*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao cậu ta cũng đã tra được chuyện xảy ra với Chu Kỳ, đồng thời muốn trả lại trong sạch cho Bạch Nhược Y, vào thẳng vấn đề mà hỏi có gì không tốt. Lúc Chu Du nói chuyện với Trần Duệ, rất có lý trí, dù bị Trần Duệ nói đúng suy nghĩ, cô nàng cũng có thể bình tĩnh mà bật cười: “Tôi cũng chỉ tìm cô ấy nói chuyện làm ăn thôi, anh không cần suy nghĩ quá nhiều. Ngược lại kỳ hạn bảy ngày đã đến, thứ trong USB này sẽ không để tối thất vọng chứ?” Chu Du vừa nói, con ngươi đã híp lại, tỏ vẻ uy hiếp Trần Duệ. Trần Duệ nhún vai, muốn nói với Chu Du rằng Hạ Tình Thiên đã tìm được mình. Trần Duệ cũng2không sợ bị Chu Dụ uy hiếp. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến mấy khoản tiền Chu Dụ từng gửi, là người làm ăn đã cầm tiền của người ta, Trần Duệ có nghĩa vụ phải cho Chu Dụ một kết quả: “Tôi đã điều tra được chuyện ngày đó xảy ra ở câu lạc bộ. Hôm ấy, trừ chị cô là Chu Kỳ xảy ra chuyện như vậy, bản thân của Bạch Nhược Y cũng bị bỏ thuốc, chẳng qua Thẩm Đình Thâm tới kịp, cứu cô ấy mà thôi.”
“Cho nên ý của anh là, kẻ đứng sau không thể nào là Bạch Nhược Y?” Chu Du cúi đầu nhìn USB trong tay, hận hiện tại không có một cái máy vi tính, để mở USB ra, xem kỹ tất cả chứng cứ cho xong.8“Vậy chắc rồi nhé!” Trần Duệ vừa nói vừa trợn to hai mắt: “Cô sẽ không còn hoài nghi Bạch Nhược Y nữa?”
“Không... Tôi không có hoài nghi cô ấy...” Cơ thể Chu Dụ theo bản năng né sang phía trái một chút, đích thực cô ta không có hoài nghi Bạch Nhược Y. Nhưng nghĩ đến Chu Kỳ hận Bạch Nhược Y như vậy, Chu Du vẫn có chút lung lay: “Nhưng, nếu không phải Bạch Nhược Y, chị của tôi không hề có thù với người khác, còn ai có thể hại chị ấy?” “Còn Hạ Tiêu Tiêu! Cô quên người thích Thẩm Đình Thâm nhất thành phố H, trừ cô ta ra không thể là ai khác, lúc đó chị của cố lại có scandal với Thẩm Đình Thâm. Cô ta bày kể với2Bạch Nhược Y và chị của cô, dẫn tới câu lạc bộ, một hòn đá hạ hai con chim!” Lúc Trần Duệ sắp xếp lại kết quả điều tra cũng rất khiếp sợ, đường đường là một cô gái, thủ đoạn lại có thể độc ác đến thế.
Chu Du chỉ nghe lời Trần Duệ nói, còn chưa tin lắm.
Đôi mắt cô ta nhìn tới nhìn lui trên người Trần Duệ, làn môi anh đào khẽ mỉm lại, không muốn nói lên ý nghĩa Trần Duệ cũng đành chịu, nhức cả đầu: “Tới đây, theo tôi lên xe, trong xe tôi có máy vi tính xách tay, cô mở USB ra là biết tôi nói thật hay giả.”
Chẳng qua, Chu Dụ khó có thể chấp nhận chuyện chị mình - Chu Kỳ đến nay vẫn hận làm người.2Hơn nữa, Chu Kỳ còn muốn bày một mưu kế hãm hại Bạch Nhược Y, nếu không phải mình khuyên Chu Kỳ thu tay lại, hiện tại sợ là chị ấy đã thực hiện rồi. “Được, lên xe anh.” Chu Du nắm USB trong tay thật chặt, dẫn đầu ra khỏi bệnh viện. Trần Duệ mỉm cười, nghĩ thầm, cô gái này đúng là giảo hoạt, mình đã nói rõ ràng như vậy, cô ta lại còn muốn đích thân đi xem một chút mới yên tâm.
Trong nháy mắt, Trần Duệ và Chu Du lên xe. Trần Duệ không nhịn được lấy máy tính ra đưa cho Chu Dụ: “Tự cô xem đi, tôi đứng ở ngoài chờ.”
Nói xong, Trần Duệ chui ra khỏi cửa xe, tựa vào thân xe rồi từ từ đốt một điếu thuốc.
