*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không thể nào, cô lấy ảnh chụp từ đâu chứ?” Nụ cười trên mặt Hạ Tiêu Tiêu cứng đờ ngay tức khắc, thoạt nhìn vẻ mặt cô ta hơi lo lắng. Bạch Nhược Y bỗng cười mấy tiếng, thật ra cô hoàn toàn không có ảnh chụp Hạ Tiêu Tiêu dùng quy tắc ngầm, nhưng cô biết cô ta có làm mấy hành động đó. Giờ phút này, Bạch Nhược Y chỉ đang đánh cuộc một lần, hù dọa Hạ Tiêu Tiêu: “Cô tưởng tôi sẽ lại ngồi chờ cô hãm hại nữa sao? Kể từ lúc cô bắt đầu đến công ty tìm tôi, tôi đã nhờ người ta điều tra cô rồi.” Hạ Tiêu Tiêu nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh lạnh lùng, hai tay cô2ta từ từ khoanh trước ngực, điềm tĩnh như thường mà quan sát Bạch Nhược Y rồi nhún vai tỏ vẻ nhạt nhẽo: “Bạch Nhược Y, tôi chỉ muốn dạy dỗ cô một chút, vì vậy cô mau giao chứng cứ cho tôi, tôi sẽ để cô đi.”
Giọng điệu Hạ Tiêu Tiêu nhàn nhạt như gió thoảng qua, giống như cô ta đang nói thật vậy, ngụ ý rằng cô ta không có nhiều ác ý với Bạch Nhược Y. Đương nhiên Bạch Nhược Y sẽ không mắc mưu, dù gì cô cũng chỉ bịa chuyện. Tia sáng vừa lóe lên trong đầu cô, tim cô lập tức nhói lên: “Hạ Tiêu Tiêu, tôi sớm đã biết cô sẽ ra tay, vì thế tôi đã giao chứng cứ cho8một người bạn mà mình tin tưởng. Chỉ cần tôi biến mất, cô ấy không nhận được cuộc gọi từ tôi, chứng cớ kia nhất định sẽ được phơi bày!”
Nghe cô nói vậy, trái lại, Hạ Tiêu Tiêu an tâm cười cười: “Gặp chuyện không may rồi biến mất? Ha ha, Bạch Nhược Y, cô đừng quên, cô cũng chẳng hề gặp chuyện không may rồi biến mất. Hôm nay cô vẫn đi làm như mọi ngày, ai biết được cô đi đâu chứ? Không ai thấy cô bị bắt cóc thì làm sao biết cô gặp chuyện không may nhỉ?”
Vừa nghe cô ta nói vậy, dường như Bạch Nhược Y đã hiểu vì sao hôm qua Thẩm Đình Vũ muốn đón mình về nhà và cả ảnh chụp2trong tay Thẩm Đình Thâm là chuyện gì xảy ra. Mình với Thẩm Đình Thâm gây gổ, cuối cùng mình đi làm một mình, tất cả mọi chuyện đều do Hạ Tiêu Tiêu sắp đặt!
Sau khi nghĩ thông suốt vài chuyện, tóc sau gáy Bạch Nhược Y không khỏi dựng lên, cô không ngờ mưu kế của Hạ Tiêu Tiêu đã sâu tới nước này.
“Ảnh chụp mà Thẩm Đình Thâm lấy được ngày hôm qua là do cô gửi sao?” Ánh mắt Bạch Nhược Y bỗng sáng lên, cố chợt hối hận vì đã cãi nhau với anh.
Hạ Tiêu Tiêu nhún vai, không hề phủ nhận. Dù sao đi nữa, điều đó có thể khiến cô ta tìm được Bạch Nhược Y, để cô ta tra tấn đối phương,2thế là đủ.
“Ngay cả chuyện hôm qua Thẩm Đình Vũ tới đón cô đều do tôi mưu tính sắp đặt, bằng không có cho rằng làm sao có thể vừa khéo đến thế?” Hạ Tiêu Tiêu thuận tiện muốn dụ dỗ cả Thẩm Đình Vũ.
Đầu của Bạch Nhược Y ngày càng nặng trĩu, nếu không phải vì đang bị treo lơ lửng giữa không trung thì hẳn là lúc này, cô đã tê liệt ngã xuống mặt đất. Bạch Nhược Y cất tiếng nói, hơi thở của cô như tơ nhện: “Hạ Tiêu Tiêu, sao cô có thể để tiện đến thế?” “Để tiện?” Hạ Tiêu Tiêu lại cười lạnh lùng, cặp mắt cô ta toát lên cái nhìn độc ác: “Bạch Nhược Y, nếu không tại cô, làm6sao tôi rơi vào tình trạng này chứ?”
