*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho nên anh ta lập tức giơ tay ôm Chu Du vào lòng, giữa hai đầu mày thoáng nét lo âu, song mở miệng nói chuyện lại là lời uy hiếp Chu Du, “Tôi khuyên cổ đừng múa rìu qua mắt thợ thì hơn, cuối cùng vẫn khiến mình chịu thiệt thôi.”
Chu Du căm phẫn ngước mắt trùng Cố Thần Trạch, nghĩ bụng đầu mình bị cụng sắp chấn thương rồi mà miệng tên đàn ông này vẫn độc như thế. Đương nhiên cô ta không cam lòng thể hiện sự yếu đuối của mình mà bật lại, “Này, con người anh thật sự chẳng có giáo dục đấy nhỉ, trước giờ tôi chưa từng thấy tên đàn ông nào không ga lăng như anh, còn đẩy tôi2mạnh như thế nữa!”
Cố Thần Trạch vốn áy náy vì chuyện mạnh tay vừa rồi, bị Chu Du chỉ trích như thế, anh ta tức đến nỗi lập tức khom người hôn mạnh lên cái miệng đang thao thao bất tuyệt của Chu Dụ.
Bờ môi dịu dàng, khi nếm còn có mùi vị thơm ngọt. Giây phút này, đến không khí đều như đông đặc, thời gian bị tua chậm vô số lần. Đôi mắt quả hạnh của Chu Dụ trợn to, cô còn chưa làm rõ đây là chuyện gì thì đã bị Cố Thần Trạch nhân cơ hội tấn công thành trì. Mùi hương trên người con gái này quẩn quanh bên mũi Cố Thần Trạch, khiến đôi mắt anh thoáng lộ vẻ say đắm. Sau7cơn sốc, Chu Du hồi hồn, nhắm mắt cắn mạnh vào môi Cố Thần Trạch.
“Úi...” Cố Thần Trạch đau đớn buông Chu Dụ ra, nhếch miệng hít vào một ngụm khí lạnh. Mùi vị tanh ngọt khiến anh ta thoáng chốc tỉnh táo lại. Trông thấy khuôn mặt tức tối mà căng thẳng của Chu Du, anh ta hoảng sợ.
Tôi là ai? Đây là đâu? Tôi đang làm gì?
“Anh... sao anh có thể làm vậy chứ!” Chu Du thực sự không dám nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giơ tay chỉ vào Cố Thần Trạch mà quát, “Tên đàn ông khốn kiếp không có nhân phẩm nhà anh! Sao có thể đoạt nụ hôn đầu của tôi đi chứ!” Dứt lời, cô ta thu1tay về chà mạnh môi, khuôn mặt vừa chán ghét vừa đau khổ.
Nghe thấy đây là nụ hôn đầu của Chu Du, mắt Cố Thần Trạch lóe lên vẻ kinh ngạc, sự áy náy trong lòng lại nhiều thêm mấy phần. Nhưng Chu Dụ mở miệng ngậm miệng đều mắng Cố Thần Trạch khiến anh ta thấy rất sụp đổ. Rõ ràng anh ta đã nghĩ đâu ra đấy rằng phải xin lỗi Chu Du, nhưng cô ta cứ luôn như con nhím đâm chọc khiến người ta thương tích đầy mình như vậy.
“Tôi nói mà, chỉ hôn cái mà cô đã sửng cồ lên rồi, hơn nữa kĩ thuật hôn còn kém như thế, đến cử động cũng không biết, cứ như người đầu gỗ ấy.” Khóe7mắt Cố Thần Trạch mang theo vẻ châm chọc, liếc Chu Dụ một cái.
Ánh mắt ấy khiến ruột gan Chu Dụ như sắp nổ tung vì tức, song cô ta lại cười, khóe miệng cong lên lạnh lùng, “Ha, hóa ra là hạng nhất...” “Cô còn nói? Còn nói nữa hả!” Cố Thần Trạch ập người về trước, khoảng cách giữa khuôn mặt hai người thoáng chốc rút ngắn lại.
Chu Dụ sợ đến độ lập tức giơ tay bụm miệng, cơ thể dán chặt vào tường, sợ Cố Thần Trạch lại làm ra chuyện quá đáng hơn. Cố Thần Trạch hài lòng nhướng mày cười, tia sáng lóe lên trong mắt anh ta rất đẹp, anh ta không nhanh không chậm giơ tay lau khóe miệng, “Tôi cũng0không thành tâm trong chuyện này, cứ để nó trôi qua đi, tôi không muốn kèo cưa với cô nữa.”
