*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ừ được.” Chu Dụ đứng lên theo, tiện tay cầm lấy túi xách: “Lần trước cô nói muốn ăn cơm với tôi, tôi lại có việc đi trước, lần này hãy để tôi mời khách đi.”
“Nhưng cô đang ở gần công ty tối, đương nhiên tôi phải làm chủ rồi.” Bạch Nhược Y cũng tiện tay cầm túi xách lên, hai người vừa đi vừa trò chuyện. Hai cô gái, một người có mái tóc xoăn như tảo biển và khuôn mặt đẹp đẽ, một người tóc dài đến eo, là kiểu tóc đen thẳng điển hình, khuôn mặt tươi đẹp thường xuyên nở nụ cười, khiến vô số người qua đường phải ghé mắt nhìn. Quả là hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
Chớp mắt, hai người đã đến nhà hàng thịt nướng.
Bạch Nhược Y sợ Chu Dụ không thích ăn thịt nướng nên hỏi ngay2ngoài cửa: “Nếu cô không thích ăn mấy món này, chúng ta có thể đổi một chút.”
Hai người chưa vào trong mà đã ngửi thấy mùi thịt nướng, hơn nữa còn mơ hồ kèm theo tiếng nướng thịt “xèo xèo“.
Chu Dụ cười, kéo tay Bạch Nhược Y: “Tôi về lâu như vậy, sớm đã muốn ăn thịt nướng rồi, nhưng thứ nhất là không có thời gian, thứ hai là không có bạn đi cùng. Một người mà đi ăn thịt nướng thì nhạt nhẽo lắm, hiện giờ vừa khéo có thời gian, có bạn đi cùng, ăn món này đúng là không còn gì tốt hơn nữa.”
Bạch Nhược Y nhìn ra Chu Du cực kỳ thích ăn thịt nướng, bởi vì cô nàng còn kéo cô vào trong, hơn nữa còn gọi món một cách thành thạo lưu loát, vừa thấy đã biết là người thường7xuyên đi ăn thịt nướng. Bạch Nhược Y ngồi trên ghế, nhìn Chu Du lấy nguyên liệu ăn kèm, cô ta thường xuyên quay lại nháy mắt với cô. Khóe miệng cô khẽ cong lên, nhìn Chu Dụ mà cô thấy được mình ở thời đại học, cả người tràn đầy sức sống và khí chất đặc biệt của người thiếu nữ. Trong thoáng chốc, người phục vụ đã mang thịt nướng tới, Chu Dụ tự mình gắp thịt ra. Cô nàng vừa thành thạo bỏ gia vị, vừa trò chuyện với Bạch Nhược Y: “Tôi thấy chắc là Cố Thần Trạch thích cô rất lâu rồi ấy? Hai người quen nhau lâu rồi chứ?” Bạch Nhược Y chu môi, uống một ngụm nước: “Thật ra cũng không lâu lắm, khoảng chừng nửa năm ấy.” “Nửa năm? Nếu nói nửa năm, anh ta đã thích cô đến1mức này sao?” Chu Dụ rũ mắt nhìn thịt nướng, miệng không được tự nhiên. Hình như cô ta đang cố giả vờ bình tĩnh, mỗi khi nói đến chuyện Cố Thần Trạch thích Bạch Nhược Y, cô nàng sẽ cảm thấy mình không được tự nhiên.
Bạch Nhược Y cũng nhìn ra một ít manh mối, cô cười như không cười: “Chu Du, có phải cô có ý với Cố Thần Trạch không?” “Cái gì? Cô đang nói bậy bạ cái gì đó?!” Chu Du khựng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y thấy cô nàng kích động như thế, nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Trên mặt cô tỏ vẻ “tôi biết tôi biết” rồi đưa tay vỗ vai Chu Dụ: “Được rồi, được rồi, tôi nói bậy đó, cô đừng để ý.” “Không, sao tôi có ý với anh ta7được chứ? Cô không thấy lần nào anh ta cũng nhắm vào tối sao?” Chu Du thật sự cảm thấy khó tin, chẳng biết vì sao Bạch Nhược Y lại nghĩ thế. Quả là đáng sợ! Có ý với Cố Thần Trạch ư? Trời ạ, đàn ông trên thế gian này chết hết rồi hay mắt Chu Dụ hỏng thế? Bạch Nhược Y thấy vậy, biết mình đã nói chuyện không nên nói, cô lập tức chắp tay trước ngực nhận sai: “Xin lỗi nha, tôi không nên nói vậy, xin lỗi xin lỗi.” Song, rõ ràng khóe miệng cô vẫn nở nụ cười thản nhiên. Bạch Nhược Y thật sự cho rằng Chu Du bị Cố Thần Trạch hấp dẫn. Chu Dụ gắp thịt đã được nướng cho Bạch Nhược Y. Nhận ra vừa rồi mình kích động, cô ta nói với vẻ xấu hổ: “Không0phải, tôi không có giận cô, tôi chỉ cảm thấy cô nói về chuyện rất kỳ quái mà thôi.” “Ừ ừ, không nói tới anh ấy nữa, nói tới anh ấy sẽ làm hỏng tâm trạng của cô.” Bạch Nhược Y gắp miếng thịt lên cắn một phát, hương vị của nó đúng là ngon hơn thịt cô nướng. Vừa thơm vừa ngon, khiến người ta mở rộng tầm mắt. Trong thoáng chốc, hai người đã bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến. Ăn được một hồi, sau cùng họ cũng ăn chậm hơn một chút, Chu Dụ đưa mắt nhìn Bạch Nhược Y với vẻ lơ đãng, thoạt nhìn tâm trạng Bạch Nhược Y không tệ.
