Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 138




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content

Sau khi chấm hết, cô bất giác muốn thổi nến trên bánh gato, song lại cảm thấy hình như hơi bất ổn. Bạch Nhược Y đặt bật lửa lên bàn với vẻ thiếu tự nhiên, ngước mắt nhìn Thẩm Đình Thâm, “Tôi cảm thấy hơi kì lạ, tại sao họ lại muốn tặng bánh gato trái tim? Cũng có phải sinh nhật gì đâu...”

Ngọn lửa từ những cây nến cắm trên bánh gato đặt giữa bàn khẽ đung đưa, chiều lên khuôn mặt của Bạch Nhược Y thì có mỹ cảm đặc biệt. Thẩm Đình Thâm cười nhẹ, “Cũng không phải chỉ hôm sinh nhật mới có thể ăn bánh gato, mau, ước nguyện rồi thổi nến đi. Sau đó chúng ta bảo phục vụ bưng2thức ăn lên, ăn xong rồi hãy ăn bánh gato.”

Bạch Nhược Y ngượng ngùng cười, thực ra cô rất ít khi ăn bánh gato. Một là vì cô không thích ăn bánh gato, không quá thích ăn đồ ngọt.

Hai là vì từ sau khi mẹ ruột mất, mẹ kế cũng rất ít khi tổ chức sinh nhật cho cô. Còn Bạch Kiến thì cả ngày đều bận rộn chuyện công ty, ông sẽ chỉ mua đại một vài món quà cho cô.

Cô gần như chưa từng thổi nến hay ăn bánh gato sinh nhật một lần nào. Bạch Nhược Y nhìn nền trên bánh với nét mặt phức tạp, nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm thấy nếu mình thổi nến sẽ rất lúng túng. Cũng7không biết vừa rồi mình nghĩ sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại muốn châm nến lên chứ! Đúng là ngốc chết mất! “Mau thổi đi, nến sắp cháy hết rồi.” Thẩm Đình Thâm khẽ giục. Bạch Nhược Y hoảng hồn “á” một tiếng, “Thể anh thổi cùng tôi nhé, tôi cảm thấy thổi nến thể này kì lạ lắm!” Nếu phải mất mặt thì mọi người cùng mất mặt. Bạch Nhược Y ôm tâm thể này kéo Thẩm Đình Thâm cùng thổi nến. Lúc này Thẩm Đình Thâm cũng ngẩn người, anh quét mắt qua mấy đôi tình nhân ở vị trí khác trong nhà hàng, luôn cảm thấy làm chuyện thế này quả thực hơi ngốc.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu đó1của Bạch Nhược Y, anh lại không nỡ lòng từ chối cô. Nến càng lúc càng ngắn đi, Thẩm Đình Thâm thầm cắn răng, trả lời với vẻ khó xử, “Vậy được thôi, chúng ta cùng thổi!”

“Ừm, được, tôi nói 123, chúng ta cùng thổi.” Bạch Nhược Y cười hớn hở, thực ra trong lòng cô vẫn rất muốn thổi nến.

Sau khi thấy Thẩm Đình Thâm gật đầu, Bạch Nhược Y nghiêng người về trước, nói từng chữ, “Một, hai, ba!” Hai người cùng nhắm mắt thổi tắt nến. Đợi lúc mở mắt, họ mới phát hiện còn một cây nến kiên cường cháy, ngọn lửa lẻ loi đung đưa. Bạch Nhược Y cười, “Để tôi thổi ngọn này.” Nói xong, cô nhắm mắt thổi phù,7thậm chí còn phát ra tiếng động lớn thu hút ánh nhìn từ khách ở những bàn khác. Nhưng không thổi tắt được, Thẩm Đình Thâm trợn mắt, “Để tôi, sao em ngốc thế hả? Có một ngọn nến mà cũng không thổi tắt được.” Nói rồi anh liền chu miệng, dồn sức muốn thổi cây nến đó. Bạch Nhược Y nhanh tay nhanh mắt, lập tức vươn tay bịt miệng Thẩm Đình Thâm, nói với vẻ cực kì không phục, “Không được! Để tôi. Tôi không tin tôi không thổi được. Không phải chỉ là một cây nến thôi sao! Tôi phải thổi tắt nó!” Dứt lời, cô phồng má dồn hơi thổi mạnh về phía ngọn nến.

Sau một tiếng “phù...” dài, cuối cùng ngọn0nến đã tắt.

Nhưng vì Bạch Nhược Y dùng sức quá mạnh nên cô thổi bay kem trên mặt bánh gato, làm bắn đầy mặt Thẩm Đình Thâm ở đối diện. Kem trắng mềm bắn lên mặt Thẩm Đình Thâm như bức vẽ Graffiti nguệch ngoạc của trẻ con, trông rất hài hước. Bạch Nhược Y không nhịn được, cười ngặt nghẽo đến độ không thể đứng thẳng người, “Ha ha ha ha, xin... xin lỗi, ha ha ha ha...” “Stop! Dừng lại, không được cười!” Thẩm Đình Thâm sa sầm mặt, cầm giấy ăn lên bắt đầu vừa lau mặt vừa mắng Bạch Nhược Y.