Chu6Dụ ngồi trong xe, lập tức nhịn không được lấy USB ra cắm vào, nhanh chóng mở ra. Trên video và ảnh chụp đều nhìn ra được thủ đoạn của Hạ Tiêu Tiêu, quan trọng nhất là video khiến Chu Kỳ thân bại danh liệt, quả nhiên do chính tay Hạ Tiêu Tiêu truyền ra bên ngoài!
Thấy thế, Chu Dụ rút USB ra, hung hăng ném ra đường lộ Xuyên Mã Long.
Trần Duệ hít hơi thuốc thật mạnh, tận mắt nhìn một vật nhỏ màu bạc bị ném ra khỏi cửa sổ xe, hóa thành một đường vòng cung đẹp mắt trên không trung, cuối cùng rơi xuống giữa đường. Những chiếc xe chạy qua nhanh chóng nghiền nát vật đó, bụi bay lên làm Trần Duệ không thấy rõ kia là thứ gì. Trần Duệ thong thả cầm điếu thuốc trên tay, hít xong một hơi cuối cùng, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vào trong xe Chu Du, mở miệng nói: “Cô vừa ném thứ gì? Nhìn hơi giống USB của tôi nhỉ?”
Trần Duệ hỏi dửng dưng, bởi vì cậu ta cảm thấy Chu Dụ không giống loại người sẽ ném đồ người khác lung tung, cho nên chẳng qua tò mò hỏi một câu. Mặt khác, ánh mắt cậu ta chậm rãi nhìn xuống máy vi tính xách tay có gắn USB.
Không có ở đó!
Cậu ta nhìn lại tay Chu Du, một tay của cô ta còn đang quấn băng, đương nhiên không cầm được đổ. Một tay khác đang bấm chuột tắt máy vi tính. Vậy, USB đâu?
Đột nhiên sắc mặt Trần Duệ biến đổi, một tay mở cửa xe: “USB của tôi đâu? Đừng nói thứ cô vừa ném là USB của tôi?” Chu Dụ ngước mắt nhìn Trần Duệ, trong con ngươi lóe lên ánh lửa, thiếu chút nữa đốt cháy cả người cậu ta: “Đúng vậy! Tôi tức chết mất, không ngờ kẻ đứng sau chính là Hạ Tiêu Tiêu. Rõ ràng chị của tôi không bị mấy kẻ cầm thú kia... làm vậy, nhưng ả ta lại cố ý lan truyền video ra ngoài, làm hại chị tôi biến thành cái bộ dạng này!
Nếu để tôi gặp được Hạ Tiêu Tiêu, tôi nhất định sẽ tự tay đánh chết ả!”
Cơ thể Trần Duệ lùi về sau một bước, cả người anh ta run rẩy: “Nhưng... USB kia của tôi còn có các tài liệu khác, những tài liệu kia cũng là tiền của tôi mà! Chu Dụ, cô... cổ...” Chu Du vốn không nghe được Trần Duệ nói gì, mang theo lửa giận mà chui từ trong xe ra, xoay người muốn đi về phía bên kia. Trần Duệ đám hỏng cả cửa xe, không nghĩ rằng nhìn Chu Dụ có gương mặt loli trẻ con khả ái như thế lại làm việc táo bạo như vậy. Cậu ta quay đầu sang chỗ khác, phẫn nộ nhìn bóng dáng Chu Dụ rời đi, phát hiện băng quấn trên tay Chu Dụ sớm đã bị nhuộm đỏ.
Nghĩ đến lần này, Bạch Nhược Y gặp chuyện không may, chỉ có Cố Thần Trạch, Thẩm Đình Thâm và những người này biết, người ngoài đều không biết. Về phần tại sao Chu Dụ lại xuất hiện ở bệnh viện, nghĩ tới nghĩ lui chắc là cô ta đến khám tay bị thương của mình. Trần Duệ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhìn về phía bóng lưng Chu Dụ gọi: “Này, cô gái bạo lực!” Chu Du đột nhiên nghiêng đầu sang, trợn mắt nhìn Trần Duệ một cái: “Nếu anh tự đặt biệt danh cho tôi, tôi sẽ đối xử với anh thật bạo lực!” Trần Duệ thở dài một tiếng “Ôi”, xem ra Chu Du bị chọc tức rồi: “Tôi nói tay của cô kìa! Bằng vải đã bị nhuộm đỏ, không cần đi bệnh viện xem vết thương sao? Nếu để ngày mai sợ rằng tay của cô bị hoại tử đó.” Nghe được lời của Trần Duệ, Chu Dụ mới nhớ ra tay của mình bị thương. Cô ta cúi đầu xuống, lúc này đây bằng vải quân trên tay đã nhuộm màu đỏ: “Á! Tôi phải đi thay bằng vải khác mới được.”