Nói đến đây, không đợi Chu Dụ mở lời, Cố Thần Trạch nheo mắt, cảnh cáo Chu Du, “Tôi biết cô tìm Bạch Nhược Y bàn chuyện hợp tác, tôi đã xem hạng mục đó rồi, quả thực không tệ. Nhưng tôi biết động cơ của cô không đơn thuần, cho nên tôi cảnh cáo cổ đừng có ý định gì với Bạch Nhược Y, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
Một người đàn ông vừa cưỡng hôn mình lại cảnh cáo mình vì một người phụ nữ khác, dù là ai cũng không thể tiếp nhận được sự đối xử khác biệt này.
Chu Du khẽ nheo mắt, đôi lông mi dài khiến đôi mắt kia có chút mơ màng, cô ta cố ý cười, “Vốn tôi không muốn làm gì Bạch Nhược Y, nhưng anh càng muốn bảo vệ cô ấy, tôi lại càng muốn nhìn xem anh không tha cho tôi thế nào? Sao, dựa vào một thiếu gia nhà họ Cố hữu danh vô quyển như anh mà cũng muốn uy hiếp công ty nhà tôi?“.
Hai người bắt đầu đấu võ mồm, bầu không khí trở nên căng thẳng như sắp vào cuộc chiến, không ai nhường ai một bước, phải dùng mọi khả năng châm chọc đối phương thì mới cam tâm. “Nhà họ Cố chúng tôi tốt xấu gì cũng đi đến hiện tại nhờ vào thực lực của gia tộc nhà mình, đâu giống nhà họ Chu các cô dựa vào thế lực của nhà Thẩm Đình Thâm mới có thể đứng trên đỉnh cao thương nghiệp, nếu không có cái danh liên hôn với Thẩm Đình Thâm, nhà họ Chu các cô là cái thá gì?” Cố Thần Trạch liên thoắng, buột miệng nói lời này mà chẳng động não.
Nếu là lúc bình thường, anh ta tuyệt đối sẽ không công kích Chu Du như vậy, bởi vì tính công kích của lời này quá mạnh.
Chu Dụ trước đó vừa tranh cãi với Chu Kiến Quốc vì chuyện giải trừ liên hôn với Thẩm Đình Thâm, vừa nghe vậy đã lập tức xù lông, đôi mắt tức giận đến đỏ ngầu, trông như sắp khóc vậy, “Lời này của anh có ý gì? Anh đang châm chọc chuyện Thẩm Đình Thâm muốn giải trừ liên hồn với nhà tôi? Sao anh biết?” Cố Thần Trạch thờ ở quay đầu, đang chuẩn bị nói chuyện thì Chu Du đã hét lên như chợt vỡ lẽ ra, “Ồ! Tôi còn thắc mắc sao lại trùng hợp gặp được anh ở đây như thế. Hóa ra anh bám theo tôi? Còn nghe lén màn trò chuyện giữa tôi và ba mẹ tôi? Anh... anh... anh quả thực...” Chu Du vừa tức giận chỉ trích vừa vươn tay kéo tay áo Cố Thần Trạch, ép Cố Thần Trạch nhìn mình, “Đồ cuồng theo đuổi biến thái!” “Cái gì hả?” Cố Thần Trạch bị Chu Du mắng té tát một trận, cảm thấy rất không vui, “Trí tưởng tượng của cô có thể phong phú thêm chút nữa được không? Chuyện Thẩm Đình Thâm kiên quyết muốn giải trừ hôn ước với nhà cô, tất cả mọi người ở thành phố H đều biết lâu rồi, huống hồ Thẩm Đình Thâm còn lại bạn thân nhất của tôi. Chuyện cỏn con thế này mà tôi còn cần bám theo cô à? Tôi có không muốn biết thì cũng phải biết thôi.” Chu Du nhất thời nghẹn họng, trừng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Cố Thần Trạch.
Cố Thần Trạch thấy dáng vẻ như bị kinh sợ của Chu Du, nhướng mày bĩu môi, “Tóm lại, tôi không có ý khác, chỉ muốn cô đừng làm ra chuyện gây tổn thương cho Bạch Nhược Y là được.”
Chu Du hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần, cười với Cố Thần Trạch, “Anh yên tâm đi, Bạch Nhược Y là bạn tốt của tôi, tôi sẽ không làm hại cậu ấy.”
Dứt lời, Chu Du rời khỏi cầu thang trước.
Cố Thần Trạch sải bước đuổi theo Chu Du, cảnh cáo nói, “Tốt nhất là vậy, tôi sẽ đích thân giám sát công trình mà Bạch Nhược Y đồng ý hợp tác với cô, nếu cô có tâm tư gì, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.” “Được rồi, tôi biết rồi! Đúng là lắm mồm.” Chu Du liếc nhìn Cố Thần Trạch với vẻ ghét bỏ rồi mau chóng cất bước rời khỏi bệnh viện.
Còn Cố Thần Trạch vẫn phải đi tìm đàn anh Diệp Thẩm để bàn bạc chuyện y thuật nên không đi theo nữa.