*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Đình Thâm ôm chặt cơ thể Bạch Nhược Y bằng một tay, tay còn lại kéo chăn ra một chút để cô dễ thở: “Ngủ ngon nhé.”
Bạch Nhược Y gật đầu, không lên tiếng. Nhưng cô cảm nhận được cánh tay ôm người mình của Thẩm Đình Thâm càng lúc càng siết chặt.
Tựa như sợ hãi anh chỉ hơi buông lỏng tay, cô sẽ biến mất vậy.
Bạch Nhược Y cũng không biết nội tâm mình có suy nghĩ gì, những giọng nói khác nhau liên tiếp vang lên trong đầu cô. Cô thấy rất phiền, cũng rất sợ. Thôi, thôi vậy, đừng nghĩ tiếp nữa, mau ngủ đi.
Cơn mưa bên ngoài cuối cùng cũng tạnh. Còn Bạch Nhược Y nằm trong lòng Thẩm Đình Thâm hít thở đều đều, ngực phập phồng theo từng nhịp thở.2Xem ra cô ngủ rất an ổn. Cả đêm, Thẩm Đình Thâm chưa từng nhắm mắt, anh cứ ngắm Bạch Nhược Y mãi. Rất nhiều cảm xúc: quyến luyến, áy náy, đau lòng, ái mộ,... ánh ra từ đáy mắt anh.
Bạch Nhược Y, một năm trước là tôi nợ em.
Những chuyện này hãy để tôi hoàn trả trong nửa đời còn lại, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để em rời xa tôi nữa.
Hôm nay, sau khi được cơn mưa rào gột rửa, bầu trời vừa xanh lại vừa trong vắt.
Cách một lớp kính, chú chim sẻ đậu trên bệ cửa gọi Bạch Nhược Y dậy.
Bạch Nhược Y dụi mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy chú chim sẻ ngoài cửa sổ đang nghiêng đầu nhìn mình. Bạch Nhược Y cười. Ở thành phố hối hả này7rất ít khi cô nhìn thấy sinh vật như chim sẻ, càng đừng nói là trên bệ cửa sổ nhà mình.
Bạch Nhược Y kéo chăn ra, cơ thể trần trụi xuống giường, phát hiện nhiệt độ ngoài chăn lạnh run người.
Thu đông, đảo mắt đã đến.
Đột nhiên, trong đầu Bạch Nhược Y xẹt qua chuyện tối qua. Cô quay đầu nhìn chiếc giường, trên đó chỉ có dấu vết của một mình cô để lại. “Thẩm Đình Thâm đâu rồi?” Bạch Nhược Y băn khoăn khẽ lầm bầm, trong mắt rõ ràng là vẻ thất vọng. Thoáng chốc, Bạch Nhược Y đã mặc quần áo xong. Cô lắc đầu, mau chóng xốc lại tinh thần. Cô thuận tay cầm di động đặt đầu giường lên xem, còn một tiếng nữa là đến giờ đi làm.
Đánh răng rửa1mặt xong, cô còn có thời gian nấu một bữa sáng ở nhà rồi mới đến công ty.
Dù có nhà hàng bán đồ ăn sáng rất sạch sẽ và đồ ăn ngon bên ngoài, nhưng ngày nào cũng vậy thì người ta sẽ ngán ngẩm.
Một số quán sạch sẽ thì đồ ăn không ngon.
Một số quán có đồ ăn ngon thì cô lại lo lắng vệ sinh thực phẩm. Cho nên Bạch Nhược Y rất ghét ăn sáng bên ngoài, cô vẫn luôn tự nấu bữa sáng. Bạch Nhược Y đánh răng rửa mặt xong, vừa mới mở cửa phòng bếp ra thì đã giật nảy mình. Cô cũng không biết lúc này mình có tâm trạng gì nữa. Cảm giác giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy. Cô vốn tưởng Thẩm Đình Thâm đã rời7đi nên thấy hơi thất vọng. Cô miễn cưỡng tiếp nhận sự thực rằng Thẩm Đình Thâm đã đi, nhưng lại đột ngột phát hiện Thẩm Đình Thâm đang nấu bữa sáng cho mình.
Cô không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng của mình nữa. Nhìn kĩ lại, cô trông thấy Thẩm Đình Thâm đeo tạp dề hoa của mình. Thân hình cao thẳng của anh đeo chiếc tạp dề hoa hòe hoa sói như thể khiến cô thấy thật hài hước.
Cô lại nhìn thớt ở một bên, có vụn bột, có bơ, còn có vỏ trứng gà... Đủ loại nguyên liệu kì lạ trộn vào với nhau. Trong đầu Bạch Nhược Y nhớ lại khi ở nhà Thẩm Đình Thâm một năm trước.
Bạch Nhược Y cùng ăn cơm với người làm trong0nhà, hai người trò chuyện với nhau.
“Đình Thâm, anh ấy biết nấu cơm không?” Bạch Nhược Y khi ấy vẫn là một thiếu nữ ngây thơ, một lòng nghĩ chỉ cần mình lấy lòng Thẩm Đình Thâm thì công ty của ba sẽ được cứu.
