*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cái liếc mắt vừa rồi của Cố Thần Trạch, tỏ ý ra hiệu rõ ràng như thế, làm sao cô nàng có thể không hiểu chứ.
“Cô bị ngu hay là bị mù?” “Anh mắng một câu nữa thử xem!” Chu Du thật sự rất tức giận, cô ta chưa từng gặp người đàn ông nào như thế.
Giữa trưa thì không chịu nghe mình giải thích, cứ nghĩ mình là loại người đanh đá. Giờ thì lại vô duyên vô cớ chửi mình ngu! Chuyện này mà Chu Du cô còn chịu được thì còn chuyện gì không thể chịu được nữa!
Trương Hoa thật sự rất lo lắng, hắn giơ tay vẫy vẫy để bạn hắn đuổi Cố Thần Trạch sang chỗ khác, tránh cho anh ta phá hỏng chuyện tốt của mình.
Chẳng đợi bạn của Trương Hoa tới,2Cố Thần Trạch đã hung hăng trợn mắt nhìn Trương Hoa sau đó liếc mắt nhìn sang Chu Du, trong đáy mắt viết rõ hai chữ: “Não tàn.”
Chu Dụ chưa kịp phản ứng thì Cố Thần Trạch đã đoạt lấy ly rượu trong tay Chu Dụ, đưa đến trước mặt Trương Hoa: “Nào, ly rượu này anh uống đi, chỉ cần anh uống, tôi sẽ rời khỏi chiếc bàn này ngay lập tức, sẽ không cãi nhau với đại tiểu thư của các người nữa.”
Chu Dụ không biết sao Cố Thần Trạch lại đoạt lấy ly rượu và nhìn Trương Hoa một cách kì lạ như vậy, thậm chí anh ta còn đang đợi Trương Hoa uống hết.
Nhưng khi cô nàng nghiêng đầu nhìn Trương Hoa, thấy rõ hắn đang nhìn đăm đăm vào ly rượu trong tay7Cố Thần Trạch, hồi hộp nuốt nước bọt, không hề có ý muốn nhận lấy.
Chu Du nhớ lại chuyện vừa rồi, tên Trương Hoa này khuyến cô nàng nên uống hết ly đi rồi nói, quả thực có hơi kì lạ!
“Trương Hoa, cậu mau uống hết ly rượu này để cái tên đáng ghét này tránh xa một chút!” Chu Du cũng hùa theo để Trương Hoa uống hết ly rượu, cô ta muốn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Cố Thần Trạch liếc mắt nhìn Chu Du, cô ta vẫn chưa ngu đến mức hết thuốc chữa.
Trương Hoa run run rẩy rẩy tiếp nhận ly rượu để bên miệng rất lâu nhưng chưa uống một hớp nào. Cái này là loại thuốc mới nhất, chỉ cần uống một hớp thôi, cả người bạn sẽ nóng1lên, ngay cả mình ở đâu cũng không biết. Vốn hắn định cho Chu Dụ uống, sau đó để cho mình và những người bạn của mình, mỗi người có thể thoải mái một phen. Nào ngờ tên Cố Thần Trạch này lại đến phá hỏng chuyện của hắn, bây giờ uống cũng không được mà không uống cũng không xong.
“Sao vậy? Cậu uống đi chứ.” Chu Du đứng bên cạnh không chờ được mà thúc giục. Cố Thần Trạch khoanh hai tay lại, cười lạnh lùng: “Tôi thấy anh có vẻ không dám uống, bên trong đã bỏ thuốc rồi, uống sẽ bị lộ tẩy.” “Anh đừng ngậm máu phun người!” Trương Hoa lập tức lên tiếng phản bác. Lúc này, Chu Du càng nghi ngờ Trương Hoa có vấn đề, cô ta vươn tay giữ tay7hắn lại, muốn hắn phải uống hết: “Đừng nói nhiều như vậy, cậu không có hạ thuốc thì cứ uống hết đi, cậu chột dạ cái gì!” Đồng tử Trương Hoa giãn lớn, hắn sợ tới mức ném thẳng ly rượu trong tay đi. “Xoảng” một tiếng, tiếng ly rượu vỡ tan cùng với âm thanh xì xì của rượu trên mặt đất, khiến Chu Dụ rất tức giận. Cô ta mới trở về nước không bao lâu, vốn nghĩ rằng những người bạn trước đây đều xa lánh mình. Đâu ngờ Trương Hoa tỏ ra rất tốt, Chu Du vừa mới về nhà hắn đã hẹn cô ta ngoài chơi. Trong lòng cô ta cảm thấy rất vui vẻ, nào ngờ hắn lại muốn để mình nằm dưới thân hắn.
