Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 234




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Bạch Nhược Y thu mắt về, nhìn mọi người một cái, sau đó giơ tay ra xung phong, “Vậy tôi rửa cho.”

Cô vừa dứt lời, hai giọng nam đồng thời vang lên, “Không được!”

Chu Du đã dự liệu trước sẽ xảy ra tình huống này, nhún vai bất lực nhưng cũng không nói gì. Cô nghĩ bụng, Bạch Nhược Y chỉ muốn rửa bát thôi, hai người họ có cần phải căng thẳng vậy không? Trần Duệ nhếch miệng “chậc chậc” hai tiếng, “Hai cậu thương Bạch Nhược Y, không cho cô ấy đi rửa bát, vậy thì hai cậu đi đi. Dù gì hai cậu cũng chẳng làm gì trong bữa cơm này, vừa chuẩn luôn.” Hai người Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Thâm nhìn nhau với vẻ ghét bỏ, Cố Thần Trạch bê ghế lên đi vào trong nhà. Tiếp đó trong ánh mắt của2mọi người, anh ta chạy biển lên tầng hai.

Sau đó Chu Du, Trần Duệ và Bạch Nhược Y cùng nhìn một người không làm gì khác - Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm nhướng mày khá bình tĩnh, đáp lại ánh mắt của họ với vẻ mặt trận định, “Hòn đảo này là của nhà tôi, mấy người vì là bạn của tôi nên mới có thể đến đây trước, lại còn miễn phí, tôi cũng không bắt ai chi một xu tiền nào. Cho nên, tôi là chủ nhà, tôi không thể làm chuyện rửa bát này được.” “Vậy thì?” Đầu mày Trần Duệ nhíu chặt, cậu ta thật sự không ngờ Thẩm Đình Thâm lại là người như vậy, “Cậu sẽ không bảo một trong ba bọn tôi đi rửa bát chứ? Hôm nay cậu chẳng làm một việc gì cả, lương tâm cậu không biết8đau

hả?”

Thẩm Đình Thâm chậm chạp liếc Trần Duệ, “Trước tiên, bữa cơm này hôm nay đều là do Chu Dụ nấu, cô ấy chắc chắn không cần rửa bát.” Lời vừa nói ra, Chu Dụ hài lòng gật đầu. “Tiếp theo, Bạch Nhược Y vẫn bị thương, giao chuyện rửa bát cho cô ấy cũng không hợp lý.” Thẩm Đình Thâm tiếp tục nhìn Bạch Nhược Y, ánh mắt đầy vẻ chiều chuộng. Bạch Nhược Y được yêu chiều đâm lo sợ, cười lúng túng, nhưng cũng không nói gì. Chỉ còn lại một mình Trần Duệ há hốc miệng, “Cho nên, cậu muốn bảo tôi đi rửa bát? Thẩm Đình Thâm cậu có phải người không hả? Tôi đã nhét củi ở sau bếp tận nửa tiếng đồng hồ đấy!”

“Rửa bát thôi chứ có đòi mạng cậu đâu, được rồi, cứ quyết định vậy đi, bọn tối2về ngủ trước đây.” Thẩm Đình Thâm đứng dậy kéo Bạch Nhược Y lên tầng. Chu Du nháy mắt với Trần Duệ, sau đó nói với vẻ cảm thông sâu sắc, “Phiền anh rồi.”

Nhìn ba người họ cùng lên tầng hai, Trần Duệ cảm thấy bên cạnh có một cơn gió lạnh thốc mạnh tới khiến cả người rét cóng mà run rẩy, “Này! Mấy người... quá đáng quá rồi đấy!” Bắt cậu ta làm bóng đèn điện thì thôi đi, lại còn muốn cậu ta phải làm chân culi nữa! Chu Du đi phía sau, Bạch Nhược Y và Thẩm Đình Thâm tự vào phòng mình.

Chu Du vừa mới lấy chìa khóa ra định mở cửa thì một giọng nam điềm tĩnh vang lên, “Bây giờ cô có thời gian rảnh không?”

