Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 246




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Trần Duệ kích động đẩy tay anh ra, tự mình móc lỗ tai: “Không đúng, nếu cậu và Bạch Nhược Y không tới phòng tối, vậy tiếng nói mà tôi nghe thấy ở ngoài phòng là của ai? Tôi đã nhốt ai trong phòng mình vậy?”

Nói xong, cậu ta vội chạy xuống lầu, nhưng lại bị Thẩm Đình Thâm tuyệt tình túm gáy. “Đợi đã, cậu nói lại từ đầu, tôi nghe không rõ!” Thẩm Đình Thâm rất bức bối trước cảm giác bị lừa mà chẳng hay biết gì, nhất định phải bắt Trần Duệ nói rõ ràng. Trần Duệ buồn rầu vò đầu. Anh ta biết cá tính của Thẩm Đình Thâm, nếu không nói rõ, cậu ta sẽ không để cho mình đi.

“Trời ơi, Chu Du nhờ tôi giúp cậu và Bạch Nhược Y tái hợp. Tôi nảy ra ý kiến là bỏ hương liệu kích dục trong2phòng mình, định nhốt cậu và Bạch Nhược Y vào đó. Với loại thuốc đó thì nữ sẽ phát huy trước, cho nên theo lý mà nói, Bạch Nhược Y sẽ chủ động làm chuyện kia với cậu... nhưng sao hai người lại không tới phòng tôi?! Tôi đứng bên ngoài nghe thấy tiếng bên trong nên khóa cửa luôn...”

Thẩm Đình Thâm nghe mà mông lung. Anh buông gáy Trần Duệ ra, trong lòng vô cùng cảm tạ ý tốt của Chu Dụ. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt về những chuyện đã trải qua, yết hầu anh bỗng giật: “Trên đảo chỉ có năm người chúng ta, ngoại trừ ba người, cậu, tôi và Nhược Y, thì còn ai ở trong phòng cậu?” Chuyện này rất rõ ràng! Trần Duệ thở dài một hơi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi mau chóng đi mở cửa phòng thôi!”

“Đừng ngốc!” Thẩm8Đình Thâm khẽ cất tiếng bảo Trần Duệ ngừng lại: “Dựa theo kế hoạch của cậu, hiện giờ thuốc đã sớm phát huy tác dụng rồi. Chỉ e Chu Dụ và Cố Thần Trạch đã làm chuyện đó, bây giờ cậu đi mở cửa, có thấy xấu hổ không?”

Vừa nghe thấy lời này, Trần Duệ lâm vào suy tư: “Hình như cũng có chút đạo lý..” Ngẫm lại cũng đúng. Trần Duệ từng trải tình trường bách chiến”, đã sớm nhìn ra giữa Chu Dụ và Cố Thần Trạch có hơi khó hiểu. (*) Tình trường bách chiến: Ý nói là kẻ lão luyện trong tình trường. Nếu lúc này thúc đẩy hai người họ một phen thì cũng xem như là chuyện tốt.

Dù sao thì lòng bàn tay, mu bàn tay đều là anh em, giúp ai cũng thế thôi. Một tiếng trôi qua, Thẩm Đình Thâm và Trần Duệ2cùng ngồi trên mái nhà, thảnh thơi cắn hạt dưa.

Tôi nói này Thẩm Đình Thâm. Nói đi nói lại, nếu Cố Thần Trạch và Chu Du thành đôi, hẳn cậu sẽ là người vui nhất nhỉ?” Trần Duệ liếc nhìn bạn mình: “Bớt đi một kẻ địch, Cố Thần Trạch với Bạch Nhược Y làm chung công ty. Người ta hay nói gần quan được ban lộc, nhưng thực tế là Bạch Nhược, không được phép chọn ai đấy.”

“Hừ.” Thẩm Đình Thâm khinh thường, cất tiếng cười lạnh: “Cậu thấy Cố Thần Trạch có chỗ nào so được với tôi? Tôi có bao giờ xem cậu ta là đối thủ?”

Hơn nữa, trái tim Bạch Nhược Y vốn thuộc về tôi là được! Nào có chỗ cho Cố Thần Trạch?

“Cố Thần Trạch - người ta không tới nỗi tự luyến như cậu.” Trần Duệ vừa mở miệng trêu chọc Thẩm Đình Thâm,2vừa vươn tay lấy hạt dưa.