Vì thế Chu Dự thản nhiên mở miệng nói: “Tin tức sáng nay, ừm... tôi cũng có xem.”
“Hình như là trên trang nhất thành phố H, cô xem cũng bình thường mà.” Bạch Nhược Y đã quen với những tin tức linh tinh trên trang nhất, cô có vẻ rất bình tĩnh. Nhưng sự bình tĩnh ấy lại khiến Chu Du cảm thấy kỳ quái, ánh mắt cô nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạch Nhược Y: “Vậy... Nội dung được viết trong tin tức là thật hay hư cấu?” Bạch Nhược Y liếm khóe miệng, bụng cô no rồi, nhưng miệng cô vẫn không muốn ngừng ăn: “Ừ, ngày hôm qua tôi theo Thẩm Đình Thâm đến tiệm hoa, anh ấy cũng rất muốn tái hợp, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý.” Đối với Chu Du, Bạch Nhược Y không có lòng phòng bị, lúc trả lời cũng nói thẳng ra, không nghĩ tới việc giấu giếm điều gì cả. “Bạch Nhược Y, cô không nghĩ tới việc giấu tôi cái gì đó sao?” Chu Dụ bỗng không được tự nhiên, thấy Bạch Nhược Y quân tử thẳng thắn vô tư như thế, cô ta lại thấy mình giống như một tiểu nhân thích che đậy.
“Giấu ư?” Bạch Nhược Y ngước mắt nhìn thoáng qua Chu Du, lập tức nở nụ cười: “Không có, chẳng phải bây giờ chúng ta là bạn bè sao? Tôi đã cảm thấy cô là bạn bè, việc đó có gì mà phải giấu chứ.” Chu Du thật sự không rõ Bạch Nhược Y ngốc thật hay hồn nhiên. Cô nàng nhìn chằm chằm vào mặt đối phương, khuôn mặt đẹp đẽ kia thoạt nhìn như không nhiễm bụi trần, ngay cả nụ cười cũng khiến cõi lòng người ta ấm áp: “Nhưng ngay cả Cố Thần Trạch cũng cảm thấy tôi có tâm tư khác, bởi vì chị tôi là Chu Kỳ... Trước kia chẳng phải cô và chị tôi có chút chuyện sâu xa ư?”
“Chị cô...” Nhắc tới Chu Kỳ, ánh mắt Bạch Nhược Y tối sầm lại, lâu lắm rồi cô chưa nói chuyện thân mật với người khác.
Đối với Chu Kỳ, cô vốn có rất nhiều ý nghĩ.
Ngày đó ở câu lạc bộ, chính Chu Kỳ dẫn đường, nói rằng đi tìm Thẩm Đình Thâm, nhưng sau này khi cô hỏi anh, anh lại bảo hôm đó chẳng hề câu lạc bộ.
Do đó cô mới bị người ta chuốc thuốc, điều đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là liệu Chu Kỳ có phải là người hãm hại cô không.
Cô có hoài nghi cô ta, nhưng sau này nghe nói cô ta xảy ra chuyện kia.
Vì thế, chắc hẳn Chu Kỳ không phải là người hãm hại cô, nhưng nhất định cô ta biết gì đó; hoặc cô ta bị uy hiếp, bị buộc phải làm như vậy. Nhưng đến tận bây giờ, Chu Kỳ chưa từng bước ra khỏi biệt thự Chu gia, tất nhiên cô cũng không biết bây giờ cô ta ra sao, muốn hỏi thăm chuyện gì đó cũng không có cơ hội. “Chị cô, bây giờ cô ấy đã ổn hơn chưa?” Bạch Nhược Y vừa khéo hỏi thăm tình hình Chu Kỳ, tuy cô không thích Chu Kỳ nhưng cũng chẳng chán ghét cô ta. Chu Kỳ gặp chuyện như vậy, ít nhiều vẫn khiến người ta có chút tiếc hận.