*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Thâm tức giận, ánh mắt anh liếc qua cánh tay đang ôm bụng của Bạch Nhược Y, hai cánh tay mảnh khảnh kia đều đang ôm chặt bụng, mà chỗ ngón tay bởi vì dùng sức nên biến thành màu trắng xanh
“Há miệng ra” Thẩm Đình Thâm trầm giọng, còn như vậy nữa, Bạch Nhược Y sợ là sẽ đau đến ngất đi mất Bạch Nhược Y biết rõ nếu như mình há miệng nói chuyện, Thẩm Đình Thâm nhất định sẽ thừa cơ hội nhét thuốc vào miệng cố
Cho nên cô chỉ bướng bỉnh lắc đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt
“Đáng chết!” Thẩm Đình Thâm tức giận, bóp nát viên thuốc trong tay thành bột phấn Sau đó dùng sức mở hàm răng của Bạch Nhược Y ra, Bạch Nhược Y bị đau dạ dày lại thêm miệng cũng bị Thẩm Đình2Thâm làm đau, khiến cô không thể không há miệng kêu đau Thẩm Đình Thâm cứng rắn cậy mở hàm răng Bạch Nhược Y ra Lúc hàm răng bén nhọn của cổ xẹt qua tay Thẩm Đình Thâm, khiến anh mơ hồ có chút đau Bột thuốc đều bị Thẩm Đình Thâm đổ hết vào miệng Bạch Nhược Y, khiến cô thậm chí còn chưa cảm nhận được mùi vị của thuốc kia là gì nữa Thẩm Đình Thâm nhanh chóng bưng chén nước lên, không nghĩ nhiều mà uống một ngụm
Vẻ mặt Bạch Nhược Y ngơ ngác
M* nó! Người uống thuốc là cô, anh uống nước làm gì chứ! Nhưng dạ dày đau khiển Bạch Nhược Y không nói được lời nào nữa, lông mày nhỏ nhắn của cô nhíu chặt, chưa từng dãn ra Mà Thẩm Đình Thâm sau khi uống xong lại7không hề nuốt xuống, anh giơ tay nắm cằm Bạch Nhược Y
Không đợi Bạch Nhược Y kịp phản ứng lại, cô đã thấy trong nháy mắt gương mặt điển trai của anh gần sát mặt mình, sau đó có cảm giác lành lạnh trên môi Nước ấm hòa với mùi hương quen thuộc trên người Thẩm Đình Thâm, chậm rãi tiến vào miệng Bạch Nhược Y, cô không biết mình đã nuốt bao nhiêu ngụm nước miếng, nhưng có thể chắc chắn số nước kia đã hòa tan hết thuốc trong miệng cô, chảy xuống bụng
Nước cũng đã uống xong, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn không có ý định đứng dậy Đầu lưỡi anh bắt đầu lướt qua môi Bạch Nhược Y, sau đó nhẹ nhàng cắn vài cái
Hơi thở ấm áp của anh phả trên mặt cô, giống như một loại thuốc an thần,9khiến cơn đau nhức trong dạ dày bớt đi rất nhiều
Bạch Nhược Y giơ tay đẩy người Thẩm Đình Thâm, muốn đẩy anh ra Nhưng Thẩm Đình Thâm đã giơ tay ôm chặt sau lưng Bạch Nhược Y, khiến cơ thể cô dính sát người mình, đầu lưỡi từng chút xâm nhập miệng cô, nhẹ liếm rằng cô
Giống như thăm dò, lại giống như khiêu khích đầu lưỡi Bạch Nhược Y, Bạch Nhược Y muốn tránh Cô không muốn hôn môi với Thẩm Đình Thâm bây giờ, dù hiện tại môi anh rất mềm
Cánh tay Thẩm Đình Thâm rất dài, anh dùng một cánh tay đã có thể ôm được cả người Bạch Nhược Y Vì vậy tay còn lại bắt đầu di chuyển dọc thắt lưng cô, đến bụng của cô
Bàn tay anh vừa to lại ẩm, nhân lúc cùng Bạch Nhược Y hôn5môi, khiến Bạch Nhược Y phân tâm
Bàn tay anh liền vén áo Bạch Nhược Y lên, để trên bụng cô
