*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mặt Thẩm Đình Vũ vừa có vẻ tức tối không cam lòng, vừa có vẻ kiêu ngạo hờ hững: “Sao anh lại chạy về?” “Tôi không về, đợi cậu làm Steve tức lên sao?” Thẩm Đình Thâm nhướng mày kiếm, ánh mắt như lưỡi đảo qua Thẩm Đình Vũ, giọng nói anh trầm xuống, kèm theo sự uy hiếp mạnh mẽ: “Cậu đã làm gì bản ghi chép của tôi?” Thẩm Đình Vũ nhún vai, bĩu môi như trẻ con: “Không nói cho anh biết đâu.” Thẩm Đình Thâm cau chặt mày, suýt chút nữa anh đã đập bàn.
Thẩm Thanh Du ngồi bên cạnh bỗng ho liên tục mấy tiếng, cắt ngang đoạn đối thoại của bọn họ: “Được rồi, bây giờ đã nói với Steve là phương án do2hai đứa bày ra, vậy thì ngày mai Đình Vũ cũng tới Tổng công ty làm đi
Diễn trò phải diễn cho trọn, dù sao Đình Vũ cũng biết tất cả chi tiết trong phương án của con, có thể giúp con mấy phần.”
Nói đến đây, ông ta ngừng một chút, nhìn Thẩm Đình Vũ bằng ánh mắt hiền hòa hơn ngày thường: “Hơn nữa hôm nay nó có thể thay con ra mặt gặp Steve cũng vì muốn tốt cho công ty thôi.”
Thẩm Đình Thâm hừ lạnh, từ tận đáy lòng, ai mà không biết trong đầu Thẩm Đình Vũ có ý nghĩ xấu xa.
Song ở trước mặt Thẩm Thanh Du, anh cũng không mở miệng nói gì, chỉ nhỏ giọng nói một câu với Thẩm Đình Vũ: “Về sau tôi8sẽ chỉnh đốn cậu.”
“Ừ hứ, cứ việc nhắm vào tối.” Thẩm Đình Vũ nở nụ cười cà lơ phất phơ, Tuy chưa đạt được mục đích, nhưng nhờ đó mà có thể tới Tổng công ty làm, điều này khiến cậu ta khá vui mừng.
Dù sao thì cậu ta nắm thóp Thẩm Đình Thâm nhiều như vậy, sau này còn rất nhiều thời gian đối phó với anh, trước mắt cứ để anh và Steve bàn bạc hợp tác xong rồi nói.
“Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, ngày mai phải tới công ty làm.” Thẩm Đinh Vũ phủi mong muốn đi
Lúc ra tới cửa cũng là lúc cậu ta quay đầu cười tủm tỉm, liếc mắt với Thẩm Thanh Du: “Ba này, ba bảo Thẩm Đình Thâm9cho con chức gì giống chức Trưởng phòng Kế hoạch nha!”
“Cũng không biết nhìn lại xem mình nặng mấy ký, cậu nghĩ cậu làm được gì hả?” Thẩm Đình Thâm đưa mắt nhìn Thẩm Đình Vũ, đáy mắt đầy vẻ châm chọc, trong lòng anh cảm thấy buồn cười.
Một đứa con ngang ngược đến Tổng công ty làm, trái lại còn đòi hỏi chức vị
Thẩm Thanh Du nhíu mày, trợn mắt thật sâu với Thẩm Đình Vũ, giống như đang nói: con đừng gây náo loạn nữa.
“Dù sao thì tôi bảo này, nếu các người không cho tôi một chức tốt, tôi sẽ không đi làm
Đến lúc đó nếu Steve biết được chúng ta đang dối gạt y, không chừng việc đầu tư này sẽ thành bong bóng đấy.” Thẩm Đình2Vũ cong khóe mắt, khuôn miệng đầy vẻ trêu tức.
“Được rồi, đừng làm cản ở đây
Về nhà chuẩn bị cho tốt rồi mai đi làm.” Thẩm Thanh Du hạ thấp giọng, khẽ quát
Thẩm Đình Vũ biết Thẩm Thanh Du nghe lời mình, cậu ta cười khà khà rồi rời khỏi phòng họp
Thẩm Đình Thâm cũng thu hồi tài liệu trên bàn, anh định đi khỏi đây
“Đợi đã.” Thẩm Thanh Du nghiệm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Thẩm Đình Thâm còn chưa kịp đứng dậy khỏi ghế thì đã nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Du, trong lòng anh biết ông ta muốn hỏi điều gì: “Đừng hỏi tôi về chuyện Bạch Nhược Y, bây giờ tôi chỉ muốn làm xong phương án một cách triệt để
Đến lúc này rồi, chẳng2lẽ ông còn chưa nhìn rõ tôi quan trọng với công ty tới mức nào sao?”
Cơ thể Thẩm Thanh Du chợt nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén của ông ta chỉ toàn vẻ ngạo nghễ: “Thể anh vẫn chưa rõ rốt cuộc công ty nhà này do ai định đoạt à?”