“Ha ha ha ha, được, được, tôi không cười... Ha ha ha ha” Bạch Nhược Y cũng muốn nhịn cười, nhưng căn bản không nhịn được, cô chống tay vào góc bàn, trốn dưới mặt bàn tiếp tục cười. Cô chưa từng trông thấy dáng vẻ này của Thẩm Đình Thâm, thực sự buồn cười chết mất. Thẩm Đình Thâm thấy Bạch Nhược Y cười khổ sở như thế, tự anh cũng không nhịn được mà bật cười, “Bạch Nhược Y, em không cần trốn dưới mặt bàn đâu, em nhìn tôi đây này, nào, em nhìn tôi xem.”

“Ha ha ha ha, tôi thật sự không cố ý cười anh đâu, tôi chỉ không nhịn được thôi.” Bạch Nhược Y căn bản không đứng dậy được, trong đầu chỉ là dáng vẻ hài hước của Thẩm Đình Thâm. “Không sao, tôi không trách em, em ngẩng mặt lên nhìn tôi, nhìn xem mặt tôi đã lau sạch hay chưa.” Trên mặt Thẩm Đình Thâm thấp thoáng ý cười xấu xa, tay đã thò đến chiếc bánh gato trên bàn cầm một nắm kém, chỉ đợi Bạch Nhược Y ngẩng mặt lên.

Bạch Nhược Y cười một lúc lâu rồi mới ngừng cười, hắng giọng mấy tiếng, khẽ ngồi thẳng dậy, ngẩng mặt nhìn Thẩm Đình Thâm. Cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt Thẩm Đình Thâm thì đã thấy một bàn tay cầm một nắm kem dí sát đến mặt mình....

Sau đó cô lập tức nhắm mắt trong vô thức, đợi khi mở mắt, cô liền trông thấy Thẩm Đình Thâm đã che miệng cười nắc nẻ.

Cô cảm nhận rõ ràng kem nõn mềm trên mặt mình đang từ từ trượt xuống, rơi xuống cổ áo cô...

Cô bình tĩnh một lúc như trước khi núi lửa phun trào, sau đó nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, thét lên, “Thẩm! Đình! Thâm!”

“Ha ha ha ha ha ha, không được không được, em để tôi cười một lúc đã rồi hãy nói tiếp.” Thẩm Đình Thâm che miệng, tiếng cười liên tục thoát ra từ cổ họng anh.

Bạch Nhược Y cầm giấy ăn lên lau mặt qua loa, vươn tay túm lấy bánh gato trên bàn, muốn trả đòn.

Thẩm Đình Thâm như chim sợ cành công, đứng bật dậy lùi thẳng về sau, kinh hãi nhìn bàn tay phết đầy kem của Bạch Nhược Y, “Đừng, chúng ta ăn cơm trước được không, đừng làm loạn nữa, nhiều người nhìn như thế không hay

đâu.”

Những khách khác đang dùng ánh mắt thẫn thờ nhìn hai người họ như nhìn những kẻ thiểu năng.

Bạch Nhược Y cau khuôn mặt đầy “hoa hoét”, cứ muốn trát kem lên mặt Thẩm Đình Thâm, “Tôi thổi nến đâu có ý thổi kem lên mặt anh, sao anh lại bởi nhiều kem như thế lên mặt tôi? Anh qua đây! Anh cho tôi bôi một chút, chúng ta coi như xí xóa chuyện này, bằng không đừng ai mong được ăn cơm.”

Thẩm Đình Thâm vừa nhịn cười vừa phẩy tay, “Đừng đừng đừng, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, chúng ta đừng tranh chấp nữa.” Bạch Nhược Y thực sự không quá tức giận, khóe miệng nhịn cười cũng bắt đầu run rẩy, nhưng cô vẫn kiên trì muốn bôi kem lên mặt Thẩm Đình Thâm.

“Nhược Y, sao em cũng đến đây ăn cơm?” Một giọng nam trầm ổn phá vỡ tiếng đùa giỡn của họ. Hai người họ nghe vậy liền nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông mặc vest thấp thoáng ý cười đi về phía Bạch Nhược Y. Nhìn thấy bên tóc mai của Bạch Nhược Y còn dính kem trắng nõn, anh ta lấy khăn tay ra dịu dàng lau sạch cho cô. Thẩm Đình Thâm bước mau lên trước, vươn tay vòng quanh chiếc áo mảnh của Bạch Nhược Y, sa sầm mặt, nhìn người đàn ông kia với thái độ thù địch.