*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuông điện thoại di động của Bạch Nhược Y đột nhiên vang lên, có vẻ cực kỳ chói tai trong căn phòng yên tĩnh này. Còn cô thì giống như được giải thoát, lập tức lấy di động và nhận cuộc gọi. “Em sao rồi? Nghe Thẩm Đình Thâm nói cơ thể em không được khỏe, anh vốn học y, anh qua nhà xem em thế nào nhé.” Một giọng nam ân cần vang lên, vừa có vẻ dồn dập lại vừa lo lắng. “Không cần đâu. Em chỉ gặp một ít chuyện nhỏ mà thôi, ngủ một giấc thức dậy đã khỏe hơn nhiều rồi.” Bạch Nhược Y vội vàng nói. Vốn dĩ đây chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải bé xé ra to.
“Anh đang ở trên đường, lát nữa là tới.”2Cố Thần Trạch bá đạo nói xong liền cúp điện thoại, hoàn toàn không nghe theo ý của Bạch Nhược Y. Bạch Nhược Y thấy điện thoại bị ngắt, mắt cô lập tức trợn ngược. Anh ta đã bất chấp tới đây thì còn gọi điện thoại làm gì? Gọi điện thoại xong lại chẳng nghe lời cô nói!
Còn Thẩm Đình Thâm thì sắc mặt đã hóa thành than đen sau khi Bạch Nhược Y nhận điện thoại, anh hỏi cô với vẻ kỳ quái: “Có phải thằng nhóc Cố Thần Trạch đó muốn tới không?”
Bạch Nhược Y bĩu môi rồi gật đầu: “Ừ. Được rồi, anh ấy đã muốn tới thì anh mau rời khỏi đây nhanh đi, mất công đến khi đó lại nói không rõ ràng.” Cô vừa nói vừa đưa7tay đẩy người Thẩm Đình Thâm, muốn anh đi mau. Cơ thể Thẩm Đình Thâm bỗng giống như Thanh Tùng”, anh ngồi trên giường rất vững vàng, mãi không nhúc nhích: “Có gì mà nói không rõ ràng, dù sao Cố Thần Trạch cũng biết tôi thích em mà.”
(*) Thanh Tùng: Một loại Thông Trắng Trung Quốc. Thông thường người ta hay so sánh sự cứng cỏi, kiên cường chống chịu như tùng như bách, thông. “Vậy thì anh cũng phải đi. Tôi đã không sao rồi, anh ở mãi trong nhà tôi để làm gì!?” Bạch Nhược Y trợn tròn mắt, nhìn lại Thẩm Đình Thâm với vẻ không kiên nhẫn.
“Không, tôi không đi.” Thẩm Đình Thâm quay phắt đi như trẻ con, anh vẫn không chịu đi: “Tôi muốn đợi đến khi1sắc mặt em đỡ hơn rồi tôi sẽ đi. Em nhìn em bây giờ đi, mặt trắng nhợt như mặt quỷ ấy.”
Trong lòng Bạch Nhược Y vừa bực bội vừa buồn cười. Cô nghẹn đỏ mặt một hồi, bất đắc dĩ nói: “Mặt anh dày quá!”
“Mặc kệ em nói thế nào, tôi cũng không đi.” Thẩm Đình Thâm tỏ vẻ tối là đồ lưu manh đấy, em làm gì được tôi?”
“Anh...” Bạch Nhược Y xoắn chắn tới lui, thật sự hết cách với anh.
Cố Thần Trạch vừa gọi điện cho Bạch Nhược Y, anh ta mới cúi đầu nghe điện thoại. Bất thình lình, xe vang lên một tiếng Trầm” gây chấn động, khiến Cố Thần Trạch sợ tới mức làm rơi cả di động. Kế tiếp, sau khi nghe thấy tiếng “ong ong”7từ chỗ để vali ở đằng sau truyền tới, Cố Thần Trạch lập tức xuống xe xem thử thì thấy một chiếc xe hơi màu hồng nhạt chết tiệt, đầu nó va chạm mạnh vào đuôi xe mình.
Không đợi Cố Thần Trạch bước tới, kẻ gây họa kia đã bước ra nói chuyện.
Cửa sau xe hơi từ từ được mở, một cô gái trắng trẻo xinh đẹp bước ra. Mái tóc dài mượt mà rũ xuống đôi vai, cặp mắt to đen láy lóe lên tia sáng. Cô gái ấy nuốt một ngụm nước bọt, rướn cổ lên, nhìn chăm chú vào đầu xe mình. Cô ta nhăn đôi mày thanh tú, khẽ mắng một câu: “Đúng là xui xẻo.“. Cố Thần Trạch vốn đang đứng kế bên, anh ta hơi dựa người vào0cửa xe, lười biếng khoanh tay, vốn định nghe cô ta nói xin lỗi, bảo cô ta trả ít phí sửa chữa để việc này qua đi.