Người làm vừa nhặt rau một cách thuần thục vừa bĩu môi: “Tôi theo cậu chủ đã mấy năm rồi, lúc cậu ấy vừa vào sống trong biệt thự này, tôi đã làm người giúp việc của cậu ấy ở đây. Cậu ấy có biết nấu cơm đầu, còn chẳng vào phòng bếp mấy ấy chứ. Thông thường đều là tôi nấu nướng xong xuôi thì bưng cho cậu ấy. Cậu ấy nếm xong còn nói món này không được, món kia không ngon nữa.”
Người làm cũng thân quen với Bạch Nhược Y, biết tính cách Bạch Nhược Y tốt, nên lúc nói chuyện với Bạch Nhược Y không phải câu nệ một chút nào. Ngược lại, người làm còn học dáng vẻ nghiệm mặt của Thẩm Đình Thâm, đó là dáng vẻ kiêu ngạo cao xa vời, tựa như bất cứ thứ gì cũng không lọt vào mắt của anh. Bạch Nhược Y và người làm cười ngặt nghẽo. Tiếng cười truyền một mạch từ phòng bếp đến tại Thẩm Đình Thâm đang làm việc trong thư phòng, thế là hai người bị Thẩm Đình Thâm mắng một trận. Bây giờ nhớ lại, thực ra những ngày tháng ở đó trôi qua rất thoải mái. Vì biết Thẩm Đình Thâm chưa từng nấu cơm, Bạch Nhược Y bèn đi đến phía sau anh với vẻ ngờ vực, nhón mũi chân xem anh đang làm gì: “Sáng tinh mơ thể này anh đã chiếm phòng bếp nhà tôi, định nấu ra món gì làm tôi trúng độc mà chết đây?”
Thẩm Đình Thâm nghe tiếng giọng nói của Bạch Nhược Y thì giật nảy mình rồi làm rơi chiếc muôi trong tay xuống đất.
Nhưng Thẩm Đình Thâm cũng không vội vã đi nhặt mà đẩy Bạch Nhược Y ra ngoài: “Em ra ngoài đi, ra phòng khách xem ti vi, một lúc nữa là tôi nấu xong rồi.”
“Cái gì đấy, không để tôi nhìn chút được à?” Bạch Nhược Y cười hỏi.
Thẩm Đình Thâm lắc đầu với khuôn mặt nghiêm túc: “Lát nữa sẽ biết thôi, đảm bảo khiến em hài lòng.” “Uầy uầy uầy, nghe giọng điệu của anh tự tin ghê nhỉ!” Bạch Nhược Y nghi ngờ sâu sắc với khả năng bếp núc của Thẩm Đình Thâm. Hai người kèo cưa đưa đẩy một hồi, Bạch Nhược Y đã bị Thẩm Đình Thâm đẩy đến phòng khách. Thẩm Đình Thâm ấn mạnh vai Bạch Nhược Y để cô ngồi trên sô pha: “Em ngoan ngoãn ngồi đây một lúc cho anh!” “Được, anh mau đi đi, phòng bếp sắp bốc khói nghi ngút rồi kìa.” Bạch Nhược Y vừa ngồi xuống đã chỉ về phía phòng bếp rồi nói. Thẩm Đình Thâm khẽ nói “gay to” rồi chạy vội vào bếp, vừa chạy vừa lẩm bẩm: “Toi rồi, toi rồi, đồ ăn của mình.”
Dáng vẻ hài hước ấy khiến Bạch Nhược Y cười không ngồi thẳng dậy được, cô che bụng cười lăn lộn trên sô pha. Không đợi cô cười xong, cô đã nghe thấy tiếng “loảng xoảng loảng xoảng” truyền ra từ phòng bếp. Cô trở mình ngồi dậy khỏi số pha, hét lên về phía phòng bếp: “Thẩm Đình Thâm, anh đừng phá hỏng phòng bếp nhà tôi đấy!” Phòng bếp truyền đến tiếng quát của Thẩm Đình Thâm: “Em câm miệng cho tôi, nếu không vì em đi vào thì tôi làm thành thế này được à!” Bạch Nhược Y hãi hùng, không dám bén mảng đến phòng bếp làm phiền đến chuyện tốt của Thẩm Đình Thâm nữa, tránh để lát nữa lại bị mắng.
Giày vò khoảng nửa tiếng, Bạch Nhược nhìn thời gian trên di động, cô sợ đi làm muộn nên rõ ràng có hơi nóng ruột. Cuối cùng Thẩm Đình Thâm cũng đi ra khỏi phòng bếp, trên tay bưng hai đĩa, anh đặt xuống bàn ra chiều nghiêm túc. “Nào, nấu xong rồi, mau ăn rồi còn đi làm.” Thẩm Đình Thâm chống một tay vào bàn, liếc mắt nhìn Bạch Nhược Y đầy đắc ý. Bạch Nhược Y thấy anh tự tin như thế, trong lòng còn đang nghi ngờ có lẽ nào tay nghề nấu nướng của anh không tệ nhưng anh vẫn một mực giấu kín hay không?