*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sao con ngờ được Thẩm Đình Thâm có thể tìm ra Bạch Kiển ở đâu chứ.”
“Hừ, ba thấy anh ấy à, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện đấu thắng Thẩm Đình Thâm.” Sở Liệt liếc con trai mình một cái khinh thường, thường thì những lời tổn thương nhất đều xuất phát từ những người thân thiết nhất, ông ta phải cổ áo khoác, “May là hai mươi mấy năm trước ba đã làm một chuyện tốt, giúp mẹ ruột của Bạch Nhược Y một phen nên mới lấy trọn được ba mươi tỷ tiền vốn dựng lại cơ đồ của chúng ta sau này.”
Sở Vũ Triết nhún vai thờ ơ, tựa như không hề bận tâm đến lời ba mình nói, nhưng bàn tay buông thõng bên sườn của anh ta2siết chặt lại thành nắm, chỗ khớp đã trắng bệch.
“Được rồi, nếu Thẩm Đình Thâm đã tìm được Bạch Kiến, vậy thì chuyện ba mươi tỷ này hẳn cậu ta cũng biết được đôi chút, chuyện không thể chậm trễ, con vẫn nên cầm tiền về trước thì hơn.” Sở Vũ Triết đút một tay trong túi quần, biến mất trong tầm mắt của Sở Liệt bằng dáng vẻ khá thong dong
Sở Liệt nhìn bóng dáng con trái, từ đầu đến cuối đầu mày luôn nhíu lại, “Anh chú ý một chút cho ba đừng có để hội Thẩm Đình Thâm biết nhiều hơn đấy.” Sở Vũ Triết cong khóe môi, bóng dáng đã đi chỉ còn là một chấm đen nhỏ
Anh ta lấy một chiếc hộp nhỏ đựng nhẫn từ trong túi quần9ra, chiếc hộp nhẫn hình tròn nhỏ màu đỏ thẫm có một lỗ khoan nhỏ ở chính diện, ngón tay Sở Vũ Triết ấn nhẹ vào lỗ khoan
Khẽ “cạch” một tiếng, chiếc hộp nhẫn mở ra
Chiếc nhẫn sáng chói dưới ánh dương chiều tà phô ra vẻ đẹp khác thường
Trong đầu Sở Vũ Triết nhớ lại dáng vẻ Bạch Nhược Y mặc thử váy cưới trước mặt mình, vẻ đẹp ấy không gì sánh được.
Nếu hôm nay không phải vì bị Thẩm Đình Thâm phá thì trên ngón tay nõn nà như ngọc của cô đã đeo chiếc nhẫn này rồi.
Sở Liệt ở một bên khác vừa mới lên xe của quản gia nhà mình, còn định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc thì di động không biết thức thời vang lên, Sở Liệt6sa sầm mặt lấy di động ra nhìn, đó là cuộc gọi của thư ký
Sở Liệt nghe máy, nói với vẻ mặt chẳng mấy kiên nhẫn, “Sao? Công ty có chuyện gì?”
“Về dự án hợp tác của chúng ta với tập đoàn Lâm Phong, họ nói sắp khởi công rồi, bảo chúng ta mau gửi tiền qua.” Giọng nói của thư ký đầy nóng vội
“Vội cái gì, chờ thêm ba hôm nữa, ba hôm sau nhất định sẽ chuyển tiền qua.” Sở Liệt dựa vào ghế phó lái, ngáp dài một cái
Còn tưởng là chuyện gì nữa chứ, các công ty giục chuyển tiền mấy hôm nay còn ít hay sao? Dù gì Sở Vũ Triết cũng đã lấy được giấy chứng nhận kết hôn với Bạch Nhược Y, chỉ cần cẩm được ba0mươi tỷ thì chút tiền này có là gì
“Không phải đâu!” Thư ký hoảng loạn nói, “Lần giục này khác với trước đây, ngoài tập đoàn Lâm Phong thì còn có ba bốn công ty cũng giục
Cũng không biết họ hay tin ở đâu mà nói là ngân hàng cho chúng ta vay đã cho nhà họ Sở chúng ta vào danh sách đen, cũng có nghĩa là ngoài các công ty giục chuyển tiền thì ngân hàng cũng muốn thu hồi số tiền cho chúng ta vay trước đây!” Vừa nghe phía ngân hàng có chuyện, Sở Liệt mới bắt đầu hoảng hồn, ông ta ngồi phắt dậy dựa thẳng vào ghế
