*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ cả đời cô ta cũng không dám bước vào quán bar này nữa
Mà tên lưu manh bị bỏ lại đang đứng ngây người, hắn chỉ nghĩ muốn ra mặt giả vờ ép người ta, kết quả lại đụng phải Thẩm Đình Thâm
Tên lưu manh lập tức ném dao trong tay qua một bên, nghĩ đến mới nãy mình xíu chút nữa đã đâm Thẩm Đình Thâm, hắn sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt
Sau đó hẳn khóc nức nở, thiếu mỗi hành động ôm đùi Cố Thần Trạch cầu xin tha thứ mà thôi: “Không phải đầu, anh bạn, tôi thực sự không biết bạn anh là Thẩm Đình Thâm! Đều tại người đàn bà thối kia gạt tối, nên tôi mới tưởng Thẩm Đình Thâm sàm sỡ cô ta...” Tốc độ trở mặt thế này khiến Cố Thần Trạch cũng phải tặc lưỡi, nhưng Cố2Thần Trạch cũng không có tâm tự tính sổ với hắn
Ánh mắt nhìn qua Thẩm Đình Thâm đầy mùi rượu đang ngồi đằng kia, Cố Thần Trạch rất muốn biết Thẩm Đình Thâm vì cái gì mà phải một mình uống rượu giải sầu.
Cố Thần Trạch giơ tay vỗ vai tên lưu manh: “Sau này làm gì cũng phải làm rõ sự tình rồi hãy ra mặt, nếu lần sau mà gặp đúng lúc Thẩm Đình Thâm còn tỉnh táo, tôi sợ lúc này anh đã tắt thở rồi đấy.”
Tên lưu manh sợ tới mức chân mềm nhũn, trên mặt đổ mồ hôi liên tục, không ngừng nhận lỗi: “Tôi biết rõ tôi sai rồi, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện ra mặt nữa.” “Được rồi, được rồi, đều giải tán hết đi, không còn việc gì nữa đâu.” Cố Thần Trạch đẩy tên lưu manh,9lại hướng về những người vây xem phất tay: “Giải tán đi.” Đám người vây xem thấy chuyện đã qua, nên không vây xem bọn họ nữa, chỉ có vài cô gái lén lút chụp ảnh Thẩm Đình Thâm
Nhưng họ đều bị ánh mắt sắc nhọn của Cố Thần Trạch nhìn lướt qua, nên đành ngoan ngoãn bỏ đi hết
Lúc này Cố Thần Trạch mới thở ra một hơi, ngồi cạnh Thẩm Đình Thâm, vẻ mặt tò mò hỏi: “Cậu sao thế? Sao lại ngồi một mình ở đây uống rượu giải sầu?”
Thẩm Đình Thâm không trả lời vấn đề này, chỉ ném cho anh ta bình rượu, lông mày nhíu lại: “Tôi nói cậu có ngốc không chứ? Tôi đã nói với cậu không muốn ngày mai xuất hiện trên trang nhất báo rồi, cậu còn nói với họ tôi là ai
Nếu biết rõ kết quả vẫn6là như vậy, không bằng tôi trực tiếp ra tay đánh tên cầm đầu.” Cố Thần Trạch nghe Thẩm Đình Thâm trách móc mình, lập tức mất hứng: “Hừ, tên nhóc cậu đúng là đồ sói phản bội
Nếu không nhờ tôi tới kịp lúc, cậu đã sớm nằm trong bệnh viện kêu đau rồi, còn mắng tôi ngốc sao?” “Vốn dĩ là ngốc mà.” Đôi môi mỏng của Thẩm Đình Thâm dính đầy mùi rượu, trông thật quyến rũ
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Cố Thần Trạch thật sự tới rất đúng lúc, vừa hay có bạn cùng uống chung
“Chết đi!” Cố Thần Trạch giơ tay đánh một cái vào đầu Thẩm Đình Thâm, tuy nhiên sức không lớn
Bình thường Cố Thần Trạch cũng không dám đánh đầu Thẩm Đình Thâm, có lẽ vì hiện tại nhìn thấy anh đã uống say, nên mới thừa cơ bắt0nạt
Cứ nghĩ Thẩm Đình Thâm sẽ mở miệng mắng Cố Thần Trạch vài câu, không ngờ anh chỉ nhếch môi thở ra một hơi lạnh, có lẽ trong lòng rất khó chịu khi Cố Thần Trạch đánh đầu mình
Cố Thần Trạch còn tưởng Thẩm Đình Thâm muốn nổi trận lôi đình, lập tức mở chai rượu đưa tới miệng Thẩm Đình Thâm: “Được rồi, được rồi, hai chúng ta cũng đã lâu rồi không uống rượu, không nói nhiều nữa, là anh em thì uống cạn chai này! Tôi uống cạn trước!” Nói xong, tay còn lại của anh ta liền cầm chai rượu đổ vào miệng
Tiếng rượu chảy “ọc..
