Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 301: Hiểu lầm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

“Em nghe nói là anh thích tới quán bar này, em đã lòng vòng ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng cũng gặp được anh.” Cô gái đẹp nheo cặp mắt long lanh, dường như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào

Cố Thần Trạch vừa kéo cô ta chạy như điên, vừa quay đầu nhìn những mấy tên sau lưng và nói: “Em còn có tâm trạng để nói những thứ này sao, mau chạy lên cầu thang đi!” “Anh sợ gì chứ, một mình anh cũng đâu phải là không thể đánh lại đám người đông như vậy.” Cô gái đẹp có vẻ đã say, cười khanh khách nhìn Cố Thần Trạch

“Đừng làm loạn nữa, chạy mau lên.” Cố Thần Trạch cau mày, tăng tốc kéo cô ta chạy ra đường

Rẽ ngang rẽ dọc cuối cùng cũng2cắt đuổi được đám người kia

Lúc này cả hai mới từ từ đi chậm lại, thể lực của Cố Thần Trạch vẫn ổn

Anh ta chỉ cảm thấy hơi thở dồn dập, đưa tay kéo cà vạt ra, cất giọng khàn khàn: “Được rồi, có lẽ họ không đuổi kịp đâu, không cần phải chạy nữa.” Khoảnh khắc cô gái đẹp kia dừng lại, cả người tê liệt, dựa vào người Cố Thần Trạch, mùi rượu xen lẫn mùi nước hoa tạo nên một mùi hương đặc biệt khác

“A, Cố Thần Trạch, cuối cùng cũng tìm được anh rồi.” Khóe miệng của Cố Thần Trạch khẽ giật, cô nàng này là bạn gái của anh ta khi còn ở nước ngoài

Lúc ấy họ cũng quen nhau tại quán bar, hai người quen nhau nửa thật nửa giả, sau này thì8anh ta bị Cổ gia bắt về

Cố Thần Trạch từng nói đùa với cô ta rằng, nếu em có thể tới Trung Quốc và tìm được anh thì hai chúng ta có thể nói lại quan hệ

Thế nhưng khoảng thời gian đó cô ta còn đang học đại học, chuyên ngành Tiếng Trung

Tỉ lệ cô ta đến thành phố H và tìm được Cố Thần Trạch là quá nhỏ

Trên đường phố tấp nập, người đến người đi, hai người họ đứng giữa phố nên càng nổi bật

Katarina tựa vào ngực Cố Thần Trạch, ngước cặp mắt long lanh mê hoặc lên nhìn anh ta: “Sao thế? Gặp em không vui ư?” Vui? Cố Thần Trạch sắp khóc tới nơi rồi..

Anh ta mấp máy môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Katarina, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi9rồi nói chuyện nhé?”

Katarina mặc một chiếc váy dài thắt eo, bên ngoài khoác áo lông màu trắng

Ở trong quán bar, cô ta không thấy lạnh nhưng khi đứng trên đường thì lại cảm thấy gió lạnh đến thấu xương

Katarina rụt cổ lại, gió lạnh khiến cô ta tỉnh rượu phần nào

Cô ta nắm lấy tay Cố Thần Trạch giống như hồi còn ở nước ngoài

“Được thôi, anh nói thành phố H là địa bàn của anh, vậy anh dẫn em đi ăn món ngon nhất đi.” Katarina nói tiếng Trung rất khá, khiến mọi người hoài nghi cô ta là người nước ngoài nhưng lớn lên tại Trung Quốc

Gân xanh trên trán của Cố Thần Trạch giật giật, trong lòng anh ta vô cùng phức tạp, đủ mọi cảm giác cuồn cuộn sôi trào

Anh ta không biết phải2nói thế nào với Katarina đã ngàn dặm xa xôi tới tận Trung Quốc về việc anh ta có bạn gái rồi..

“Ừm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Cố Thần Trạch cố gắng rút tay ra khỏi tay Katarina, nhưng Katarina đã mau chóng giữ chặt lại

Khi thấy Cố Thần Trạch định rút tay ra, Katarina còn trợn mắt liếc anh ta: “Sao thế? Anh muốn đổi ý à?” Cố Thần Trạch: “...” Hai người chưa đi được mấy bước thì Cố Thần Trạch bỗng nhìn thấy Chu Du đang đứng ở gần đó

