*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chẳng ai biết Thẩm Đình Thâm đã dùng bao nhiêu tâm huyết trong ba năm qua bằng Lý Lâm, càng không ai biết Thẩm Đình Thâm quan tâm lần gặp gỡ này đến đầu như Lý Lâm.
Lý Lâm không đành lòng, nhìn lướt qua Thẩm Đình Thâm - anh đâu còn dáng vẻ hăng hái như lúc trước: “Anh tự nhìn lại mình đi
Anh nghĩ bây giờ anh làm được gì ở thành phố H này? Cho dù cô Bạch không rời khỏi anh, chẳng lẽ anh muốn ở nhà với cô ấy suốt đời ư? Anh cảm thấy cuộc sống như vậy không tệ, nhưng cô ấy thì sao? Anh có nghĩ cho cô ấy không?
Chẳng lẽ anh đã quên vì sao cô Bạch trở về thành phố H? Bởi vì cô ấy muốn giúp Cố Thần Trạch nở mày nở mặt ngay tại nơi đã từng thuộc2về công ty Bạch thị
Nhưng anh thì sao, anh khiến cả Cố Thần Trạch và Bạch Nhược Y mất việc
Đây là cuộc sống mà anh muốn dành cho cô ấy sao?” Lý Lâm nói một tràng dài nên hơi thở của anh ta đã bắt đầu trở nên không thông, lồng ngực phập phồng cực mạnh
Song anh ta vẫn hít sâu một hơi, nhìn Thẩm Đình Thâm và nói tiếp: “Thẩm Đình Thâm, anh tỉnh lại đi! Rời khỏi Thẩm thị rồi, anh chẳng là gì cả
Vì vậy anh hãy mau trở về, làm chuyện mà anh nên làm.”
Thẩm Đình Thâm cảm thấy mình bị Lý Lâm thét cho mấy câu, đồng thời sau khi lửa giận đoạt mất lý trí, anh đã dần dần trở lại bình tĩnh một chút.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh lộ vẻ thảm thiết, vô cùng thống khổ
Đó là những biểu8cảm mà cả đời này Lý Lâm chưa từng nghĩ tới
Trước kia, Thẩm Đình Thâm luôn cho rằng mấy từ “tim đau như bị dao cắt” là do mấy nhà văn nói quá, làm gì có chuyện khiến con người ta đau đến mức như vậy? Với lại đau thế nào chứ, chẳng lẽ giống như có người thật sự lấy dao nổi điên cuồng đâm từng nhát vào bạn à? Lúc này đây, Thẩm Đình Thâm đã cảm nhận sâu sắc
Môi mỏng của anh khẽ mở, phun ra một làn hơi trắng xóa: “Nhưng Bạch Nhược Y đi rồi.” Lý Lầm nhìn Thẩm Đình Thâm, thấy anh giống như một đứa bé lạc đường, mất mát, khổ sở, không biết phải làm sao..
Những cảm xúc đời thường cứ thế mà tuôn trào mãnh liệt.
Thậm chí Lý Lâm cảm thấy có lẽ một giây sau Thẩm Đình Thâm sẽ9bước tới ôm mình rồi khóc to lên, bởi vì thoạt nhìn trông anh có vẻ khó mà chịu đựng được nữa.
Giọng điệu của Lý Lâm trở nên hòa hoãn, anh ta dịu giọng an ủi Thẩm Đình Thâm: “Không sao đâu
Trước tiên anh hãy về công ty, xử lý mọi chuyện thật tốt thì mới có thể thuyết phục Chủ tịch cho phép ở bên cạnh Bạch Nhược Y đến cùng
Nếu ngày mai anh đi gặp Steve, tôi nghĩ Hội đồng quản trị Thẩm thì nhất định sẽ rất tán thành, Chủ tịch cũng sẽ giao lại Thẩm thị cho anh...”
Ánh mắt Thẩm Đình Thâm chua chát
Anh không khóc nữa, nhưng cảm giác khóc không được còn khó chịu hơn
Cơ mặt anh bỗng chốc trở nên dữ tợn, anh ép giọng xuống rồi gầm lên: “Nhưng cô ấy dám ngủ với Sở Vũ Triết! Tôi muốn giết Sở2Vũ Triết! Tôi muốn giết tên khốn kiếp đó!” Lý Lâm không dám hỏi Thẩm Đình Thâm rằng mai này anh còn muốn tìm Bạch Nhược Y về không, anh ta chỉ biết Thẩm Đình Thâm buộc phải quay về công ty ngay
Ngày hôm sau, tất cả nhân viên thuộc Tổng công ty Thẩm thị đều xốc lại 120% tinh thần để chờ đợi khách quý đến thăm vào ngày hôm nay
Đúng 10 giờ, một người tóc vàng mắt xanh là Steve và một người cực kỳ lanh lợi đi theo y là Thụy Từ, cả hai đều bước chầm chậm từ cổng chính vào công ty
Steve vừa tiến lên phía trước vừa quan sát xung quanh tòa cao ốc công ty Thẩm thị
Thụy Từ và ông ta sóng vai nhau đi, thường xuyên dùng tiếng Anh trao đổi với nhau
Hai người vừa lên đến phòng làm việc dành2cho Chủ tịch ở trên lầu, một nữ nhân viên thanh thoát xinh đẹp đã bước tới chào đón họ: “Xin chào, Chủ tịch của chúng tôi đang đợi hai người tại phòng họp ạ.” Nói xong cô ta lập tức xoay người, dẫn họ qua đó
Thụy Từ vỗ vai nữ nhân viên, nở nụ cười nhẹ: “Trước kia tôi từng tới công ty cô, tôi biết mình nên đi đâu nên không phiền cổ dẫn đường nữa, tự chúng tôi đi là được.”
