*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Lâm tỏ ra hơi bất lực, “Tra thì đã tra rồi, nhưng số điện thoại đó lúc đăng ký dùng chứng minh thư ở tỉnh khác, cho nên hẳn là số điện thoại không hay dùng, căn bản không tra ra được ai đang sử dụng.” Đầu mày Thẩm Đình Thâm hơi chau lại, “Người này cẩn thận thật, vậy mà ở thành phố H còn có người tôi không tra ra.”
Chu Du thấy chuyện cần bàn cũng đã bàn xong bèn đứng dậy chào tạm biệt Thẩm Đình Thâm trước, “Vậy tôi về trước đây.” “Ừ, có cần tôi bảo Lý Lâm tiễn cô không?” Thẩm Đình Thâm thuận miệng khách sáo hỏi một câu. “Không cần đâu, tôi2có xe.” Chu Dụ cười nhạt, cảm ơn ý tốt của Thẩm Đình Thâm. Nói xong cô ta bèn ra khỏi công ty, nhưng không về nhà. Bởi vì Chu Dụ không tin tưởng được Thẩm Đình Thâm. Tuy Thẩm Đình Thâm đang điều tra chuyện này nhưng rõ ràng Thẩm Đình Thâm sẽ thiên vị cho Bạch Nhược Y.
Nếu để anh ta điều tra ra người giở trò phía sau là Bạch Nhược Y thì chắc chắn anh ta sẽ không nói chân tướng với mình.
Nghĩ vậy, Chu Dụ quyết định tự đi tìm thám tử tư. Dò là một lúc lâu trong các hội nhóm trên mạng, cô ta nghe nói thám tử tư nổi tiếng nhất cả nước7chính là một người tên Trần Duệ. Hơn nữa bây giờ Trần Duệ vừa khéo ở thành phố H, Chu Du không chậm trễ, sau khi tra xong địa chỉ bèn đến thẳng đó tìm Trần Duệ. Nơi đó ở trong chợ đêm, xung quanh đều là chỗ bán một vài món ăn.
Chỉ có một gian nhà ở giữa trang hoàng rất lộng lẫy, chính là phòng làm việc của Trần Duệ.
Chu Du rất tò mò về não của Trần Duệ, tại sao cứ phải mở phòng làm việc trong chợ đêm chứ. Sau khi vào phòng làm việc, một cô bé có diện mạo ngọt ngào cười tít mắt qua tiếp đón, “Chị gì ơi, xin hỏi chị cần dịch1vụ gì ạ?” Chu Dụ ngước mắt quan sát xung quanh một lượt, tuy nơi này không tốt nhưng bài trí bên trong trông có vẻ vẫn rất quy củ.
“Tôi tìm Trần Duệ.” Chu Du nói thẳng thừng. Cô bé quan sát Chu Du, nhìn mấy lần thì nhìn ra quần áo Chu Dụ mặc đã hơn mấy chục nghìn, vừa nhìn đã biết là người giàu có. Cô nàng bèn cười dẫn Chu Dụ vào gian trong. Gian trong trông giống phòng ngủ bình thường, có giường, ti vi và cả phòng tắm... Mà trên giường có một người đàn ông đang nửa nằm nửa ngồi trên đầu gối chất đầy các loại tư liệu, hình ảnh. Người đàn ông7trong suy tư, đôi mày nhíu chặt, nhìn có vẻ rất đau đầu nhức óc. Cô bé chỉ vào người đàn ông trên giường, “Anh ấy chính là ông chủ Trần Duệ của bọn em, chị tự đi nói chuyện với anh ấy nhé.” Chu Dụ gật đầu, tiến gần đến giường với khuôn mặt cảnh giác. “Lạ thật, thời gian này không ăn khớp mà.” Trần Duệ cầm mấy tấm ảnh lên nhìn tới nhìn lui, căn bản không phát hiện có người đi qua.
Chu Du tỏ ra hơi ngờ vực, còn có người nằm trên giường làm việc ư? Thế này cũng quá không kính nghiệp rồi đấy. Có điều nếu đã đến đây, Chu Du vẫn hòa nhã0nói, “Chào anh.” Nghe thấy tiếng chào hỏi, Trần Duệ quay đầu qua, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đôi mày liễu của Chu Du khẽ nhướng lên, người này không phải chính là anh chồng chưa cưới mà cô bạn thân Hạ Tình Thiên của cô ngày ngày cằn nhằn muốn tìm sao? Thoáng chốc, Chu Du coi như đã biết tại sao phòng làm việc này lại ở giữa chợ đêm.
