*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đảo mắt đã đến giờ tan sở. Cố Thần Trạch ra khỏi phòng làm việc, vốn muốn hẹn Bạch Nhược Y cùng đi ăn một bữa cơm, coi như là ăn mừng cô giành được hợp đồng. Lúc này điện thoại di động của anh ta lại vang lên. Nhìn màn hình điện thoại di động, Cố Thần Trạch vô thức nhíu mày một cái. Ngay sau đó anh liền bắt điện thoại, nở nụ cười: “Thế nào đây? Mặt trời mọc đằng tây sao? Tổng giám đốc còn đích thân gọi điện thoại cho tôi ư?” Giọng nói đầu kia nghe rất trầm thấp, nghe thấy giọng trêu ghẹo của Cố Thần Trạch cũng không có tâm tình mắng anh ta. “Tối hôm nay có rảnh không?” Cố Thần Trạch do dự trong chốc lát, anh ta vốn muốn2nói không rảnh, bởi vì anh ta đang định hẹn với Bạch Nhược Y, nhưng anh ta lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Đình Thâm không đúng lắm. Liên tục cân nhắc, Cố Thần Trạch vẫn lên tiếng, “Ừ, có rảnh.”
“Tới quán bar uống vài ly được không?” Giọng nói của Thẩm Đình Thâm có rất suy sụp.
“Có phải quán bar trước kia hai chúng ta đã từng đi không?” Cố Thần Trạch vừa nói vừa ra nhà để xe, thuận tay vặn chìa khóa xe.
“Ừ, tôi ở đây chờ cậu.” Thẩm Đình Thâm nói xong liền cúp điện thoại.
Chờ lúc Cố Thần Trạch đến quán bar, Thẩm Đình Thâm đã một mình uống hết cả chai Whisky, hai mắt thẫn thờ, không có tiêu cự.
Cố Thần Trạch xua đi mùi rượu trước mũi, bên tai đều là tiếng7gào thét của đám thanh niên trẻ tuổi, còn có quầy bar để nhảy. Theo lý mà nói, với thân phận bây giờ của hai người Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Thâm thì không tiện tới những chỗ này.
Nhưng lúc hai người bọn họ học đại học thì cảm giác đi tới quán bar là rất chất. Cho nên đến nay, nếu hai người uống rượu vẫn sẽ tới nơi này.
Cho dù nơi này rất ầm ĩ, cũng có rất nhiều người muôn hình muôn vẻ.
“Cậu chờ tôi một lát, vốn đã uống rượu không bằng tôi lại còn uống trước tôi một chai, như vậy sao được?” Cố Thần Trạch oán trách nhìn Thẩm Đình Thâm, rồi ngồi xuống đối diện anh. Ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ tới đây, kêu rất nhiều rượu. Thẩm Đình Thâm1vẫn chưa say, chẳng qua là tâm trạng hôm nay không tốt, cho nên thoạt nhìn mệt mỏi, “Tôi uống không bằng cậu sao? Cậu đang đùa gì thế? Lúc tôi cung rượu với người khác, còn không biết cậu ở nơi nào?”
“Ơ ơ ơ... Còn nói không có say ư, cái này tự bay mất sao?” Cố Thần Trạch vừa cười nói, vừa mở một chai rượu.
Anh ta khiêu khích nhìn Thẩm Đình Thâm, đáy mắt phản chiếu ánh đèn sặc sỡ, “Cậu nhìn đi, tôi sẽ không để cho cậu thua thiệt, cậu uống nhiều hơn tôi một chai, bây giờ tôi trả lại trước.” Nói xong, anh ta cầm rượu trực tiếp rót vào trong miệng, chỉ thấy yết hầu của anh ta liên tục chuyển động. Thẩm Đình Thâm quay đầu, nhướn mày nhìn Cố Thần7Trạch, đúng là anh ta uống một hơi hết một chai rượu. Chép miệng “chậc chậc”, anh cầm chai rượu rót ra hai ly lớn, “Được rồi, cứ cầm chai uống thì rất không chú ý hình tượng đấy, chúng ta là người văn minh, cầm ly uống.” Cố Thần Trạch giơ tay lên lau khóe miệng một chút, nhận lấy cái ly Thẩm Đình Thâm đưa tới, dừng một chút, “Nhưng hôm nay tôi thấy tình trạng này của cậu không ổn rồi, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là công ty xảy ra chuyện gì?”
Mặc dù quan hệ của Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Thâm rất tốt, nhưng bây giờ mỗi người đều phải quan tâm công ty của mình, bình thường cũng không rảnh gặp mặt.
Nếu như không phải do Thẩm Đình Thâm0cực kỳ phiền muộn thì có lẽ cũng sẽ không tim anh ta ra ngoài uống rượu.
