*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giọng Chu Kỳ dần nhỏ lại, ngực cũng dần thôi phập phồng. “Cho nên không phải tất cả ba mẹ trên thế giới này đều chỉ biết lo cho con cái. Càng là gia tộc thương nghiệp lớn mạnh thì lại càng dơ bẩn và lạnh lùng.” Thẩm Đình Vũ biểu lộ cảm xúc trong lòng, đôi mắt luôn dữ dằn cũng lộ ra vẻ u ám.
Cả người Chu Kỳ cứng đờ, đôi mày mảnh cau chặt lại, ngước mắt nhìn người ngồi bên giường.
Thẩm Đình Vũ thấy rõ sau khi đôi mắt Chu Kỳ trông thấy mình thì đồng tử trợn to, cả người cô ta không khống chế được mà run lẩy bẩy. Cảm xúc sợ hãi, nhục nhã và cả không2muốn đối mặt với Thẩm Đình Vũ của cô ta rất dễ thấy, cả người Chu Kỳ run bần bật. Cơ thể cô ta gầy gò và nét mặt mệt mỏi khiến người ta nhìn mà tim thắt lại, yết hầu Thẩm Đình Vũ khẽ trượt.
Dấu vết mờ nhạt chứng minh một đêm giữa họ trên chiếc cổ thon dài của cô ta vẫn còn tồn tại. Lát sau, đôi mắt cô ta phủ một màn sương mờ, nhưng cố kiềm lại không cho nước mắt lăn xuống, “Đúng vậy, dơ bẩn và lạnh lùng.” Nói xong cô ta cắn chặt môi, xoay người nằm lên giường, kéo chăn che mình lại.
Cô ta căn bản không muốn nói chuyện với bất kì ai. Thẩm7Đình Vũ vừa kéo chăn ra, vừa giơ tay nhìn đồng hồ, “Nghe nói cả ngày hôm nay em không ăn gì cả?” Người trong chăn chẳng hề nhúc nhích, Chu Kỳ không trả lời cậu ta. Thẩm Đình Vũ biết chuyện này mang đến đả kích rất lớn cho Chu Kỳ, cũng biết trước nay cô ta chưa từng chịu ấm ức nên giờ đương nhiên hơi suy sụp.
Nhưng cũng không đến mức không thể sống nổi mà, Thẩm Đình Vũ kéo mạnh chăn ra. Chu Kỳ vốn yếu ớt, sức lực đầu bằng được một nửa Thẩm Đình Vũ, nên chiếc chăn bị kéo ra.
“Em đừng làm như không thể sống được nữa, em không phải thế này, Chu Kỳ.” Thẩm Đình1Vũ nhíu chặt mày, nhìn dáng vẻ này của Chu Kỳ, chẳng hiểu sao lòng cậu ta như bị cấu xé, đau âm ỉ.
Chu Kỳ vẫn chẳng đoái hoài đến Thẩm Đình Vũ, không có chăn thì cô ta cuộn người lại, mắt cũng chưa từng mở. Cậu ta còn nhớ hồi ấy thấy tin tức về Chu Kỳ và Thẩm Đình Thâm trên báo, Chu Kỳ ăn vận xinh đẹp níu cánh tay Thẩm Đình Thâm, trên mặt là nụ cười rạng rỡ, cực kì có sức lan tỏa. Cho dù chỉ là một bức ảnh trên báo, Thẩm Đình Vũ cũng cảm thấy cô gái này rất ngọt ngào và xinh đẹp.
Mà bây giờ... “Sao? Không thể ở bên Thẩm Đình Thâm7thì cuộc đời em không còn ý nghĩa nữa à? Từ khi sinh ra em đã sống vì Thẩm Đình Thâm ư?” Ngữ khí của Thẩm Đinh Vũ càng lúc càng châm chọc, nhưng cũng không khó nhìn ra nét đau xót trong mắt cậu ta. Nghe thấy ba chữ “Thẩm Đình Thâm”, Chu Kỳ mới mở bừng mắt, nghiêng người qua trừng Thẩm Đình Vũ, “Anh đến cười cợt tối ư? Tôi không thể ở bên Thẩm Đình Thâm, anh vui lắm đúng không? Anh đến đây để chê cười tôi?”
Nói đến đây, Chu Kỳ khựng lại, ý cười nơi khóe mắt trong rất thê lương, “Vậy nếu anh nhìn đủ rồi thì đi đi, tôi mệt lắm, tôi muốn ngủ.” Thẩm Đình0Vũ nuốt nước bọt, cậu ta không ngờ ý chí của Chu Kỳ lại suy sụp như thế, đến lời mắng mình cũng không thốt ra được.
Chu Kỳ hiện giờ mang dáng vẻ như chẳng còn thiết tha gì nữa. “Em tưởng em trốn ở nhà thì chuyện xảy ra với em sẽ biến mất ư? Em tưởng Thẩm Đình Thâm sẽ cần em ư?” Thẩm Đình Vũ kéo cánh tay Chu Kỳ qua, bức cô ta phải ngồi dậy mặt đối mặt với mình.
Cánh tay mảnh khảnh của Chu Kỳ lập tức đỏ ửng vì bị Thẩm Đình Vũ nắm. Cô ta trùng đôi mắt ráo hoảnh, thờ ơ nói một câu, “Cút.”