Bởi vì từ nhỏ Hạ Tình Thiên đã không thích đến những nơi như hàng quán vỉa hè hay chợ đêm. Thậm chí người khác cầm súng bức cô nàng, cô nàng cũng không tiến vào một bước.
Hóa ra Trần Duệ đang trốn Hạ Tình Thiên. Vẻ khinh miệt trong mắt Chu Dụ lại đậm thêm mấy phần. Sở dĩ Chu Du biết Trần Duệ là bởi cô ta từng thấy anh chồng sắp cưới này trong cập nhật trạng thái của Hạ Tình Thiên. Mà Trần Duệ đương nhiên không biết Chu Du, cậu ta chỉ biết em gái trước mắt này mặt đẹp mắt to, đúng chuẩn em gái mềm mại đáng yêu.
Cậu ta đã quen thấy các cô em có dáng người nóng bỏng và trang điểm quyến rũ phong hoa tuyết nguyệt, nhưng hiếm thấy em gái hoạt bát đáng yêu kiểu này. Từ khoảnh khắc trông thấy Chu Du, những bức ảnh trong tay Trần Duệ đã trượt xuống, đôi mắt cậu ta lóe lên tia sáng mập mờ. “Không biết tên của cô đây là?” Trần Duệ lật đật dậy khỏi giường, sửa sang lại quần áo của mình. Liếc mắt thấy ảnh và tài liệu mình đang điều tra còn vương vãi bừa bộn trên giường, cậu ta nhấc chăn che lại.
Nói rồi, cậu ta bèn kéo Chu Dụ ra ngoài, tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
“Tôi tên Chu Dụ.” Chu Dụ ngồi xuống theo Trần Duệ. Nếu không phải vì trước đó đã xem thành tích trong sự nghiệp của Trần Duệ, cô ta còn nghi ngờ người trước mắt liệu có phải thám tử tốt nhất hay không nữa.
Vừa nghe thấy tên của Chu Du, khuôn mặt cười hì hì của Trần Duệ dần có thêm một cái nhìn sâu xa, cậu ta vừa vẫy tay bảo nhân viên bưng hai tách cà phê lên, vừa hỏi như bâng quơ, “Cô tên Chu Dụ, thể cô có quan hệ gì với Chu Kỳ?” “Sao anh biết hai bọn tôi có quan hệ?” Đôi mắt Chu Kỳ hơi nheo lại, cô ta bất giác nghĩ rằng có người đang mời Trần Duệ điều tra chuyện của Chu Kỳ, “Có phải cũng có người mời anh điều tra chuyện của Chu Kỳ đúng không?” “Không không không, cô nghĩ nhiều rồi.” Trần Duệ vội xua tay phủ nhận, “Chỉ là chuyện của Chu Kỳ người khắp thành phố H đều biết, tôi không muốn biết cũng khó.”
Bấy giờ Chu Dụ mới nhớ đến scandal của Chu Kỳ, sắc mặt đương nhiên không tốt nổi, giọng điệu thêm phần khó chịu, “Chị ấy là chị gái tôi.”
“Xin lỗi.” Trần Duệ nhướng mày quan sát nét mặt Chu Duệ, lòng đã sớm đoán ra quan hệ giữa hai người. “Theo như cô vừa nói là cũng có người mời tôi điều tra chuyện của Chu Kỳ, vậy lần này cô đến tìm tôi cũng là vì chuyện này đúng không?”
“Vâng.” Chu Dụ gật đầu, “Vụ này, anh có thể nhận không?”
Trần Duệ nghiêng đầu qua khẽ thở dài, vụ này khó nhằn như thế, vậy mà còn có hai người đến ủy thác mình.
Có điều, nể tình khuôn mặt của Chu Du còn coi như khiến mình thích, Trần Duệ đương nhiên không thể từ chối. Trần Duệ nở nụ cười, khóe mắt lóe lên tia sáng, “Nhận, sao lại không thể nhận chứ, chỉ có điều tôi có một điều kiện.” “Điều kiện gì?” Người Chu Dụ bất giác dựa về sau, cơ thể bày ra tư thái kháng cự. “Chính là tôi có thể không nhận tiền của cô, nhưng muốn xin cổ cho tôi một cơ hội để tôi có vinh hạnh được ăn tối với cô.” Trần Duệ cầm tách cà phê lên, khẽ đặt bên miệng nhấp một ngụm với tư thế cậu ta tự cho là rất tao nhã. Chu Du lạnh mặt, lục một tấm thẻ đen từ trong túi ra đưa đến trước mặt Trần Duệ, “Không cần đâu, tôi có tiền.”