Chu Dụ nghe thấy tiếng thì nhìn qua, chỉ thấy Cố Thần Trạch đứng ở cửa2phòng mình, hai tay đút túi, khuôn mặt lạnh lùng. Chu Du nhún vai, “Rõ ràng, trên hòn đảo này, mọi người đều rất nhàn rỗi.” “Lên tầng thượng, tôi có thứ muốn đưa cho cô.” Dứt lời, Cố Thần Trạch lập tức xoay người đi đến cầu thang. Chu Du không nhanh không chậm đi theo Cố Thần Trạch, vừa lên đến tầng thượng thì đã nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi kêu xào xạc. Gió trên tầng thượng càng lúc càng mạnh, thô lỗ xốc mái tóc Chu Du lên, cảm giác lạnh lẽo xộc thẳng vào cổ cô. Hai tay Chu Du ôm vai, cổ rụt lại, chớp đôi mắt đen láy nhìn Cố Thần Trạch, “Anh muốn đưa gì cho tôi? Trên này gió to quá, có chuyện gì thì nói nhanh lên.” Cố Thần Trạch thấy Chu Dụ lạnh đến độ6run cầm cập bèn đi về phía cô, đứng bên người cô để chắn gió. Giọng điệu nói chuyện của anh ta rất gượng gạo, vành tai cũng dần đỏ bừng, “Tay cô... không sao chứ?” “Tay tôi?” Chu Du còn tưởng Cố Thần Trạch nói về vết thương trong lòng bàn tay mình, cô cười nhẹ, chìa lòng bàn tay ra trước mặt Cố Thần Trạch, “Khỏi lâu rồi, chỉ là không thể xách đồ nặng, còn những thứ khác thì vẫn ổn.” Cố Thần Trạch trợn mắt, giơ tay nắm tay Chu Du, lật lại, “Ý tôi là vết bỏng ở mu bàn tay cô!”

Anh ta rủ mắt nhìn, ở vị trí khe giữa ngón cái và ngón trỏ trên mu bàn tay trắng nõn có chút sắc đỏ.

Đó hẳn là chỗ bị dầu bắn vào. Đầu mày Cố Thần Trạch nhíu lại, “Một cô gái như cô, trên tay bị dầu bắn vào, sao không lập tức đi bôi thuốc hả?”

“Được rồi đấy, có tí tẹo dầu như thế, mai sẽ khỏi thôi.” Chu Dụ cười thờ ơ, rút tay về.

Nhưng Cố Thần Trạch nắm rất chặt, anh ta bất mãn khẽ mắng một tiếng, “Yên nào!” Chu Du bị Cố Thần Trạch mắng thì ngẩn người, ngước mắt nhìn khuôn mặt của anh ta.

Dáng người Cố Thần Trạch cao thẳng, ngũ quan cũng rất sắc nét, anh ta khẽ nhíu mày, mang lại cho người ta ảo giác bá đạo mà lại chu đáo. Nhiệt độ lòng bàn tay anh ta tựa như mặt trời ấm áp, khiến người ta tham luyến. Cố Thần Trạch nâng tay Chu Du lên quan sát kĩ càng, đều tại ánh đèn ở đây quá tối, anh ta nhìn một lúc lâu mới xác định được không có vấn đề gì. “Nghe lời tôi, bôi thuốc này mỗi buổi sáng, vậy thì mới không để lại sẹo.” Cố Thần Trạch buông tay Chu Du, lấy một hộp thuốc mỡ từ trong túi ra. Chu Du nhận thuốc, cười nhẹ, “Trên người anh mang theo nhiều đồ thật đấy nhỉ, đến thuốc bỏng mà cũng có.” “Đúng đấy, Trần Duệ nói muốn đến bờ biển nướng thịt còn gì? Cho nên tôi bèn nhân tiện mang theo, không ngờ sớm vậy đã phát huy tác dụng rồi.” Cố Thần Trạch nhún vai, trong đầu nhớ lại cảnh tượng khi Chu Dụ ở trong phòng bếp.

Đã từng thấy quá nhiều cô gái õng ẹo không thể chịu khổ cực, Cố Thần Trạch càng cảm thấy cô nàng Chu Dụ này quá khác biệt.