*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra phòng làm việc Tổng giám đốc vẫn luôn để trống, dĩ nhiên Bạch Nhược Y cũng không có cơ hội tới nơi này Mà đối với Bạch Kiển lại ngồi vào vị trí Tổng giám đốc một lần nữa mà nói, tâm trạng này rất khó để hình dung Cảm thấy tựa như trong chuyện ngụ ngôn “Chiếc rìu vàng”, ông vứt bỏ Bạch thị, sau đó xuất hiện thần sống trả cho ông một cái công ty tốt hơn
Ông đưa hai tay ra, tỉ mỉ vuốt ve mỗi một nơi trên bàn làm việc, mỗi nơi ngón tay chạm vào đều lạnh như băng Nhưng lại làm cho trái tim của ông cảm thấy được lấp đầy “Nhược Y à” Trong2giọng nói của Bạch Kiến cũng hàm chứa kích động, mấy ngày qua, Bạch Kiến vẫn sợ mình sáng sớm tỉnh lại, phát hiện mọi thứ đều chỉ là nằm mơ
“Sao thế?” Bạch Nhược Y híp mắt, nhìn Bạch Kiến, “Có phải ba cảm thấy phải thay đổi bảng hiệu mới cho Bạch thị mới tốt hay không?” “Không phải, ba muốn nói cảm ơn con” Bạch Kiến dịu dàng nhìn Bạch Nhược Y, “Thật sự rất cảm ơn con đã xuất hiện trong cuộc đời của ba, để cuộc đời ba trở nên muôn màu muôn vẻ như vậy” Lúc Bạch Nhược Y nghe thấy đề nghị của Cố Thần Trạch thì trong lòng còn đang suy nghĩ Bạch Kiển có thể không7bao giờ muốn trở lại công ty nữa Cô không ngờ đến tình cảm Bạch Kiến dành cho công ty vẫn sâu đậm như vậy, chỉ là ông luôn không nói, làm cho Bạch Nhược Y tưởng rằng Bạch Kiển không muốn công ty nữa
Xem ra mình vẫn không hiểu rõ Bạch Kiến trong lòng Bạch Nhược Y hơi cảm thấy áy náy, “Không phải vậy, con nên cảm ơn ba mới đúng, nếu như không có ba, cũng sẽ không có con hôm nay”
Bạch Kiến cười khiến nếp nhăn trên mặt lại sâu thêm, sự cưng chiều đong đầy trong mắt, “Được rồi, con đi về nghỉ ngơi trước đi, còn lại một vài chuyện cải cách công ty, tự ba làm đề9án cho Dù sao ba cũng đã rất lâu không đi làm, ba muốn làm quen với công việc bận rộn của một Tổng giám đốc trước”
“Được, vậy con gái đi về trước đây” Bạch Nhược Y cười tủm tỉm nhìn Bạch Kiến, không khó nhìn ra lúc này Bạch Kiến thật sự rất vui vẻ Đó là nét mặt vui vẻ nhất của Bạch Kiến mà Bạch Nhược Y thấy được trong những năm qua Chỉ cần Bạch Kiến vui vẻ, cô cũng sẽ vui vẻ Chỉ là trong nháy mắt khi rời khỏi công ty vào gara, cô bỗng thấy cô đơn Màn hình điện tử giữa gara hiện lên thời gian và ngày tháng Mấy ngày nay bận rộn chuyện chuyển5giao công ty, Bạch Nhược Y không còn nhớ về Thẩm Đình Thâm
Nhưng đảo mắt, đã bốn ngày trôi qua
Bạch Nhược Y lấy điện thoại di động ra nhìn thử, phía trên hiển thị có một vài tin nhắn của ngân hàng và tin tức, nhưng không có cuộc gọi và tin nhắn từ Thẩm Đình Thâm Cô cũng từng nghĩ có nên chủ động gọi điện cho Thẩm Đình Thâm hay không, nhưng lại cảm thấy nói không chừng Thẩm Đình Thâm vì chuyện của Thẩm Thanh Du, vốn không muốn gặp mình, cũng không muốn nghe thấy giọng nói của mình Vì vậy, Bạch Nhược Y tựa như đà điểu, khiến mình cảm thấy thật ra do Thẩm Đình Thâm bề bộn3nhiều việc, mới không có thời gian liên lạc với mình
