*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hừ, ông mày chịu mọi sự xem thường ở trong câu lạc bộ, đã lâu không chạm vào phụ nữ rồi. Bây giờ có sẵn một người ngay tại đây, để cả đám bọn tao chơi vài lượt, mày nghĩ bọn tao sẽ bỏ qua à?” Một gã đàn ông nhuộm đầu xanh bước tới túm cổ Bạch Nhược Y rồi ném cô vào chiếc ghế sofa mà ban nãy Hạ Tiêu Tiêu mới ngồi.
Mấy gã đàn ông này từng lăn lộn ngoài xã hội, làm rất nhiều chuyện gian dâm. Bây giờ xã hội phát triển ngày càng hoàn thiện, bọn họ không thể dựa vào mấy mánh khóe đó để sống hết quãng đời còn lại, đành phải vào làm trai bao trong câu lạc bộ.
Nhưng ai có thể ngờ được mấy người bọn họ đều2nhiễm bệnh Aids.
Bọn họ chịu hết mọi sự xem thường trong câu lạc bộ, ngay cả ông chủ cũng muốn tống cổ mấy lần, nhưng cả bạn vẫn cứ mặt dày mày dạn ở lại để bưng trà rót nước; đương nhiên họ cũng có nhu cầu sinh lý, vài gã trong bọn đã phải giải quyết với nhau.
Bị buộc phải sa vào giới đồng tính nam, cho nên bây giờ nhìn thấy một người phụ nữ mà mình có thể chạm vào, đối với cả bọn mà nói, điều đó chẳng khác nào sói đói thấy được đồ ăn. Trong mắt họ phát ra ánh sáng xanh biếc. Nương theo tiếng trầm đục ấy, Bạch Nhược Y cảm thấy cơ thể mình rơi xuống ghế sofa mềm mại, cô cũng biết kế tiếp sẽ nảy sinh chuyện8này. Vừa rồi suýt chút nữa bị tra tấn đến chết, cô không dám chảy một giọt nước mắt. Nhưng lúc này đây, cô thật sự không chịu nổi nữa. Cô mới hơn hai mươi, đang ở độ tuổi đẹp nhất trong đời, không muốn nhiễm Aids chút nào, lại càng không muốn bị mấy tên cầm thú này chà đạp. Cặp mắt cô đầy vẻ tuyệt vọng, mấy giọt lệ lăn xuống theo đường nét gương mặt, cô dùng hết sức lực kêu to: “Đừng, đừng đối xử với tôi như vậy! Các người cút xa ra!” Tay cô vẫn bị trói ở sau lưng, phần eo còn bị trói bởi mấy vòng dây thừng. Mấy gã đàn ông kia hoàn toàn không để ý tới cô đang nói gì, bọn họ luống cuống tay chân, tháo2dây thừng khỏi người cô. “Một cô gái yếu đuối như vậy mà buộc chắc làm gì không biết? Đúng là đáng chết mà!” Một gã trong số đó không kiềm được mà oán giận. Hạ Tiêu Tiêu vẫn chưa đi xa. Cô ta đứng trước cửa sổ căn phòng khác, ánh mắt nhìn chăm chú vào Bạch Nhược Y.
Thấy cuối cùng Bạch Nhược Y đã sụp đổ gào khóc, trong lòng Hạ Tiêu Tiêu vô cùng thoải mái.
Trong khi đó, cô ta đột ngột nghe thấy tiếng bên ngoài nhà xưởng.
Nơi này là một nhà xưởng bỏ hoang, cả khu công nghiệp đều đã ngừng hoạt động, tại sao giờ này còn có người nhỉ?
Hạ Tiêu Tiêu bước nhanh qua bên kia, trông thấy trước cửa nhà xưởng ở đằng xa có mấy chiếc xe, trên mui2xe lóe đèn báo hiệu.
Cảnh sát!
Hạ Tiêu Tiêu kinh hồn, không thèm nghĩ ngợi nữa, vội vã chạy ra khỏi cửa sau.
Còn mấy gã đàn ông kia thì vẫn còn vây quanh Bạch Nhược Y. Cả đám vui sướng đến mức khó nhịn, gã nào cũng muốn mình là người đầu tiên chạm vào cô.
“Tháo dây thừng chưa...”
“Nhanh lên một chút!” “Nhanh nhanh, tạo tới trước!” “Thằng nhóc, mày cởi trước rồi nói. Gấp gì chứ, tất cả mọi người đều có phần.” Kể đó là tiếng cười dâm đãng của đàn ông truyền tới.