Đương lúc hai cha con chuẩn bị cãi nhau thì cửa phòng họp bị người ta đẩy ra.
Chỉ thấy Lý Lâm vội vội vàng vàng, trợn tròn mắt nhìn hai người họ, ngay cả chuyện chào hỏi cũng quên: “Sao rồi? Steve nói thế nào?”
Thẩm Thanh Du đứng dậy khỏi ghế, đi tới chỗ Lý Lâm
Lúc lướt ngang qua người Lý Lâm rồi ra ngoài, ông ta còn vỗ nhẹ vai anh ta.
Xem như cảm ơn anh ta đã nhọc lòng vì chuyện này.
“Kết quả bàn bạc cũng không tệ, qua mấy ngày nữa sẽ phản hồi chúng ta.” Thẩm Đình Thâm xếp tài liệu cho ngay ngắn gọn gàng rồi đi ra ngoài
Lý Lâm không vội theo sau lưng anh, trong lòng anh ta như trút được tảng đá lớn
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Đình Thâm, anh ta cảm thấy an lòng một cách khó hiểu
“Bây giờ tôi mới về lại được phòng làm việc của mình nhỉ?” Thẩm Đình Thâm hơi nhướng mày, trong mắt anh có ý cười mỉa mai
Với tình hình hiện giờ, ắt hẳn trong lòng mọi người đều hiểu, không nói rõ ra thôi
Thẩm Đình Thâm đã trở về, chuyện trong công ty lại rơi vào tay anh lần nữa
Hẳn là Thẩm Thanh Du sẽ đi về
Thẩm Đình Thâm trở lại phòng làm việc
Anh phát hiện mọi thứ trong đây chưa từng thay đổi một chút nào, ngay cả máy vi tính trên bàn cũng không
Cảm giác sở hữu mãnh liệt chiếm cứ cõi lòng anh, anh không biết vì sao cuối cùng trong tim cũng có một chút an ủi
Thẩm Đình Thâm ngồi vào ghế ông chủ của mình, nhắm mắt hưởng thụ quyền lợi trên chiếc ghế Tổng giám đốc
Thế nhưng, trong đầu anh vẫn nhớ về gương mặt Bạch Nhược Y một cách không báo trước
Anh mở to mắt ra, hàng lông mày đen nhánh sắc bén lại nhíu chặt, dường như có xoa thế nào cũng không thể xoa được ngọn núi nhỏ giữa ấn đường
(*) Do lông mày cau lại nên phần ẩn đường gồ lên như một ngọn núi
Lý Lâm lấy ra một chồng giấy tờ khá to, đặt “rầm” một phát lên bàn làm việc của Thẩm Đình Thâm: “Đây là phương án do ông Thẩm phê duyệt một tháng qua, anh vẫn nên xem qua một chút
Tôi sợ lỡ cái nào không được xử lý ổn còn có thể sửa lại kịp thời.”
Thẩm Đình Thâm khẽ nhếch môi mỏng, anh vừa xem từng trang tài liệu vừa cười nói: “Anh lo ông già kia phê duyệt giấy tờ đến thế
Nếu ông ta mà biết, liệu ông ta có sa thải anh không nhỉ?”
Trên mặt Lý Lâm hiện lên vẻ xấu hổ, không phải anh ta không tin tưởng năng lực làm việc của Thẩm Thanh Du
Có thể do đi theo Thẩm Đình Thâm lâu rồi, lối tư duy và ý tưởng của anh ta luôn bị Thẩm Đình Thâm tác động, vì vậy anh ta cứ cảm thấy những quyết định của Thẩm Thanh Du hơi không ổn.
“Chắc là..
không thể nào đâu.” Lý Lâm hơi cúi đầu, đứng ngay bên cạnh Thẩm Đình Thâm, trên gương mặt thản nhiên của anh ta không có cảm xúc gì
Anh ta trở lại dáng vẻ đi làm nghiêm chỉnh giống như trước kia, so với cái người sâu sắc tối hôm qua cứ tưởng như hai người khác biệt
Thẩm Đình Thâm cũng trở nên nghiêm túc
Anh chăm chú xem lại tất cả giấy tờ mà Thẩm Thanh Du ký duyệt
Nghĩ tới ngày mai Thẩm Đình Vũ cần phải đến Tổng công ty làm, anh lại thấy đầu mình như muốn nổ tung: “Ngày mai Thẩm Đình Vũ đi làm, anh tới các phòng ban chuẩn bị một chút, mọi tài liệu cơ mật đều phải đề phòng cậu ta, ai biết cậu ta muốn giở trò quỷ gì.”
“Dạ.” Lý Lâm gật đầu, dựa theo lời Thẩm Đình Thâm mà đi đến các phòng ban
Anh ta đi rồi, Thẩm Đình Thâm lại lấy điếu thuốc từ trong túi áo ra, đốt lên rồi hít một hơi thật sâu
Trong lòng anh tựa như có thêm luồng khí ngột ngạt, khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.