Nghe thấy cô ta coi như đã có chút sức sống, Thẩm Đình Vũ nói tiếp, “Nhìn rõ hiện thực đi, bây giờ Thẩm Đình Thâm bỏ mặc em, đến ba mẹ em cũng không suy nghĩ quá nhiều cho em...”
“Anh cút đi cho tôi!” Chu Kỳ đột ngột gào lên, hai tay đánh thùm thụp vào ngực Thẩm Đình Vũ, “Tôi không biết những chuyện này hay sao? Tôi còn cần anh đến nói cho tôi biết nữa à?”
“Em biết, em đương nhiên biết, chỉ là em không muốn đối mặt mà thôi. Em trốn tránh hiện thực cũng vô ích, em nhất thiết phải phấn chấn lên, ít nhất cũng không thể để kẻ thù của em hả hê được!” Thẩm Đình Vũ nói xong, vươn tay quàng ra sau lưng Chu Kỳ, chẳng giải thích gì mà cứ thể kéo cô ta vào lòng.
Chu Kỳ vùng vẫy trong lòng anh, nước mắt tí tách rơi thấm ướt áo sơ mi của Thẩm Đình Vũ, “Tôi còn có thể phấn chấn lên thế nào? Dù tôi có ra sao thì nhà họ Thẩm đều sẽ không cần tôi nữa. Vả lại bây giờ dù tôi ra ngoài đi trên đường đều thấy văng vẳng bên tai lời bàn tán của người khác, tôi có thể làm thế nào! Anh nói cho tôi biết tôi có thể làm thế nào!”
Vì Chu Kỳ vùng vẫy quá kích động, Thẩm Đình Vũ không thể không vươn cả hai tay ôm chặt cô ta, “Càng là như thể em lại càng phải ra ngoài, ra ngoài nói cho họ biết em không bị cưỡng hiếp. Nếu em cứ một mực trốn trong nhà rồi chán chường thế này, những người đó mới thật sự nghĩ rằng em đã bị cưỡng hiếp.”
Chu Kỳ cảm thấy mình bị Thẩm Đình Vũ ôm chặt cứng có muốn nhúc nhích cũng chẳng được, cúi đầu là có thể ngửi thấy mùi nước hoa Eau de Cologne dịu nhẹ trên người cậu ta. Cô ta cũng thôi vùng vẫy, “Sao anh có thể tàn nhẫn đến vậy, tại sao anh muốn tôi phải đối mặt...” Thấy Chu Kỳ không còn giãy giụa, Thẩm Đình Vũ thoáng thở phào, hai tay cũng dần nới ra, “Nếu em không đối mặt với những chuyện này thì nó cũng sẽ không trôi qua được. Trốn tránh không giải quyết được bất cứ vấn đề nào cả.” Cả ngày hôm nay, không có ai tận tâm an ủi Chu Kỳ như Thẩm Đình Vũ, cằm cô ta run rẩy, ấm ức khóc òa trong lòng anh.
Rõ ràng cô ta bị cưỡng hiếp, vì sao còn phải gánh chịu những chuyện này...
Thẩm Đình Vũ vỗ lưng cô ta nhè nhẹ, giúp cô ta thuận khí, lo sợ cô ta sẽ vì khóc mà khó thở. Giọng anh vừa dịu dàng vừa thận trọng, “Em không cần sợ, thực ra nghĩ thoáng ra một chút thì chút chuyện này chẳng đáng là gì. Có lẽ qua mấy hôm nữa, tin tức bớt hot, sẽ chẳng còn ai để ý đến em nữa đâu.”
“Không đâu, chuyện này giống như một vết bỏng, tôi nghĩ dù tôi đi đâu thì cũng sẽ luôn có người nhớ chuyện đã từng xảy ra với tôi, sẽ chẳng có ai tin tưởng tôi, chẳng có ai cần tôi...” Chu Kỳ vừa nói vừa lắc đầu, nước mắt giàn giụa,
mái tóc rối bù dính trên mặt, trông cực kì nhếch nhác. Thẩm Đình Vũ đột nhiên thấy may vì hôm nay mình đến nhà họ Chu, bằng không nếu Chu Kỳ cứ nén nhịn những lời này, e rằng cuối cùng sẽ nảy sinh khuynh hướng tự sát.
Chu Kiến Quốc đó chẳng phải người tốt lành gì, con gái ruột do mình sinh ra mà cũng chẳng màng chẳng lo.
“Thực ra chuyện này cũng không kinh khủng như em nghĩ đâu, những người lang thang trong bóng tối rất nhiều. Chỉ có nỗ lực thay đổi hiện trạng, rũ sạch phiền não mới có thể trông thấy tương lai tươi sáng một lần nữa. Em phải coi cái nhìn của những người đó thành động lực của em. Đợi em nỗ lực đứng ở trên đỉnh, giẫm kẻ thù dưới chân thì sẽ không còn ai đến thông báo quyết định vận mệnh của em nữa.” Thẩm Đình Vũ nói mấy câu, giọng càng lúc càng trầm thấp, cuối cùng tựa như đang khẽ thủ thỉ.