*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Cố Thần Trạch càng ngày càng trầm, nói đến đây anh ta không thể không nhắc tới chuyện sau đó phải đòi Chu thị bồi thường: “Đợi hai ngày hoạt động qua đi, công ty bọn anh sẽ khởi tố Chu thị các em.” Chu Dụ gật đầu một cái, cô ta thản nhiên đứng dậy đi ra ngoài, cất giọng nhẹ nhàng:
“Ừ, đây là chuyện nên làm. Chu thị chúng tôi sẽ bồi thường tiền cho các anh, trách nhiệm nên gánh chúng tôi sẽ gánh.” Lúc giọng nói ấy rơi vào tai Cố Thần Trạch thì Chu Du đã đến trước cửa rồi, cô ta vừa tỉnh táo vừa điềm tĩnh thay giày, định rời khỏi nhà Cố Thần Trạch.
Cố Thần Trạch nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của Chu Du, không khỏi cảm thấy dáng người gần một mét bảy của Chu2Du cũng yếu đuối như thể làm cho người ta không nhịn được muốn tiến lên ôm vào lòng. Cố Thần Trạch do dự trong chốc lát, hay là cô ấy thật sự không biết chuyện này, dựa vào quan hệ của cô ấy và Bạch Nhược Y, cô ấy sẽ không hãm hại Bạch Nhược Y dâu... Cho đến khi nghe thấy tiếng Chu Dụ mở cửa phòng, anh ta mới rời khỏi ghế sofa và đuổi theo. Chu Du bước nhanh vào thang máy, ấn số tầng trệt, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Nhưng trong tầm mắt của cô ta vẫn không xuất hiện bóng dáng Cố Thần Trạch. Chu Du nhếch khóe miệng, tự mỉa mai, giơ tay lên vén mái tóc của mình. Ngày thường thang máy đã khiến cô ta cảm thấy chật hẹp, lúc này lại trống trải như thế, một mình8cô ta lẻ bóng đứng trong thang máy. Từ lúc nghe thấy Cố Thần Trạch nói rượu có vấn đề thì Chu Du đã nghĩ người táy máy tay chân hắn là Chu Kỳ. Bởi vì lúc trước Chu Kỳ từng muốn hại Bạch Nhược Y, song Chu Du cho rằng mình đã nói rõ ràng với Chu Kỳ, người hãm hại chị ấy chính là Hạ Tiểu Tiểu. Cô ta nghĩ Chu kỳ sẽ không hại Bạch Nhược Y nữa, xem ra chính cô ta cũng quá ngây thơ rồi. Chu Dụ khoác túi lên vai, hít một hơi thật sâu, phải sớm về nhà nói rõ ràng với Chu Kỳ một phen.
Cô ta lại nghĩ kế tiếp Chu thị phải bồi thường cho Cố Thần Trạch một số tiền lớn, dĩ nhiên không khỏi bị cha trách mắng, điều này làm cho cô ta càng ngày càng phiền9não. Mà quan trọng nhất vẫn là do thái độ của Cố Thần Trạch.
Cho dù lúc anh ta nói chuyện không hề nổi giận với Chu Du, dùng giọng điệu thản nhiên đơn giản tự thuật. Nhưng có lẽ anh ta đang trách mình, trách mình làm hại công ty anh ta suýt chút nữa tạo nên sai lầm lớn, trách mình làm cho Bạch Nhược Y lâm vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Suy nghĩ của Chu Du vẫn cứ cuồn cuộn, mà thang máy đã dừng chuyển động và kêu “đing đong”, ngừng ngay trước gara để xe.
Một tiếng “đing” vang lên, cửa thang máy mở ra.
Chu Du đi ra cửa thang máy, vừa lấy chìa khóa xe và đi về phía xe minh.
Cô ta vừa mở cửa xe thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, động tác trên tay Chu Du dừng lại,2cô ta quay đầu lạnh lùng nhìn Cố Thần Trạch chạy tới.