“Vâng.” Nữ nhân viên đưa tay ra hiệu "xin mời“.
Steve với Thụy Từ bước vào phòng họp, Thẩm Thanh Du và Thẩm Đình Vũ đứng lên đồng thời
Họ nở nụ cười lịch sự trên mặt để chờ khách tới.
Steve cũng cười cười với Thẩm Thanh Du, chủ động bước lên bắt tay với ông ta, dùng thứ tiếng Trung không mấy lưu loát để chào hỏi: “Xin chào, tôi là Steve.”
“Không ngờ Steve đây cũng có thể nói tiếng Trung nhỉ.” Thẩm Thanh Du nhướng mày cười, chỉ tay vào ghế đối diện: “Ngồi đi, mời hai vị ngồi xuống trước đã.” Steve lại bắt tay với Thẩm Đình Vũ, Ông ta nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, ánh mắt có vẻ tán thượng: “Nice to meet you.” “Me too.” Thẩm Đình Vũ gật đầu cười.
Nhưng Thuy Từ đã nhận ra Thẩm Đình Vũ không phải là Thẩm Đình Thâm
Anh ta vừa ngồi xuống vừa dùng tiếng Trung hỏi thẳng Thẩm Đình Vũ: “Steve nói rằng muốn gặp người bày ra kế hoạch
Nếu tôi nhớ không lầm thì ắt hắn trước đó người bày ra phương án là Thẩm Đình Thâm mà? Xem ra các người không dự đoán được Steve sẽ đến đầu tư nhỉ?”
Thụy Từ cau mày, cực kỳ không hài lòng cách làm của Thẩm thị
Rõ ràng trước đó đã nói Steve đến để gặp Thẩm Đình Thâm, thậm chí Thụy Từ còn nhắc nhở thẳng thừng, nói cũng nói rõ ràng đến thế rồi, vậy mà bọn họ vẫn không để Thẩm Đình Thâm tới gặp mặt
“Steve nói lần này muốn gặp chính người bày ra phương án, phương án này do tôi bày ra, làm sao Thẩm thị chúng tôi lại không dự đoán được Steve sẽ đến đầu tư chứ?” Thẩm Đình Vũ nhướng mày, thản nhiên nhìn lướt qua Thụy Tù.
“Anh bày ra ư?” Thụy Từ tỏ vẻ hoài nghi
Bởi vì sau khi đến thành phố H, anh ta từng điều tra những bản tin thương mại về Thẩm Đình Thâm, rất có cảm tình với nhân vật này
Vì vậy, trong lòng anh ta nhận định người bày ra phương án hoàn mỹ như thế nhất định là Thẩm Đình Thâm.
“Dù sao thì đợi tôi và Steve trao đổi về nội dung phương án đã, thì sẽ biết tôi có phải người bày kế hoạch hay không
Đợi tối trò chuyện với Steve, chẳng phải anh sẽ biết à?” Thẩm Đình Vũ cười đầy tự tin.
Thẩm Thanh Du ngồi bên cạnh cậu ta, âm thầm toát mồ hôi, chỉ e Thụy Từ sẽ lắm lời với Steve và bóc trần bọn họ.
Nhưng khi Steve hỏi Thụy Từ và Thẩm Đình Vũ đang nói về điều gì, Thụy Từ không hề nhiều lời, chỉ nói rằng mình tùy ý trò chuyện vài câu xem Thẩm thị chuẩn bị ra sao mà thôi
“So, can we start now*?” Thoạt nhìn có vẻ như Steve không chờ được nữa, muốn nói chuyện với Thẩm Đình Vũ
(*) Vậy, chúng ta bắt đầu bây giờ được chứ? “Sure!” Thẩm Đình Vũ đưa tay ra hiệu "xin mời”
(*) Chắc chắn rồi
Steve nghiêng đầu gật gù, sau đó bắt đầu bàn về nội dung phương án với Thẩm Đình Vũ
Ông ta chỉ hỏi mấy câu xem Thẩm Đình Vũ nghĩ về phương pháp này như thế nào, đồng thời dự tính ban đầu dành cho hạng mục này là gì, vân vân..
Thẩm Đình Vũ đều trả lời rõ ràng mạch lạc, thoạt nhìn cứ như cậu ta thật sự bày ra phương án này vậy
Điều đó khiến Thẩm Thanh Du đang ngồi bên cạnh yên tâm hẳn, ông ta nhìn thoáng qua Thụy Từ, chợt phát hiện mặc dù Thụy Từ đang nhìn chằm chằm Steve và Thẩm Đình Vũ đối thoại, nhưng chân mày anh ta vẫn hơi cau lại.