*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Chuyện gì?” Bạch Nhược Y kinh ngạc hỏi.
“Có người phụ nữ muốn nói chuyện hợp tác với chúng ta, nhưng Tổng giám đốc của chúng ta không rảnh, mới tìm đến chị. À đúng rồi, người phụ nữ này tự xưng là người của Chu thị.” Tiểu Lục báo cáo chi tiết. Vừa nghe là Chu thị, Bạch Nhược Y liền nghĩ đến Chu Kỳ đầu tiên. Bạch Nhược Y mang tâm sự nặng nề mà ngồi xuống, gật đầu với Tiểu Lục một cái, “Ừ, mời cô ấy vào đi.” Sau một lát, cửa phòng làm việc lại chầm chậm mở ra. Bạch Nhược Y ngẩng đầu lên nhìn, cô gái đó có một mái tóc mềm mại, hơi xoăn màu hạt2dẻ. Gương mặt này giống Chu Kỳ bảy tám phần, trên trán toát ra phong thái khác với Chu Kỳ, tràn đầy sức sống và tản ra vẻ tự tin. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kinh ngạc chợt lóe lên. Bạch Nhược Y nở nụ cười khó tin, nhìn Chu Du từ trên xuống dưới, “Là cô à?”
Chu Dụ được đào tạo ở nước ngoài đã lâu, biểu cảm trên mặt rất khoa trương, cô ta kinh ngạc giơ tay lên gãi gãi đầu, “Trời ạ, thế giới này nhỏ như vậy sao? Hôm qua rất cám ơn cô đã giúp tôi nhanh chóng tìm được khách sạn, nếu không thì hôm qua có thể tôi đã7phải ngủ ngoài đường rồi.” Bạch Nhược Y chỉ vào cái ghế trước bàn làm việc của mình, vẻ mặt mang theo một chút vui sướng, “Ngồi trước đi.” Bạch Nhược Y cũng không biết tại sao, rõ ràng chỉ mới gặp Chu Du một lần lại sinh lòng thích cô ta.
Cô cảm giác Chu Dụ rất là đáng yêu, một vài chỗ rất giống mình.
Chu Dụ gật đầu một cái, tùy ý đặt túi ở trên bàn làm việc của Bạch Nhược Y, cười nói, “Hoá ra cô là Phó tổng ở đây, tuổi còn trẻ, thật sự lợi hại quá.”
Bạch Nhược Y mỉm cười, nhún vai, thế giới này quả thật rất nhỏ, “Tôi cũng không ngờ cô là người của1Chu thị. À, thuận tiện nói cho tôi biết có tên là gì vậy?”
“À.” Chu Dụ vỗ đùi, nở nụ cười xin lỗi, “Cô xem tôi kia, tôi đã quên giới thiệu mình với cô, tôi tên là Chu Du.”
“Là Chu Du trong Chu Du đánh Hoàng Cái* đó sao?” Bạch Nhược Y cười trêu đùa.
(*): Lão tướng Đông Ngô thời Tam Quốc. Chu Du nhún nhún vai, trong lòng cũng cảm thấy Bạch Nhược Y này rất thú vị, vốn dĩ không giống như loại người mà chị mình đã miêu tả. “Ha ha, không phải. Tôi là con gái út của nhà họ Chu, lần này tới hợp tác với công ty của các cổ, chính là muốn chứng minh bản7thân mình trước mặt ba.” Chu Du thừa dịp mình còn lý trí, trước khi chưa bị tính cách của Bạch Nhược Y hấp dẫn, vội vàng nói chuyện chính.
Bạch Nhược Y gật đầu một cái, thật ra trong lòng cũng gần như đã đoán được thân phận của Chu Du, cho nên không có biểu hiện quá kinh ngạc. Chỉ là cô đang nghĩ, không biết Chu Du có biết quan hệ của Chu Kỳ và mình hay không, “Tôi là Bạch Nhược Y, suy nghĩ này của cô không tệ, vậy cô muốn hợp tác hạng mục gì?”
Chu Du lấy bản kế hoạch từ trong túi xách ra, cầm hai tay đưa cho Bạch Nhược Y, “Cái này là bản kế0hoạch bước đầu do tôi tự làm, cô xem thử công ty của các cô có hài lòng với phương án này không, có chỗ nào sai sót thì nói ra, tôi có thể thay đổi.”
Bạch Nhược Y gật đầu một cái, nhận lấy bản kế hoạch, nghiêm túc xem xét.