Cố Thần Trạch dừng ở trước mặt Chu Du, giữa hai người cách nhau nửa mét, nhưng Chu Dụ luôn luôn có cảm giác dường như mình và Cố Thần Trạch cách nhau rất xa vậy, giọng nói của cô ta khá lạnh nhạt: “Sao thế? Còn chuyện gì sao?” Cố Thần Trạch không được tự nhiên gãi ót, dịu dàng nói xin lỗi với Chu Dụ: “Anh biết số rượu này có vấn đề, nhất định không liên quan gì đến em, anh không nên giận em, không chịu nhận diện thoại của em.” Cố Thần Trạch nói được một nửa thì ngừng lại, mấp máy môi: “Nhưng xảy ra chuyện như vậy, anh cũng rất phiền, hơn nữa Bạch Nhược Y vì chuyện này thật sự mất rất nhiều tâm tư. Nếu như không phải cô ấy2có người bạn giúp đỡ, anh thật sự không biết ngày mai nên làm cái gì bây giờ. Đổng sự công ty cũng sẽ không bỏ qua cho Bạch Nhược Y, vốn dĩ người thuộc Hội đồng quản trị đã nhằm vào cô ấy.” Hội đồng quản trị trong công ty sớm đã không hài lòng với hai người bọn họ từ lâu rồi, nếu phát hiện rượu mà Bạch Nhược Y nhập vào có vấn đề thì khó tránh khỏi những lời chỉ trích muốn cô nghỉ việc. “Ừ, em sẽ nói xin lỗi với Bạch Nhược Y,“ Cuối cùng Chu Du cũng hiểu lời của Cố Thần Trạch, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra sự mất mát, nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Nói đến cùng, anh không trách Chu thị suýt chút nữa phá hư danh tiếng của công ty các anh, anh chỉ trách em suýt chút nữa làm hại Bạch Nhược Y bị Hội đồng quản trị trong công ty chỉ trích, đúng không?” “Không phải vậy, anh nói rồi, anh biết chắc chắn là em không hay biết chuyện số rượu có vấn đề.” Cố Thần Trạch nhíu mày, anh ta thật sự không chịu nổi dáng vẻ Chu Du như thế này. Trước kia mặc dù quan hệ giữa hai người bất hòa, thường xuyên châm chọc cãi vã, nhưng Cố Thần Trạch vẫn cảm thấy dáng vẻ tức giận của Chu Dụ rất đáng yêu. Nhưng bây giờ giọng điệu và nụ cười châm chọc này của cô ta khiến người khác cảm thấy không thoải mái chút nào. “Đúng vậy!” Chu Dụ không có dấu hiệu nào bùng nổ cả, cô ta ném tủi trên vai lên xe. “Bịch” một tiếng, túi da màu đỏ tươi trượt theo sườn xe rồi rơi xuống đất. Chu Du khẽ nhướng mày, khóe mắt đầy ý cười tự giễu: “Không phải em đã nói rồi sao? Anh tin tưởng em không hề muốn hại công ty của các anh, nhưng bởi vì em là con gái của Chu thị, Chu thể làm hại Bạch Nhược Y suýt chút nữa bị chỉ trích, cho nên anh vẫn muốn giận em! Em hiểu sai rồi sao?” Cố Thần Trạch không hiểu Chu Du đang nói cái gì, nhưng thấy tâm trạng đối phương đột nhiên bất ổn, anh ta hơi ngẩn ra: “Chu Du, rốt cuộc em đang nói cái gì thế?” “Cố Thần Trạch! Đến bây giờ thật ra anh vẫn còn thích Bạch Nhược Y đúng không?” Lúc Chu cất cao giọng nói ra những lời này, viền mắt trong chốc lát đỏ hoe. Cô ta cảm thấy mình vô cùng uất ức, vốn dĩ vì lẫn ngoài ý muốn trên đảo dó, Cố Thần Trạch mới miễn cưỡng ở bên cạnh cô ta. Trong lòng Chu Du vẫn cất giấu một cây kim, mà hôm nay từng câu từng chữ của Cố Thần Trạch đều nhắc tới Bạch Nhược Y, cô ta phải nghĩ về điều này như thế nào?
Chu Dụ phải nghĩ thế nào đây? Nghe được chuyện rượu có vấn đề, cô ta cũng hoảng mà, cô ta cũng nóng nảy, sợ hãi chứ!
Bạch Nhược Y sẽ bị Hội đồng quản trị mắng, chẳng lẽ Chu Du sẽ không bị ba mẳng sao? Cô ta chưa từng ghen tỵ với Bạch Nhược Y như lúc này, cho dù Bạch Nhược Y không phải là bạn gái của Cố Thần Trạch nhưng vẫn được Cố Thần Trạch quan tâm lo lắng. “Chu Du, em... trước hết em yên tĩnh một chút có được hay không, làm sao anh còn thích Bạch Nhược Y được? Chẳng phải bây giờ quan hệ của hai chúng ta là người yêu sao?” Cố Thần Trạch vừa dịu dàng nói, vừa tiến lên muốn ôm lấy người Chu Dụ. Nhìn hốc mắt đỏ bừng của Chu Du, Cố Thần Trạch đã kịp nhận ra bản thân không đúng...