Khiển Bạch Nhược Y sợ tới mức mở trừng hai mắt, cho rằng Thẩm Đình Thâm muốn làm gì đó với mình cả người cô đều toát ra vẻ lo lắng, nên giãy giụa rất mạnh, nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn còn đang hôn mình Theo thời gian dần trôi, nụ hôn của anh dần trở nên có tính xâm lược, đầu lưỡi linh hoạt, tùy ý di chuyển trong miệng cô Hôn đến nỗi khiến cả người cô đều nóng bừng, ánh mắt cũng ngày càng mê man Mà bàn tay đặt ngay bụng cô cũng không làm gì, chỉ nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp Chưa đầy một lúc, cảm giác đau nhức nơi bụng của Bạch Nhược Y đã giảm đi rất nhiều,3nhưng thỉnh thoảng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được cơn đau Thẩm Đình Thâm có chút lưu luyến buông môi Bạch Nhược Y ra, sau đó như chuồn chuồn lướt nước hôn nhẹ vài cái, cúi đầu bên tai cô
Anh dùng giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng nói: “Em cứ nghỉ ngơi ở phòng anh đi, anh ở phòng bên cạnh em, nếu cơ thể không thoải mái thì cứ gọi anh”
Trong nháy mắt đó, Bạch Nhược Y cảm giác như mình được lên thiên đường
Nhưng Thẩm Đình Thâm vẫn còn hơi giận Thẩm Đình Thâm, giận anh mấy hôm nay không liên lạc với mình, giận anh rõ ràng lo lắng cho mình nhưng cái gì cũng không nói, giận anh ngồi trên máy bay thân mật như vậy với Như Kính, lại lạnh nhạt với mình như vậy, cũng giận anh đi ăn suất ăn tình nhân với Như Kính
Cô ngẩng đầu, đẩy tay Thẩm Đình Thâm ra, nghiêng người qua kéo chăn lên che lại, sau đó quay lưng về phía Thẩm Đình Thâm chuẩn bị ngủ Thẩm Đình Thâm đứng cạnh giường, yên lặng thở dài một hơi, trong đôi mắt đen nhánh có chút phức tạp
Anh không quên được lời bác sĩ dặn dò, đừng để Thẩm Thanh Du tức giận Mà Thẩm Thanh Du vừa tỉnh dậy đã yêu cầu anh không được ở bên cạnh Bạch Nhược Y
Tất nhiên anh sẽ không buông tay Bạch Nhược Y, chỉ là muốn trong khoảng thời gian này trong khoảng thời gian này không ở cùng nhau mà thôi
Chỉ cần sức khỏe Thẩm Thanh Du đỡ hơn chút, mặc kệ Bạch Nhược Y muốn anh làm cái gì cũng được, chỉ cần có chịu ở cùng với anh Thế nhưng anh thật sự không ngờ, chỉ mới trong khoảng thời gian ngắn mà đã khiến anh phải chịu giày vò lớn như vậy Chỉ cần nụ hôn vừa rồi thôi, cũng khiến trong lòng Thẩm Đình Thâm trở nên nóng như lửa, nếu không phải do sức khỏe Bạch Nhược Y không tốt, anh có cảm giác như muốn mạnh mẽ cởi quần áo Bạch Nhược Y ra, sau đó chiếm lấy cô ngay lập tức Bạch Nhược Y đưa lưng về phía Thẩm Đình Thâm, hơi rủ mắt xuống, trong mắt lóe lên tia sáng
Bên môi vẫn còn vương lại mùi hương của anh, chỉ cần khép môi trong đầu liền hiện lên hình ảnh hôn môi khi nãy
Chẳng lẽ là do lâu rồi mình chưa chạm vào đàn ông sao? Do đó mới bị Thẩm Đình Thâm hồn một chút, cơ thể đã nổi lên phản ứng khát khao như vậy?
A, thật đáng chết mà Bạch Nhược Y nhẹ vỗ đầu mình muốn những ý tưởng kỳ quái kia biến mất đi
Vẫn là nên ngủ một giấc thôi, đừng nghĩ đến những thứ này nữa Ngủ xong liền rời khỏi phòng Thẩm Đình Thâm Trong phòng thoáng cái trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe được tiến bước chân của Thẩm Đình Thâm, hình như anh đi lấy laptop đến ngồi trên ghế sofa làm việc Để phòng việc Bạch Nhược Y lại lên cơn đau, anh ngồi đây để có thể đưa cô đi bệnh viện kịp lúc