Tình cảm của họ vẫn không hề thay đổi
Cô và Thẩm Đình Thâm vẫn đang bên nhau, Thẩm Đình Thâm vẫn yêu cô, chẳng qua là bây giờ tất cả mọi người đều bận rộn mà thôi Ừ, chính là như vậy
Đôi môi anh đào của Bạch Nhược Y khẽ nhếch, cô ép mình nặn ra một khuôn mặt tươi cười, làm cho mình thoạt nhìn như không cô đơn như vậy Nhưng hốc mắt vẫn nóng lên, vừa nghĩ tới Thẩm Đình Thâm, trong lòng cô vô cùng khó chịu Ban đêm Ban đêm ở thành phố H, có thể là thời điểm bắt đầu của rất nhiều người
Trên đường phố lung linh rực rỡ này, một chiếc ô tô đen nhánh và sáng bóng đang chạy giữa lộ, giống như một con báo đen
Người ngồi vị trí tài xế trong xe là Lý Lâm Anh ta nhìn thử kính chiếu hậu bên trong xe, thấy Thẩm Đình Thâm ngồi ở chỗ ngồi phía sau đang nhắm mắt nghỉ ngơi
Vẻ mặt anh lạnh lùng và lúc nào cũng có một tầng ưu sầu mơ hồ vây quanh
Thẩm Đình Thâm đã ngủ chưa?
Lý Lâm không dám hỏi Thẩm Đình Thâm như thế, mấy ngày nay đều là Thẩm Đình Thâm tự mình lái xe về nhà
Chỉ có hôm nay, Thẩm Đình Thâm thật sự bận rộn chuyện của công ty, quá mệt mỏi cho nên mới phiên Lý Lâm, để Lý Lâm đưa anh về nhà
Xe đã dừng ở trung tâm ngã rẽ, bên hướng Đông đó là đến nhà Bạch Nhược Y, còn hướng Tây là trở lại biệt thự của Thẩm Đình Thâm Ở trong trí nhớ của Lý Lâm, Thẩm Đình Thâm đã ở chung với Bạch Nhược Y Nhưng bởi vì Thẩm Thanh Du nằm viện làm cho Lý Lâm lại không dám chắc buổi tối Thẩm Đình Thâm có muốn trở về nhà của Bạch Nhược Y hay không
Vì vậy Lý Lâm khẽ ho khan một tiếng, người trong kính chiếu hậu, chân mày khẽ nhíu lại, ngay sau đó một đôi mắt sáng như sao chậm rãi xuất hiện Giọng nói lạnh lùng và trầm thấp vang lên, “Sao thế? Kẹt xe sao?”
“Không có, chỉ là tôi muốn hỏi anh một chút, anh trở về nhà của mình hay là trở lại nhà của cô Bạch” Lý Lâm nhẹ nhàng hỏi, anh ta là một người nhạy cảm, anh ta thấy khi mình nhắc tới Bạch Nhược Y thì trên trán Thẩm Đình Thâm đột ngột nổi lên một đường gân xanh không quá rõ ràng
Thẩm Đình Thâm mấp máy môi mỏng, hầu hết đặc trưng của phái nam cũng chuyển động lên xuống, chần chừ chốc lát Anh vẫn thản nhiên mở miệng nói một câu, “Về nhà mình, nếu sau này tôi không có chỉ định muốn đến nhà Bạch Nhược Y thì anh cứ đưa tôi về nhà” Quan hệ của Thẩm Đình Thâm và Bạch Nhược Y, từ trong lời nói này, Lý Lâm có thể nghe ra rồi, cũng không cần hỏi anh một câu dư thừa nào nữa “Được, tôi biết rồi” Lý Lâm lên tiếng, sau đó trực tiếp lái về hướng Tây Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Đình Thâm có ánh sáng mơ hồ trầm xuống, anh thầm thở dài một hơi Ngay sau đó, anh nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi