*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô lười đấu võ mồm với Sở Vũ Triết, đành phải ôm lấy cánh tay anh ta, cố nở nụ cười thật tươi để cùng anh ta tiếp đãi những vị khách đang lục tục kéo đến
Khách đến ai nấy đều khen hai người đúng là trai tài gái sắc
Dù bọn họ nói thật hay khách sáo đều khiến Bạch Nhược Y cảm thấy đáy lòng mình rét lạnh từng cơn
Dẫu hôm nay ánh nắng chói chang, nhưng vẫn là mùa đông
Bạch Nhược Y mặc áo cưới mỏng manh
Vì muốn cố giữ nguyên sự duyên dáng, nhóm chuyên gia make up một mực không cho cô mặc áo khoác đỡ lạnh
Sau khi theo Sở Vũ Triết tiếp đãi khách một hồi, phần mu bàn tay lẫn cổ tay để lộ đã sớm tím đỏ, sống mũi cao ngất đẹp đẽ kia2cũng trở nên đỏ bừng, cô liên tục khịt mũi
Cuối cùng khách mời đã đến đông đủ, Bạch Nhược Y mới có thể tạm thời làm ẩm mình một chút
MC đứng trên sân khấu bắt đầu cầm bản thảo lên đọc lời thoại, khách mời bên dưới phối hợp vỗ tay
“Bây giờ, xin mời cô dâu chú rể lên sân khấu trao nhẫn cho nhau.” MC giơ tay lên cao, cười duyên dáng với Bạch Nhược Y và Sở Vũ Triết
Sở Vũ Triết đứng dậy, nhíu mày nhìn Bạch Nhược Y rồi đưa tay ra cho cô nắm lấy
Dàn loa trên sân khấu bắt đầu phát bài nhạc vui mừng rộn rã, chậm rãi làm nền cho cả bầu không khí
Cõi lòng Bạch Nhược Y tựa như Biển Chết
Cô chẳng hề dao động, thậm chí muốn hôn lễ này kết thúc9sớm một chút
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt vào tay Sở Vũ Triết rồi bước chân ra
Nương theo tiết tấu âm nhạc, trước cái nhìn chăm chú của khách mời, hai người đi tới chỗ MC trên sân khấu.
Thoạt nhìn, nụ cười tươi trên mặt MC đã muốn cứng đờ, nhưng cậu ta vẫn cố hết sức giữ nụ cười ấy, nhìn Sở Vũ Triết rồi lại nhìn sang Bạch Nhược Y.
Cậu ta mở miệng đọc những lời thoại sớm đã học thuộc lòng: “Anh Sở Vũ Triết, anh có bằng lòng cả cuộc đời này, cho dù sinh lão bệnh tử, giàu sang phú quý hay nghèo khổ túng quẫn, anh vẫn sẽ nắm tay cô Bạch Nhược Y đi hết quãng đời còn lại không?” Sở Vũ Triết rũ mắt, nhìn Bạch Nhược Y trước mặt mình
Hôm nay6cô đẹp tuyệt không gì sánh nổi, dẫu gương mặt chưa từng nở nụ cười thật lòng, nhưng thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như thế
Sở Vũ Triết khẽ gật đầu, cất giọng mềm mại: “Tôi bằng lòng.” Bạch Nhược Y hơi nghiêng đầu, né tránh cái nhìn của khách mời dưới sân khấu
Cô lén trợn mắt với Sở Vũ Triết
Rõ ràng cô đang ra vẻ cực kỳ chán ghét, nhưng trong mắt anh ta, thoạt nhìn cô lại có một chút đáng yêu
MC khẽ ho mấy tiếng, hỏi Bạch Nhược Y một câu tương tự
Đôi tay buông thõng bên người bỗng nắm chặt thành đấm, đầu ngón tay cô đâm sâu vào gan bàn tay
Cô có thể chịu được việc diễn trò cùng Sở Vũ Triết để tiếp đãi khách mời, chịu được chuyện đi chụp hình cưới với anh ta,0nhận giấy chứng nhận kết hôn, vv..
Nhưng bảo cô trả lời câu này thì đúng là khó quá
Cổ họng cô như có tảng đá mắc kẹt, làn môi hồng khẽ mở, thốt ra một âm tiết
Tự đáy lòng cô như có tiếng hò hét rất lớn: “Không, tôi không đồng ý! Tôi không đồng ý sống quãng đời còn lại với người đàn ông này!” Những thân bằng quyến thuộc ở dưới sân khấu thấy Bạch Nhược Y im lặng quá lâu, bọn họ bắt đầu xì xào to nhỏ
“Bạch Nhược Y sao thế nhỉ?”