Bạch Nhược Y vừa yếu ớt vừa tuyệt vọng: “Đừng, đừng!” Giọng nói của cô bị tiếng của bọn lấn át ngay tức khắc. Cuối cùng dây thừng đã được tháo ra, Bạch Nhược Y cảm thấy hai tay bị trói sau lưng đột6ngột nới lỏng. Trong khoảnh khắc, tim cô chìm sâu vào đáy biển đen tối.
Xong rồi... “Ha ha ha ha, ông mày cởi đồ trước!”
“Được được, mày tới trước đi!” Vài giọng nam cao thấp không đều, đồng loạt vang lên. “Pằng!” Tiếng súng vang dội ập tới, kế đó là hai tiếng “pằng pằng” vang lên liên tục. Đám đàn ông trong phòng sửng sốt, vài gã dựng thẳng tại lên nhìn đối phương, giống như đang lặng lẽ hỏi nhau: “Vừa rồi là tiếng gì?”
Không đợi cả bọn phản ứng, tiếng bước chân dồn dập đã truyền tới.
Một loạt cảnh sát giơ súng, trong nháy mắt đã nhắm thẳng vào đám đàn ông đó: “Giơ tay lên!”
Nói đến cùng thì cả bọn đàn ông kia chỉ là lũ nhát gan mà thôi, nhìn thấy cảnh này đã sợ tới mức tè ra quần, lập tức giơ hai tay cao quá đỉnh đầu, đợi cảnh sát đến trói mình lại. Ngay sau đó, Trần Duệ mặc thường phục và Thẩm Đình Thâm mặc âu phục chạy vọt vào. Thẩm Đình Thâm nhìn thấy Bạch Nhược Y nằm trên ghế sofa, vết máu đầy người, tóc tai lộn xộn, hình ảnh đó khiến lòng anh thắt lại, da đầu tê rần, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Trần Duệ chưa từng gặp Bạch Nhược Y. Lúc này đây, người con gái nằm trên ghế sofa kia với khuôn mặt sưng phù, ngoài ra còn có mấy vết roi màu đỏ, hơn nữa tóc phủ đầy mặt cô.
Cậu ta hoàn toàn không biết cô có phải là Bạch Nhược Y hay không nên nheo mắt lại và hỏi Thẩm Đình Thâm: “Cô gái này có phải là Bạch Nhược Y không vậy?” Trần Duệ vừa dứt lời, Thẩm Đình Thâm đã sải bước tiến lên, dang tay ôm lấy cơ thể Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y hoàn toàn không còn ý thức, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là không thể đám vịt kia đụng vào mình. “Cút... Cút ngay!” Ánh mắt ngây dại của cô nhìn người trước mặt, cánh tay vừa mới cử động được đã liều chết chống lại cơ thể Thẩm Đình Thâm. “Là tôi đây. Nhược Y, là tôi đây. Thẩm Đình Thâm.” Ánh mắt Thẩm Đình Thâm đầy vẻ đau lòng, nhìn khuôn mặt Bạch Nhược Y đã hoàn toàn thay đổi, mọi sự tự trách nơi đáy lòng anh đều hóa thành cơn giận. Thẩm Đình Thâm vươn tay về phía cô, đầu cô vẫn lắc lư như trống bỏi, cơ thể khó chịu rụt lại trên ghế sofa.
Dù đã lùi sâu vào góc ghế, cô vẫn không ngừng lùi lại tiếp. Cô chống lại tất cả những người muốn đến gần mình. Thẩm Đình Thâm khẽ cắn môi, cương quyết ôm lấy cô.
“Đừng! Đừng! Đừng chạm vào tôi!” Bạch Nhược Y kêu khàn cả giọng, hai tay không ngừng cào cấu mặt Thẩm Đình Thâm. Thẩm Đình Thâm thấy rõ nơi cổ tay tựa ngó sen của cô có mấy vết màu đỏ vẫn đang không ngừng chảy máu.
Anh nhìn mà thấy lòng mình thắt lại đau đớn.
Trần Duệ thấy Thẩm Đình Thâm bế cô dậy, cậu ta nghĩ cô chắc chắn là Bạch Nhược Y, không thể lầm được; sau đó lại nhìn sang cơ thể đầy thương tích của cô, không đành lòng mà chậc lưỡi. Ra tay quá độc ác! Cậu ta cảm thấy hung thủ muốn đánh Bạch Nhược Y chết ngay tại chỗ, bây giờ hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có của cô nữa. “Đừng chạm vào tôi!” Giọng nói của Bạch Nhược Y khàn đặc, nước mắt cô không ngừng rơi xuống, thậm chí cô chẳng thể ngửi được mùi hương trên người Thẩm Đình Thâm. Cô chỉ biết không thể để người ta tiến lại gần mình, không được, mình không thể bị đám cầm thú này vấy bẩn!