Song, lại nghe thấy câu đầu tiên mà cô gái này thốt ra chính là đúng là xui xẻo”! Trời ạ, rốt cuộc là ai xui xẻo chứ? Lúc đó, Cố Thần Trạch không vừa ý nên bày ra bộ mặt dữ như cọp, hung hăng nhìn cô gái: “Này, cô xui xẻo à? Tôi bị cô tông vào đuôi xe, tôi mới xui xẻo đấy có biết không!”
Cô gái nghe vậy thì kinh ngạc nhìn lại Cố Thần Trạch, lông mày ngày càng cau chặt. Cô ta đi tới phía trước mấy bước: “Không phải chủ đại ca, tuy tôi không thấy anh đang làm gì, nhưng nhất định là anh đang làm chuyện khác ấy nhỉ? Gọi điện thoại hoặc làm gì đó?”
“Cô muốn nói gì hả? Tôi nói cho cô biết, cô đừng lôi tôi vào nhiều chuyện như vậy, cô đụng trúng xe tôi thì phải xin lỗi đền tiền, tôi còn có việc phải đi gấp đấy.” Cố Thần Trạch không kiên nhẫn, liếc cô ta một cái, cất giọng oán giận: “Phụ nữ lái xe đúng là hại chết người, không biết lái thì đừng có lái, xảy ra chuyện lại không chịu gánh trách nhiệm.”
“Này! Có chuyện gì từ từ nói, anh tùy tiện chụp mũ tôi như thể là không đúng đâu!” Cô gái trông có vẻ nổi giận, cô ta vén tóc lòa xòa bên tai, hùng hổ nói: “Không sai, tôi quả thực có trách nhiệm về việc tông trúng đuôi xe anh, nhưng anh nói chuyện khó nghe quá đấy! Tôi chẳng hề có chuyện không muốn gánh trách nhiệm, tôi chỉ muốn nói là anh cũng có trách nhiệm! Vừa rồi rõ ràng anh đột ngột giảm tốc độ xe, hơn nữa cũng không nháy đèn tỏ ý muốn dừng nên tôi mới không kịp giảm tốc độ, đụng trúng xe anh!” Nghe cô gái này nói vậy, Cố Thần Trạch chớp chớp mắt, nghĩ tới việc vừa rồi mình gọi điện thoại, quả thực có giảm tốc độ xe.
Nhưng anh ta nói chuyện với Bạch Nhược Y, tổng cộng chưa tới hai câu, có thể chậm trễ bao nhiêu phút chứ! Cố Thần Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cứ cảm thấy cô gái này nói lung tung: “Đi đi đi, tôi lười cãi với cô. Cô đã cảm thấy hai chúng ta đều có trách nhiệm, thế thì cô trả một nửa tiền phí sửa chữa được chứ?”
Nói xong, anh ta khinh thường “xí” một tiếng, từ tận đáy lòng cho rằng cô gái kia chỉ muốn bồi thường một ít tiền sửa chữa mà thôi.
Vốn dĩ đối với Cố Thần Trạch mà nói, phí sửa chữa đó chẳng đáng là bao, nhưng anh ta không muốn dung túng cho cô gái phạm sai mà không chịu gánh trách nhiệm này.
Hơn nữa anh ta đang vội tới gặp Bạch Nhược Y, do đó dứt khoát bảo cô gái kia bồi thường một nửa thôi. Cô gái trợn trắng cả mắt, cất tiếng cười lạnh lùng, trong lòng cực kỳ khó chịu với thái độ của Cố Thần Trạch: “Này anh, anh có ý gì? Tưởng tôi không bồi thường nổi phí sửa chữa à? Tôi chỉ muốn nói chuyện phải trái với anh mà thôi. Anh đừng có bày đặt ra vẻ giống như tôi chiếm lợi của anh chứ? Phí sửa xe của tôi cũng đắt lắm đấy...”
“Đợi đã! Cô này, ý cô là tôi cũng phải trả một nửa tiền phí sửa xe cho cô à?” Ánh mắt Cố Thần Trạch đầy vẻ kinh ngạc, sao lại có người như thế này, được lợi mà còn muốn làm ra vẻ thông minh?
“Không phải! Anh có thể nghe tôi nói hết lời không?” Cô gái kia vừa sốt ruột vừa bực bội.