Chu Du chẳng nói hai lời, liền gọi0điện thoại cho vệ sĩ.
“Lưu Đức, anh vào đây.”
Nói xong, cô ta cúp điện thoại, nhìn Trương Hoa, trong mắt hiện lên ý chất vấn.
Trên mặt Trương Hoa hiện lên nụ cười nịnh nọt, hắn còn có giải thích: “Không phải đầu, Chu Du, chị hãy nghe mình nói, ly rượu vừa nãy em chỉ sơ ý làm vỡ thôi, em đảm bảo không có bỏ thuốc gì trong đó cả, chị đừng bị tên này lừa gạt. Quan hệ của chúng ta như thế nào chứ, sao chị lại tin hắn mà không tin em?”
“Tôi chỉ tin vào những gì mình thấy!” Chu Dụ khinh thường liếc mắt nhìn Trương Hoa, lúc này cô đã mới nhìn ra dáng vẻ chột dạ của hắn.
Chuyện đến nước này mà hắn còn giải thích, có quỷ mới tin, quả thật hắn coi cô ta là đồ ngu sao? “Thật không có mà, chị hãy nghe em nói đi...”
Trương Hoa chưa nói hết câu, đã thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ tây đen đang xắn ống tay áo đi tới.
Người đàn ông ấy đứng bên cạnh Chu Dụ và hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” “Đánh hắn cho tôi!” Chu Du chỉ vào Trương Hoa còn đang giải thích.
Bạn mà Trương Hoa dẫn đến đã sớm chạy mất dạng rồi, Trương Hoa cũng muốn chạy.
Hắn vừa mới sải chân chạy được hai bước, đã bị người ta duỗi chân đạp cho một cước
“Bốp!” Trương Hoa bị đau bò dậy, nhìn thử xem ai vừa mới đạp mình.
Hắn ngước mắt nhìn thấy Cố Thần Trạch đang uống rượu, nghiêng đầu với vẻ mặt vô tội như muốn nói: “Anh nhìn tôi làm gì, tôi chưa làm gì hết mà.”
Còn chưa đứng được lên, Trương Hoa đã cảm thấy cổ mình bị người ở phía sau túm lấy. Tiếp đó là một trận tay đấm chân đá, tiếng rên đau đớn của Trương Hoa vang lên không ngừng. Quán bar này cũng không phải nơi nổi tiếng nhất ở thành phố H, ngày thường cũng không náo nhiệt lắm, đôi lúc cũng xảy ra chuyện đánh nhau. Cho nên chuyện Trương Hoa bị đánh cũng không làm gợn dậy bao nhiêu bọt nước, tất cả mọi người đều đang tha hồ uống rượu, căn bản chẳng có ai để ý đến chuyện này.
Bị đánh khoảng bảy tám phút, Trương Hoa từ kêu rên thảm thiết biến thành khóc ròng... Chu Dụ kéo cánh tay của Lưu Đức, nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh ra ngoài quán bar chờ tôi, có việc gì thì tôi sẽ gọi anh.” Lưu Đức gật đầu, không hề có cảm xúc, ánh mắt anh ta tỏ vẻ bản thân còn chưa đánh đã tay. Lưu Đức từ từ đi ra ngoài.
Bạn bè của Trương Hoa núp ở phía sau chiếc bàn lớn, nhìn thấy Trương Hoa bị đánh vô cùng thê thảm thì trong lòng bắt đầu run sợ.
Bọn họ cũng biết Chu Du, bình thường cô ta là một người không tệ, biết lý lẽ lại biết săn sóc người khác. Đâu ai ngờ hôm nay cô ta lại ác độc như vậy, đánh Trương Hoa ra nông nỗi này. Chu Dụ ngồi xuống bên người Trương Hoa, nắm lấy vạt áo trước người hắn, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của hắn. Kiểu tóc vốn được chải chuốt tỉ mỉ của hắn giờ đã rối tung, mặt mũi bầm dập, tóm lại, bộ dạng của Trương Hoa hiện giờ cực kỳ thảm hại. Trong lòng Chu Dụ hiểu rõ, cô ta với Trương Hoa không thì không oán, thậm chí còn qua lại thân thiết. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ muốn hại mình, nghĩ tới nghĩ lui chắc là có người muốn hại chị cô ta – Chu Kỳ, cho nên mới lợi dụng Trương Hoa để đến hại cô ta. Đừng thấy Chu Dụ là con gái mà nghĩ cô ta yếu ớt, cô ta xách Trương Hoa lên chỉ tốn chút sức nào.
Trương Hoa bị đau, ui da mấy tiếng, híp mắt cầu xin Chu Dự tha thứ: “Đừng đánh nữa, em thật sự chịu không nổi.”