Chu Dụ ngồi đối diện Bạch Nhược Y, cô ta có thể thấy rõ lớp trang điểm trên mặt Bạch Nhược Y cùng với chữ viết của bản kế hoạch phản chiếu trong mắt cô. Chu Du nhân cơ hội quan sát phòng làm việc của Bạch Nhược Y, gọn gàng quy củ, không có chỗ nào đặc biệt.
Bên kia, Thẩm Đình Thâm mới vừa về công ty, anh ngồi xuống vị trí rồi nghĩ cũng không có chuyện gì phải xử lý. Anh nhìn Lý Lâm đang đọc sách bên cạnh, đột nhiên muốn bảo Lý Lâm đi thăm dò Chu Dụ. “Lý Lâm, anh đi xem xem Chu Dự trở về nước muốn làm cái gì?” Thẩm Đình Thâm thản nhiên nói. Lý Lâm ngồi ở trên ghế sa lon dường như đã sớm biết Thẩm Đình Thâm nhắc tới chuyện này, anh ta khép sách lại, giơ tay lên nhìn đồng hồ, “Bây giờ hẳn là Chu Dụ ở phòng làm việc của Bạch Nhược Y.”
Thẩm Đình Thâm đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn Lý Lâm, nhíu mày hỏi, “Cái gì? Chu Dụ gặp Bạch Nhược Y để làm gì?”
“Nói chuyện hợp tác hạng mục.” Lý Lâm nhún vai, không biết Thẩm Đình Thâm sốt ruột như vậy làm cái gì.
Anh ta không biết là Thẩm Đình Thâm sợ Chu Du nói với Bạch Nhược Y, tối hôm qua mình chính là vì đi gặp Chu Dụ mới để cho Bạch Nhược Y chờ một tiếng đồng hồ. Thẩm Đình Thâm lấy điện thoại di động ra gọi cho Bạch Nhược Y, qua hai phút điện thoại mới kết nối. Bạch Nhược Y đang xem tài liệu thấy phía trên là Thẩm Đình Thâm gọi điện thoại tới, do dự một lúc lâu mới bắt máy. Giọng điệu bắt điện thoại của cô cực kỳ bực mình, “Tôi đang làm việc, anh muốn làm cái gì?”
Vừa nói, cô vừa nháy mắt xin lỗi với Chu Dụ. Chu Dụ nhướng mày mỉm cười, tỏ ý không sao cả. “Tại sao em nhận điện thoại của tôi thì lại khó chịu như thế.” Giọng điệu Thẩm Đình Thâm hơi mất mát.
Bạch Nhược Y trợn mắt một cái, “Tôi đã nói tôi đang làm việc, anh có chuyện gì thì tối về...” Nói đến một nửa, Bạch Nhược Y nghĩ đến phòng làm việc còn có người khác, lập tức sửa miệng lại, “Có chuyện gì, tan ca rồi nói không được sao?”
“Tôi có chi tiết hạng mục muốn đàm phán với em, bây giờ em mau tới công ty của tôi.” Thẩm Đình Thâm dùng giọng ra lệnh, không cho từ chối.
“Được, biết rồi.” Bạch Nhược Y đáp có lệ, nói xong liền cúp điện thoại.
Sau đó cô cười cười với Chu Du, “Chờ một chút, có một khách hàng đáng ghét, tối nhà quản lý bộ phận kế hoạch đến công ty của anh ta đàm phán một chút.”
“Không sao, không vội.” Chu Du tỏ vẻ thông cảm. Bạch Nhược Y lại gọi cho quản lý mới của bộ quận kế hoạch - Lý Á Nam, “Cô đến Thẩm thị một chuyến, hình như chi tiết hạng mục xảy ra chút vấn đề, cô đi xử lý đi.” “Được, tôi lập tức đi ngay.” Nghe thấy là chuyện của Thẩm thị, Lý Á Nam không dám chậm trễ, nhận điện thoại liền bắt đầu đi làm. Nghĩ lại, chỉ có một mình Bạch Nhược Y không xem chuyện của Thẩm thị ra gì. Cúp điện thoại, Bạch Nhược Y cũng xem xong vài trang cuối cùng của bản kế hoạch, tỏ vẻ rất có hứng thú, “Hạng mục này của cô rất mới mẻ độc đáo, tôi phải đưa bản kế hoạch này cho Tổng giám đốc xem thử, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai là có thể cho cô kết quả.” Thấy Bạch Nhược Y sảng khoái như vậy, Chu Dụ lại hơi áy náy. Bởi vì cô ta vốn không thật sự muốn hợp tác làm hạng mục với Bạch Nhược Y, chỉ muốn mượn danh hợp tác để tiếp cận, từ đó hãm hại cố.