay phải cô ta đột ngột đút vào trong túi áo, đầu ngón tay hơi dùng sức một chút, vật nhỏ trong túi lập7tức phát sáng
Thẩm Đình Thâm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Như Kính, Như Kính thuận tiện sửa sang lại quần áo rồi cười cười: “Lần đầu tiên gặp sếp lớn như vậy, tôi hơi hồi hộp”
Thẩm Đình Thâm không biểu thị cảm xúc, chỉ gật đầu: “Không cần quá căng thẳng Khi tôi nói chuyện với Steve, cô cũng không cần phải mở miệng” Tuy rằng công ty mời Như Kính tới là để cô ta vừa làm thư ký vừa phiên dịch, nhưng chỉ là khi nào xử lý một số giấy tờ mới để cô ta hỗ trợ chút ít mà thôi
“Dạ” Ánh mắt nhàn nhạt của Như Kính hiện lên ý cười, cô ta cảm thấy bây giờ Thẩm Đình Thâm thoạt nhìn rất ra9dáng đàn ông Mặt khác, ngay tại phòng làm việc kế bên phòng Steve, có một cô gái mặc trang phục màu trắng thuần đang ngồi đấy, cặp mắt màu hổ phách toát lên sự mạnh mẽ linh hoạt
Steve vừa mới bàn bạc với Bạch Nhược Y xong, hiện giờ chỉ có Thụy Tư ngồi đối diện với cô: “Cô Bạch, vừa rồi sếp tôi nói mấy lời ấy, cô nghe hiểu chứ?” Bạch Nhược Y ngẩn ra nhìn Thụy Tư rồi nở nụ cười: “Tôi hiểu Ý của sếp anh là nếu Thẩm thị không làm mấy hạng mục đi kèm kia thì có thể giao cho chúng tôi làm”
“Ừm” Thụy Tư gãi đầu xấu hổ: “Không, mặc dù sếp tôi có ý định ấy, nhưng cũng5không phải lấy lệ với công ty cô Dù sao thì ba cô - Bạch Kiến và sếp tôi cũng có một chút giao tình, ba cô còn tự mình gọi điện thoại đến cho sếp tôi” “Tôi biết Tôi không hề cảm thấy sếp anh đối xử với tôi không tốt” Bạch Nhược Y cười, xua xua tay Nhớ lại ban nãy cô vừa nói chuyện với Steve, ông ta cũng rất khách sáo Đường đường là một công ty lớn mà lại ra mặt nói chuyện với cô - người thuộc một công ty nhỏ nước ngoài, như vậy cũng đủ nhìn ra thành ý của ông ta
Bạch Nhược Y nghĩ: Hẳn là từ lúc bắt đầu, Lưu Bằng đã không nói rõ ràng Ông ta3đến mời Bạch Kiển hợp tác, có lẽ muốn Bạch Kiến nhờ Steve giao các hạng mục đi kèm cho công ty ông ta làm Mà thật ra các hạng mục đi kèm ấy vẫn nằm dưới danh nghĩa Thẩm thị, có thể giành được hay không phải xem thái độ của Thẩm thị trước đã
Thụy Tư thấy Bạch Nhược Y thật sự không có câu nào oán hận Steve, anh ta thử mở miệng: “Vậy bây giờ cố định làm thế nào? Trở về thương lượng với ba mình xem có cần liên lạc với Thẩm thị không ư?” “Thẩm thị” Bạch Nhược Y khẽ thốt ra hai từ này, trong đầu cô lập tức xuất hiện gương mặt của Thẩm Đình Thâm
Nếu như liên lạc với Thẩm thị, tức là cô phải nhờ Thẩm Đình Thâm đưa hạng mục đi kèm cho mình Nhưng bây giờ, quan hệ giữa cô và anh đã đi đến một giới hạn khó mà hình dung được Không ai đồng ý mở miệng với đối phương trước, cô cũng chẳng muốn phiền đến anh “Thôi, để sau hãy nói” Bạch Nhược Y thở dài một hơi, đứng dậy khỏi ghế: “Cảm ơn anh đã chăm sóc tối ở Mỹ Tôi nghĩ mình nên về nghỉ ngơi một lát để chuẩn bị về nước thôi”
“Vốn dĩ chúng tôi có thể quyết định hạng mục đi kèm, nhưng lần này hạng mục chủ động thay đổi, sáng hôm nay Steve cũng mới nhận được tin tức từ bên phía Thẩm thị Cho nên chúng tôi thật tình không phải cố ý khiến cô đi một chuyển vô ích”
“Không sao không sao, coi như đến đây du ngoạn một thời gian đi” Bạch Nhược Y cẩm túi xách lên, định bụng rời khỏi “Tuy nhiên, cô đã tới nước Mỹ này rồi, hơn nữa hôm nay cũng là ngày cuối năm Nếu không thì tối nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa nhé?” Thụy Tư nhìn Bạch Nhược Y với vẻ chân thành, nhưng khi thấy cô không phản ứng, anh ta lập tức sửa lời: “Nếu cô vội về thành phố H, hiện giờ tôi cũng có thể tiễn cô đến sân bay”
Bạch Nhược Y thấy vẻ mặt chờ mong của Thụy Tư hóa thành dè dặt cẩn trọng, từ nét mặt anh ta, cô như nhìn thấy mình hơn một năm trước Khi ấy, cô vừa kết hôn với Thẩm Đình Thâm, vẫn luôn hồn nhiên cho rằng mình và Thẩm Đình Thâm - tình nhân trong mộng của các thiếu nữ thành phố H- sẽ có một màn "Tổng giám đốc bá đạo yêu tôi
Mỗi lần dũng khí nổi lên, khi cô muốn hẹn Thẩm Đình Thâm ra ngoài đi chơi lễ với mình hoặc làm gì đó thì sẽ như thế này
Bạch Nhược Y ngó vào phòng làm việc, cô vừa thẹn thùng vừa chờ mong, nhìn Thẩm Đình Thâm vẫn đang phê duyệt giấy tờ: “Đình Thâm, ngày mai chắc là anh không đi làm nhỉ? Lễ hội hoa anh đào sẽ khai mạc ở thành phố z ấy, anh có rảnh thì đi với em nha?”
Hồi lâu sau, đã mấy phút trôi qua nhưng bầu không khí vẫn yên tĩnh
Nụ cười trên mặt Bạch Nhược Y dần dần biến mất, cô cố nặn ra nụ cười nhạt nhẽo: “Nếu anh không rảnh thì em đi một mình cũng được” Người đàn ông ấy vẫn cúi đầu chăm chú phê duyệt giấy tờ Thoạt nhìn, khuôn mặt góc cạnh của anh vừa sắc sảo vừa thâm sâu, nhưng lại toát ra cảm giác lạnh lùng
Anh vẫn không lên tiếng trả lời, Bạch Nhược Y đành phải nói khẽ: “Anh bận thì em đi ngủ trước đây”
“Được rồi, tôi vẫn nên tiễn cô tới sân bay thôi” Thụy Tư cất giọng hụt hẫng, kéo Bạch Nhược Y ra khỏi vòng xoáy hồi ức