Thương nhân đương nhiên phải qua lại lâu dài với ngân hàng, nếu đã vào danh sách đen của ngân hàng thì7ngoài việc sau này công ty sẽ rất khó vay vốn cũng sẽ dẫn tới việc nhà họ Sở họ mất danh tiếng trong giới thương nghiệp
“Sao con người anh không biết phân nặng hay nhẹ, từ từ hay gấp gáp vậy hả? Chuyện ngân hàng mà anh còn nói ở phía sau!” Sở Liệt quát lên với điện thoại, “Người của ngân hàng đến công ty chưa?” “Đến rồi, đưa đến thư cảnh báo cho chúng ta, bảo chúng ta nhất thiết phải trả lại tiền vốn trong ba ngày, nếu không họ sẽ khiến chúng ta không vay được một xu một hào nào ở ngân hàng khác.” Thư ký nghe thấy giọng nói nổi giận của Sở Liệt, âm thanh lúc nói chuyện cũng hơi run rẩy
Sở Liệt nhíu mày, vừa phiền muộn vừa kinh ngạc, “Là ngân hàng nào mà nói năng hùng hổ như thế? Không phải ngân hàng có hạn trả vốn hay sao? Hạn trả của chúng ta còn chưa đến, dựa vào đâu mà họ làm thế? Chẳng lẽ không sợ chúng ta đi kiện ngân hàng họ chắc?” Sở Liệt vừa quát ầm lên với di động, vừa giơ tay kéo khuỷu tay quản gia đang lái xe, “Nhanh lên, nhanh lên chút, đến công ty.” Quản gia không dám chậm trễ, giẫm chân ga, chiếc xe phi như bay trên đường
Thư ký ở đầu điện thoại bên kia hình như đang lật giở giấy, một lát sau, ông ta hốt hoảng trả lời điện thoại, “Là ngân hàng Dục Dân, cũng chính là ngân hàng chúng ta vay nhiều nhất...”
Ông ta còn chưa dứt lời, Sở Liệt đã cúp máy luôn
Sở Liệt lập tức gọi điện cho Chủ tịch Ngân hàng Dục Dân.
Điện thoại vang lên khoảng một phút thì người ta nhận máy.
Giọng nói đầu bên kia lãnh đạm, tựa như đã đợi điện thoại của Sở Liệt từ lâu, “Sở tiên sinh à, có chuyện gì sao?”
“Ngân hàng các ông có ý gì? Thời hạn trả vốn vay còn chưa đến cơ mà! Các ông giục như vậy thì cũng thôi đi, nhưng dựa vào đâu mà cho chúng tôi vào danh sách đen của ngân hàng?” Sở Liệt bực dọc nổi cáu với điện thoại
Chủ tịch ngân hàng Dục Dân đó trước đây cũng có không ít giao tình với Sở Liệt.
Nhưng sau khi nhà họ Sở chạy ra nước ngoài thì không mấy liên lạc nữa.
Sở Liệt cười lạnh hai tiếng với điện thoại, “Lão Tân à lão Tần, mấy năm nay không qua lại mấy với ông, Dục Dân của ông phát tài chút là làm việc cũng không cần nguyên tắc nữa hả?” “Ha ha.” Chủ tịch Tân cũng cười với điện thoại, “Lão Sở à, ông nghĩ mấy năm nay sao Dục Dân của chúng tôi lại trở thành ngân hàng quy mô lớn nhất thành phố H chứ?” “ông dừng lằng nhằng mấy chuyện này với tôi, con m* nó ông nói rõ cho tôi, ông có ý gì hả!” Sở Liệt không có tâm tư nghe lịch sử phất lên của ngân hàng họ, ông ta chỉ biết rằng lão Tẩn không thể làm như thế! “Được được được, vậy tôi cứ nói thẳng ra nhé!” Chủ tịch Tân cũng lười hầu hạ vị đại gia này, giọng điệu lạnh đi rất nhiều, “Bây giờ khách hàng lớn nhất của Dục Dân chúng tôi chính là nhà họ Thẩm, ông đã đắc tội Tổng giám đốc Thẩm thị nhà người ta, tôi đương nhiên phải bày tỏ với cậu ta lập trường của bản thân rồi.”
“Hóa ra là thằng ranh con nhà họ Thẩm, ông có biết đợi qua đợt này, địa vị của nhà họ Sở chúng tôi ở thành phố H sẽ vượt qua nhà họ Thẩm không hả
Đến lúc đó, ông có cầu chúng tôi đến ngân hàng ông vay, tôi cũng chẳng đi!” Sở Liệt tức đến độ cả người nóng rực, cảm thấy dây an toàn cài trên người cực kỳ rách việc, bèn kéo phắt ra.