Cô mặc vest caro, ôm một đống giấy tờ và đi qua phía bên này

Hỏng rồi, chỗ này vừa khéo lại gần với Chu thị

Tim Cố Thần Trạch nhảy dựng lên, anh ta kéo Katarina trốn đi

“Đừng...” Katarina lôi anh ta đến chỗ thùng rác,2đứng nôn ngay lề đường: “Qe...” “Không phải chứ, sao em lại nôn vào lúc này!” Cố Thần Trạch vừa vội vừa hoảng, anh ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Chu Du đang từ từ tới gần

Còn Katarina thì vừa nôn vừa giữ chặt cánh tay anh ta, sợ anh ta chạy mất

Nói thật, nếu Katarina không túm chặt như vậy, chắc chắn Cố Thần Trạch sẽ chạy trốn

Anh ta không còn cách nào, đành phải vỗ lưng cho Katarina, hi vọng cô ta nôn xong rồi nhanh đi khỏi đây

Rõ ràng con phố này có rất nhiều người qua lại, tiếng nói chuyện của mọi người, tiếng loa quảng cáo từ các cửa hàng và cả tiếng gót giày nện xuống đường hòa trộn với nhau, vô cùng ồn ào, nhưng Cố Thần Trạch vẫn nghe thấy rõ mồn một tiếng bước chân nhịp nhàng thanh nhã của Chu Du đang từ từ đến gần

Mỗi bước của Chu Dụ khiến anh ta có cảm giác như tim mình đập ngày càng mạnh

“Rượu này đúng là không thể uống nhiều.” Katarina nôn ra kha khá, cô ta tùy ý lấy tay lau miệng, ngẩng mặt lên nhìn Cố Thần Trạch và cười hì hì: “Anh sẽ không chê chứ?”

“Không chê không chê, chúng ta mau đi khỏi đây, nhà hàng đó sắp đóng cửa rồi.” Cố Thần Trạch kéo Katarina đi sang cửa hàng kế bên, sợ Chu Dụ phát hiện ra.

Khi đi làm và những lúc bình thường, Chu Du quả là hai người khác nhau, cô đi đường không hề liếc lên liếc xuống

Dù Cố Thần Trạch chỉ cách cổ mấy mét, cô cũng không nhìn thấy anh ta

Katarina vừa chạy một quãng đường dài, bây giờ mới nôn xong lại bị Cố Thần Trạch kéo tay chạy đi, đúng là không thể chịu nổi

Cô ta ôm chặt lấy cánh tay Cố Thần Trạch, nhìn anh ta và tỏ vẻ đáng thương: “Chúng ta đừng chạy nữa có được không, chân em sắp rời ra rồi.” Cố Thần Trạch thấy mình còn cách Chu Dụ khoảng năm bước chân, anh ta quay đầu lại, nói một cách ôn tổn với Katarina: “Sắp tới rồi, em chạy thêm chút nữa đi, chúng ta sắp tới rồi.”

“Em cũng đâu phải sắp chết đói, gấp như vậy làm gì chứ?!” Katarina dừng lại tại chỗ, ôm lấy cánh tay Cố Thần Trạch và lắc lắc, đôi mắt xanh biếc bỗng nhiên sáng ngời: “Hay là anh cõng em đi!” Cố Thần Trạch nhíu mày, anh ta sợ Chu Dụ sắp tới đây nên cũng không dám ngoái lại nhìn, trong lòng nóng như lửa đốt: “Đừng làm loạn nữa, đang trên đường đó...” Không ngờ Katarina lại ngồi sụp xuống đất, dầu môi nhìn Cố Thần Trạch: “Anh không thương em nữa đúng không? Trước kia đi đường anh đều cõng em! Em tìm anh từ ngàn dặm xa xôi, vậy mà anh đối xử với em như vậy sao?” Một tiếng nổ ầm!” vang lên trong đầu Cố Thần Trạch, Katarina đang cố tình làm nũng với anh ta! Cố Thần Trạch vội vàng ngồi xổm xuống, định đỡ Katarina dậy: “Em đừng làm loạn nữa, mau đứng dậy đi!” Tay anh ta còn chưa chạm được vào người Katarina thì một cánh tay mảnh khảnh khác đã đỡ Katarina dậy, giọng nữ khàn khàn vang lên: “Vì một người đàn ông như vậy không đáng đầu, đứng dậy đi.” Trái tim của Cố Thần Trạch bỗng nhói đau, giống như có ai đó bất chợt cầm dao đâm một nhát

Anh ta nhìn thấy tay áo vest caro trên cánh tay mảnh dẻ, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể biết người đang nói chuyện là ai

Đó chính là Chu Dụ - người khiến anh ta họp không được, đi làm không yên tâm và cũng chính là người mà anh ta đang muốn tránh né ngay lúc này.