“Chẳng lẽ không muốn kết hôn với Vũ Triết? Hay bây giờ cô ta đổi ý?” “Rốt cuộc là thế nào...” Ba của Sở Vũ Triết - Sở Liệt ngồi ở hàng đầu tiên
Bên tai ông ta toàn là tiếng nói nghi ngờ từ đám người trong7gia tộc, sắc mặt ông ta nặng nề, vừa đen vừa tái.
Trong khi ai nấy ở đây đều không hiểu, Sở Vũ Triết đứng đối diện với Bạch Nhược Y, anh ta càng nhìn thấu sự lo lắng tột cùng trong cô, nhưng ngoài mặt anh ta chẳng hề ra vẻ lo âu, thậm chí bên mép còn nở nụ cười nhàn nhạt khó lường.
Bởi vì anh ta hiểu rõ rằng cuối cùng Bạch Nhược Y vẫn phải thốt ra câu “tối bằng lòng” kia thôi
Anh ta cũng không gấp
Quả nhiên, khi tiếng xì xào của đám đông dưới sân khấu càng lúc càng lớn, Bạch Nhược Y đành cắn môi, thốt ra từng chữ một: “Tôi! Bằng! Lòng!” MC thở phào một hơi giống như được phóng thích rồi bắt đầu nói câu thoại tiếp theo: “Tốt lắm, bây giờ chúng ta hãy cho một tràng pháo tay chúc phúc đôi vợ chồng trẻ này.” Những khách mời dưới sân khấu cực kỳ nhiệt tình vỗ tay “bốp bốp”
Tiếng vỗ tay vang lên giữa trang trại mênh mông, vừa to vừa vô cùng náo nhiệt.
Sau tràng pháo tay ấy, đúng lúc MC chuẩn bị bảo hai người trao nhẫn cho đối phương thì tiếng xe chạy tới mỗi lúc một gần
Trong trang trại không cho lái xe, buộc phải dừng ở bên ngoài vì bánh xe có thể phá hỏng thảm cỏ xanh
Tất cả mọi người quay đầu lại xem thử là ai lái xe vào tận dây, ngay cả Sở Liệt cũng không kiếm được mà quay lại
Ông ta còn đang nghĩ, chẳng lẽ vị khách nào đó trong gia tộc đến muộn nên mới lái thẳng vào tận nơi ư? Mọi người nhìn chiếc xe hơi màu đen kia bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn tò mò, xe mau chóng chạy thẳng vào trung tâm hội trường tổ chức hôn lễ
Mãi đến khi tông vào hàng ghế cuối không có ai ngồi, xe mới chịu dừng lại
Các khách mời sợ đến mức đồng loạt đứng dậy lùi ra sau, gào lên với người trong xe hơi: “Không thấy ở đây có người ngồi sao? Lái kiểu gì vậy? Muốn đâm người ta à?” “Rốt cuộc đây là ai vậy? Cớ sao lái thẳng vào trang trại?” “Phải đẩy, biển số xe cũng lạ, hay đây là khách mời bên nhà cô dâu?” “Không thể nào, chẳng phải Bạch thị đã xuống dốc sao? Còn có vị khách nào chứ?” Tiếng xì xào lại vang lên, đám người đó nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen, muốn tận mắt nhìn xem rốt cuộc người xuống xe là ai
Cô dâu chú rể trên sân khấu vừa liếc mắt một cái đã nhận ra chiếc xe màu đen đang phản chiếu ánh nắng này thuộc về ai
Nhất là Bạch Nhược Y
Từ lúc xe hơi chạy gần tới, cô đã nhận ra
Đó là xe của Thẩm Đình Thâm
Bởi vì chiếc xe ấy đến gần, máu trong người cô sôi trào ùng ục, hốc mắt bỗng chốc trở nên đỏ hoe
Cô tưởng ngày đó mình nhìn thấy Thẩm Đình Thâm trong tiệm váy cưới là cơ hội cuối cùng trong đời mình có được anh, khi ấy cô đã từ chối
Thật không ngờ cuối cùng anh vẫn tới hội trường tổ chức hôn lễ
Bạch Nhược Y đợi Thẩm Đình Thâm đến đưa mình đi, nhưng cô không rõ ngu quả thực là anh xuống xe, bảo cô đi cùng, cô biết đi với anh thế nào đây...