“Tập đoàn Thẩm thị còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Trong nhà... trong nhà tôi thì đã lâu chưa trở về rồi, dĩ nhiên cũng không có chuyện gì.” Thẩm Đình Thâm nói xong, nhấc ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cố Thần Trạch cũng uống theo một ly, đoạt lấy chai rượu trong tay Thẩm Đình Thâm, tự rót một ly cho hai người, “Vậy thì vì cái gì?”
Hỏi là hỏi như thế thôi, nhưng trong lòng Cố Thần Trạch cũng đoán được một chút. Vì cái gì ư? Chẳng phải vì Bạch Nhược Y sao? Nghĩ tới đây, Cố Thần Trạch cảm thấy trong lòng cũng trở nên suy sụp.
Một bên là bạn tốt của mình, một bên là người con gái mình rất thích... Anh ta cũng rất phiền đó! Dùng ly nhỏ như vậy uống rượu thật sự là không thú vị, Cố Thần Trạch ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ đưa ly lớn đến. “Ly lớn? Loại ly dùng để uống bia sao?” Nhân viên phục vụ kinh ngạc nhìn chằm chằm trên bàn bọn họ, phía trên bày toàn là loại rượu mạnh. Trong lòng nhân viên còn nghĩ trong dáng dấp hai người đàn ông này tuấn tú lịch sự, sao lại uống rượu như không muốn sống vậy chứ?
“Đúng rồi, đi lấy nhanh đi.” Cố Thần Trạch phất tay một cái, thúc giục nhân viên phục vụ nhanh lên một chút.
Thẩm Đình Thâm nửa nằm nửa ngồi trên ghế salon, nhướn mày mỉm cười, thuận tay kéo cà vạt ra, “Xem ra không chỉ tôi có tâm sự, trong lòng thằng nhóc cậu cũng đang có chuyện phải kìm nén.”
Cố Thần Trạch không lên tiếng, lại rót rượu cho hai người, cụng ly, ực một hơi cạn sạch. Sau đó vẫn không có người nào mở miệng nói chuyện trước, bọn họ im lặng uống sạch rượu.
Sau đó, hai người hơi say, sắc mặt đỏ ửng. Cố Thần Trạch dụi mắt nói, “Tôi thích Nhược Y.” Thẩm Đình Thâm vốn đang rót rượu cho mình, nghe thấy Cố Thần Trạch đột nhiên nói ra câu này, liền làm rượu đổ ra ngoài. Nhưng anh vẫn giữ khuôn mặt không cảm xúc, ngoài việc hơi say thì không có gì khác thường. “Ừ, tôi cũng đã nhìn ra.” “Vì chuyện của công ty, cậu bắt Nhược Y đồng ý theo cậu vài ngày, cậu đang có tính toán gì?” Cố Thần Trạch nói xong, tốc độ uống rượu chậm lại, nói một câu, lại nhập thêm một chút. Thẩm Đình Thâm nhếch môi cười, “Tôi đang nghĩ, tôi cũng thích cô ấy.” “Cậu đừng thích cô ấy.” Cố Thần Trạch đặt ly lên bàn, “Cậu không thể thích cô ấy, buông tay đi. Cậu và cô ấy không thể nào có kết quả.” Thẩm Đình Thâm cau mày, ánh mắt sắc bén như đao kiếm hướng thẳng về phía Cố Thần Trạch, “Tôi không ngại cậu thích Bạch Nhược Y, tôi chỉ biết là trong lòng Bạch Nhược Y có tôi, không ai có thể khiến tôi buông tay, dù là Cố Thần Trạch cậu cũng không được.” Có lẽ Cố Thần Trạch uống say thật rồi, hoặc cũng có lẽ anh ta chẳng qua chỉ là mượn rượu để nói ra mà thôi, “Cậu dây dưa với Nhược Y như vậy thú vị lắm sao? Cậu nên buông tay, cậu cũng nên để cho cô ấy sống cuộc sống mình muốn.”
Hôm nay Thẩm Đình Thâm vốn bị Bạch Nhược Y chọc giận, vậy nên anh không muốn nghe kỳ ai nói anh và Bạch Nhược Y không có cơ hội nữa. Thẩm Đình Thâm đột nhiên đứng lên, nhìn xuống Cố Thần Trạch, “Chuyện của tôi và cô ấy, cậu có tư cách gì mà muốn quản? Cậu cho rằng cậu thích cô ấy là cậu có thể nhúng tay vào chuyện của tôi và cô ấy hả? Đừng có nói đùa!”
Thẩm Đình Thâm cho là anh và Bạch Nhược Y hai người đều thích nhau. Chẳng qua là trong lòng Bạch Nhược Y có khúc mắc chưa thể tháo gỡ mà thôi, cho nên bất kể như thế nào, anh và Bạch Nhược Y, hai người nhiều nhất cũng được coi như là tình nhân giận dỗi.
Không ai có thể nhúng tay vào chuyện của anh và Bạch Nhược Y, kể cả là Cố Thần Trạch thích Bạch Nhược Y cũng không được.