ọc” vào cổ họng anh ta
Cố Thần Trạch không biết có chuyện gì xảy ra với Thẩm Đình Thâm mà anh lại uống rượu mạnh như vậy
Vừa nãy thấy Thẩm Đình Thâm uống hết một chai còn tưởng rượu7này cũng không đến nỗi mạnh lắm, không ngờ chỉnh anh ta mới uống chút mà cổ họng đã nóng như lửa đốt
Nhưng liếc mắt qua lại thấy Thẩm Đình Thâm đang cầm chai rượu uống một hơi, lời khi nấy cũng do Cố Thần Trạch nói ra, nếu anh ta không uống hết, chẳng phải là không xứng làm anh em sao? Không được, không được, có mạnh cỡ nào cũng phải uống hết, nếu Thẩm Đình Thâm đã uống nhiều như vậy, mình uống có một chai chắc không có chuyện gì
Trong lòng Cố Thần Trạch nghĩ rất nhiều, nên không chú ý có người đang đến gần, đột nhiên giật lấy chai rượu của anh ta, chai rượu của Thẩm Đình Thâm cũng bị lấy đi
Hai người đàn ông cùng nhìn về phía chủ nhân của cánh tay kia, chỉ thấy Chu Du đang mặc áo lông dày cộm, trong quán bar rất dễ khiến người khác chú ý
Đôi mắt vừa đen vừa tròn của cô lườm bọn họ, nghiêm mặt nói: “Hai người có phải điên rồi không? Muốn cùng bị thủng dạ dày, rồi cùng nhau đến bệnh viện hả?” “Sao em lại đến đây?” Cố Thần Trạch rất tự nhiên kéo tay Chu Du, ánh mắt đầy tình cảm.
Nếu không nhờ Chu Du tới kịp lúc, Cố Thần Trạch thật sự không thể uống hết được chai rượu mạnh này
Chu Du thuận thế ngồi vào bên ghế cạnh Cố Thần Trạch, đôi mắt đẹp phẫn nộ liếc nhìn Cố Thần Trạch: “Còn không phải vì em lo lắng anh lại cùng bạn bè uống nhiều rượu quá, nên mới ghé thăm sao.” “Vẫn là em tốt.” Cố Thần Trạch cười dịu dàng nghiêng đầu qua, muốn hôn Chu Du một cái
Sau khi hai người giảng hòa, tình cảm cũng nhanh chóng thăng tiến, như hận không thể cả ngày đều ở cạnh nhau
“Tôi nói này, hôm nay tâm trạng tôi đã tệ lắm rồi, hai người đừng khiến tôi buồn bực thêm được không?” Thẩm Đình Thâm thật sự là nhìn không nổi nữa, nhịn không được mới mở miệng nói
Chu Du hơi xấu hổ đẩy Cố Thần Trạch ra, ngẩng cao cổ nhìn Thẩm Đình Thâm ngồi bên kia: “Đúng rồi, anh biết mấy hôm nay Bạch Nhược Y làm cái gì không? Tôi gọi điện cho cô ấy không được, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Sắc mặt Thẩm Đình Thâm trong nháy mắt trầm xuống, gương mặt ửng đỏ vì say rượu bị một tầng sương lạnh lấn át
Mà tên Cố Thần Trạch thẳng tính lại không nhìn ra, còn hỏi theo: “Đúng vậy, không phải nói ba cậu không cho cậu và Bạch Nhược Y ở chung sao? Vì chuyện của hai người, mà cả ba chúng ta đều bị đuổi việc rồi
Nhưng hôm nay ba mình lại bảo mình đi làm, xảy ra chuyện gì vậy? Cậu làm hòa với ba cậu rồi sao?” Tóm lại, hai người này vốn dĩ không ngờ tới sở dĩ Thẩm Đình Thâm ngồi đây uống rượu một mình cũng là vì chuyện của Bạch Nhược Y
Cả người Thẩm Đình Thâm tràn đầy khí lạnh, con ngươi nhuốm men say den nhánh mà lạnh lẽo, còn toát ra lửa hận sâu sắc
Trong đầu anh toàn là hình ảnh Bạch Nhược Y và Sở Vũ Triết cùng thử áo cưới hôm nay
Anh duỗi thẳng chân ra, sau đó từ ghế của quán bar đứng dậy, thuận tay cầm bình rượu, tính đi ra ngoài
Giọng nói lười biếng, hơi mơ hồ vang lên: “Tôi chia tay với cô ấy rồi.” Cố Thần Trạch và Chu Du nhướng mày, không hẹn mà cùng đuổi theo Thẩm Đình Thâm: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”