Cánh tay dài của Thẩm Đình Thâm cầm luôn túi hạt dưa to đùng rồi đặt nó ra sau ghế dựa mình ngồi, không cho Trần Duệ ăn. “Thẩm Đình Thâm! Đây là hạt dưa mà tôi tìm được trong phòng đó, cậu không cho tôi ăn à? “Trần Duệ giận dữ, đứng dậy trước mặt bạn mình, tỏ vẻ hùng hổ muốn đánh nhau. Nhưng chờ Thẩm Đình Thâm đứng dậy khỏi ghế, Trần Duệ lập tức thấp hơn anh nửa cái đầu, khí thế của cậu ta cũng giảm xuống một nửa. Trần Duệ phẫn nộ khịt mũi: “Tôi... Tôi không ăn nữa! Ăn khô miệng rồi, đi pha trà uống đây!” “Hừ...”Khóe miệng Thẩm Đình Thâm vẫn nở nụ cười không kiềm kiếm được, anh dùng ánh mắt khinh thường của vị vua, thản nhiên nhìn Trần Duệ đi xa. “Ức hiếp người6ta quá... Đúng là ức hiếp người ta quá..” Trần Duệ vừa làu bàu, vừa bất đắc dĩ lắc đầu. Còn Chu Dụ và Cố Thần Trạch ở trong phòng anh ta thì vừa tỉnh lại sau một trận mây mưa. Mùi hương trong phòng đã loãng đi rất nhiều, gần như không ngửi thấy gì.

Cố Thần Trạch đưa tay đỡ trán, mặt đầy vẻ hối hận. Chu Du nằm bên cạnh Cố Thần Trạch, đôi mắt đẫm lệ, phần dưới cơ thể đau đến mức giống như có người dùng dao găm day đi day lại. Cố Thần Trạch cẩn thận lau nước mắt cho Chu Dụ, khuôn mặt anh tuấn của anh ta trở nên dịu dàng hơn. Anh ta do dự mở miệng, nói: “Tôi... Tôi thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy... Với lại, sao cô có thể là lần đầu tiên chứ?”

Trước đó do tác dụng của thuốc, Chu Du cực kỳ khó chịu, Cố Thần Trạch không thể không đi vào. Nhưng thật không ngờ sau khi anh ta vào rồi, Chu Du đau đến mức rơi nước mắt, chẳng qua khi ấy cô còn bị ngấm thuốc kích dục nên không ngăn cản động tác của Cố Thần Trạch.

Bây giờ cô nàng xoay người, mới nhúc nhích một chút mà phía dưới cơ thể đã đau đến mức phát khóc. Cơ thể cô nàng run rẩy nhưng lại không động đậy được, đành phải kéo một góc gối rồi vùi mặt vào đó: “Có phải lần đầu tiên hay không thì liên quan gì đến anh!” Cố Thần Trạch hiểm khi thấy dáng vẻ kìm nén của Chu Dụ. Rõ ràng cơ thể cô đang đau đến run lẩy bẩy, nhưng vẫn cố thốt ra một câu yếu ớt. Đây là dáng vẻ mà một cô gái nên có, luôn luôn xù gai đầy người, sợ hãi người khác tới gần. Nhưng càng như vậy, cô càng khiến Cố Thần Trạch đau lòng.

Chẳng qua bấy giờ anh ta vẫn tưởng cảm giác kỳ lạ trong lòng mình cùng lắm chỉ là áy náy mà thôi.

Anh ta không rõ mình có cảm giác gì với Chu Du, cho rằng cô nhất định đang thấy bị sỉ nhục. Vì thế, tên đàn ông mắc bệnh ung thư “thẳng thắn” cuối kỳ này mới khó khăn cất lời: “Hôm nay xảy ra chuyện này, tất cả đều ngoài ý muốn, tôi sẽ không nói ra ngoài. Tình bạn giữa hai chúng ta sẽ không vì vậy mà thay đổi đầu, tôi cam đoan tên Trần Duệ kia tuyệt đối sẽ không đi khắp nơi nói lung tung. Cô yên tâm đi, hãy xem như chuyện này chưa hề xảy ra.” Khuôn mặt Chu Dụ trốn sau chiếc gối trắng nõn, cô nàng cắn vào đôi môi vừa bị Cố Thần Trạch hồn, trên đó vẫn còn hương vị của anh ta, khiến cô cảm thấy ghê tởm lạ thường. Đôi môi cô khẽ nhếch lên thành một đường cong mỉa mai, nước mắt càng chảy mãnh liệt hơn.

Cô tuyệt đối không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Thế mà từ miệng Cố Thần Trạch, cố lại nghe thấy mấy câu mà chỉ người đàn ông cặn bã mới thốt ra được. Anh ta chẳng hề nói rằng nếu có đồng ý, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô. Trong lòng Chu Dụ quặn lại, cô cảm thấy từ trước tới nay chưa từng chịu sự nhục nhã kinh khủng đến thế nên vừa khóc nức nở, vừa nói từng câu đứt quãng: “Xem như chưa hề xảy ra ư... Cố Thần Trạch, như vậy... mà anh vẫn nói ra được à?”

Nói giữa chừng, Chu Dụ dừng lại, run rẩy một hồi mới có thể nói tiếp: “Sao? Ngủ một giấc với Chu Dụ này rồi mà vẫn làm anh thấy xấu mặt phải không? Tới nỗi khiến anh phải sạch quan hệ giữa chúng ta như thế à?”