Bạch Nhược Y trợn mắt một cách khó khăn. Cô nhìn Hạ Tiêu Tiêu đang lải nhải, một chữ cũng chẳng thèm nói với cô ta.
“Nếu không tại cô, tình cảnh của Hạ Tiêu Tiêu tối đây ở thành phố H sẽ thế nào? Là minh tinh hạng A nổi tiếng đấy! Nếu không tại cô, tôi vốn không oán không hối, đi theo Thẩm Đình Thâm nhiều năm như vậy, cô không xuất hiện thì một ngày nào đó anh ấy sẽ cưới tôi! Nhưng giữa chừng cô lại nhảy ra, anh ấy cứ thế mà không cần tôi nữa! Hơn nữa, cô còn khiến anh ấy vì mình mà hủy bỏ tất cả tài nguyên của tôi. Trong nháy mắt, tôi từ trên đỉnh cao làng giải trí rơi xuống cõi trần ai! Cô có biết cảm giác mỗi ngày bị mấy con nhóc trong công ty mỉa mai về mức thu nhập là gì không?
Thế mà tôi mới gây chuyện với cô một chút thôi, cô đã cảm thấy tôi đối xử tàn nhẫn à? Quá để tiện với cô ư? Bạch Nhược Y, cô mở to hai mắt mà nhìn tôi, nhìn tôi đi! Hạ Tiêu Tiêu tối đây mới là người bị hại! Chính Bạch Nhược Y - cô đã hủy hoại mọi thứ của tôi!”
Hạ Tiêu Tiêu nói xong thì gần như điên cuồng, cặp mắt đẹp của cô ta mở to, sáng quắc như chuông đồng. Bạch Nhược Y khẽ nhoẻn miệng, mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, nhưng cô vẫn cố nói ra mấy câu. Nhìn dáng vẻ Hạ Tiêu Tiêu điên cuồng như vậy, điều đó khiến Bạch Nhược Y vốn đau đớn khắp người cảm thấy an ủi đôi chút: “Hạ Tiêu Tiêu, ngay từ lúc đầu, Thẩm Đình Thâm chưa từng thích cô, mọi thứ đều do cô tự mình suy diễn. Tôi chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, làm sao hại cô lâm vào bước đường như thế được, tất cả đều do cô tự làm tự chịu mà thôi!”
“Cô nói bậy!” Hạ Tiêu Tiêu quát lớn, giọng điệu chói tai vang khắp nhà xưởng, dư âm rất lâu. Hạ Tiêu Tiêu càng nhìn Bạch Nhược Y lại càng hận cô hơn, cô ta xoay người tìm được mấy nhánh cây dưới đất, uất ức nhặt lên rồi hung hăng quất mạnh vào người Bạch Nhược Y. Nhánh cây xẹt qua không khí, một tiếng “vút...” vang lên lại kèm theo cảm giác đau đớn kịch liệt, khiến Bạch Nhược Y nhíu mày thật chặt, đau đến mức cô không thể phát ra tiếng, chỉ biết hít một hơi lạnh. Động tác của Hạ Tiêu Tiêu không hề dừng lại, cô ta cứ liên tục dùng nhánh cây quất Bạch Nhược Y. Phần bắp đùi lộ ra của Bạch Nhược Y đã đầy vết máu đỏ, thậm chí có chỗ bắt đầu chảy máu.
Cô cảm thấy đùi mình không còn tri giác, chỉ biết rũ mắt nhìn chằm chằm Hạ Tiêu Tiêu. Cuối cùng, bởi vì không còn sức lực lẫn ý thức, cô dần dần rơi vào hôn mê.
Nhưng chưa hôn mê được một phút, Hạ Tiêu Tiêu vốn đang vừa quất cô, vừa hết lòng nghe cô kêu đau, phát hiện cô không lên tiếng nữa thì biết cô đã hôn mê rồi. Cô ta vẫn chưa đánh đủ, làm sao có thể khiến cô thoải mái, để mặc cô hôn mê như vậy rồi xong được?
Hạ Tiêu Tiêu xoa xoa cổ tay mình, cô ta đánh tới mức thẩm mệt.