*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lão Đổng sự vẫn chưa muốn lùi bước, ông ta bình tĩnh chống bộ xương già đứng ở trước mặt Cố Thần Trạch, “Điều động một hai nhân viên dĩ nhiên là không cần hỏi...”
“Còn ngài nữa!” Cố Thần Trạch đột nhiên cất cao giọng điệu, ngắt lời lão Đổng sự, Công ty ngoài nhà họ Cố ra thì cổ đông lớn nhất vốn là Tào Nhân Thụ, bây giờ ông ấy không có ở đây, ngài cho rằng lời nói của ngài ở công ty được thừa nhận hay sao? Còn bảo ba tôi đi đối phó tối ư? Vậy tôi giao vị trí Tổng giám đốc này cho ngài ngôi có được hay không!”
Đừng nói những Đổng sự kia bị Cố Thần Trạch làm hoảng sợ không dám thở mạnh, ngay cả Bạch Nhược Y đứng sau lưng anh ta, cho dù không nhìn thấy vẻ2mặt Cố Thần Trạch thì cô cũng biết nhất định là rất dọa người. Lão Đổng sự có kiên quyết đi nữa thì trước sau cũng chỉ là Đổng sự thôi. Đối với sự tức giận của Cố Thần Trạch, ông ta chậm rãi lui về phía sau, “Tôi chỉ là một lão Đổng sự mà thôi, sao có thể ngồi được vị trí Tổng giám đốc...”
“Các vị còn biết các vị chẳng qua chỉ là Đổng sự thôi sao? Vậy sáng sớm hôm nay tại sao các vị tự chủ trương không để cho Phó tổng vào công ty? Sa thải cô ấy ư? Bây giờ việc sa thải nhân viên có chức vụ trọng yếu như vậy cũng không cần Tổng giám đốc ký tên sao?” Giọng điệu của Cố Thần Trạch càng lúc càng lớn, làm không ít nhân viên trong công ty chú ý.
Những7Đổng sự sĩ diện này dĩ nhiên là không chịu được, có người muốn giảng hoà để cho Cố Thần Trạch đừng tức giận như vậy. Ông ta nở nụ cười ngượng ngùng, đứng ra từ trong đám Đổng sự, “Tổng giám đốc, cậu cũng đừng nóng giận. Chúng tôi cũng không phải là sa thải Phó tổng, chỉ là chúng tôi cũng không biết Phó tổng thật sự lấy được hợp đồng hợp tác nên mới bảo cô ấy thực hiện cam kết bảy ngày mà thôi.” Bạch Nhược Y cũng phát càng lúc càng có nhiều công nhân viên núp ở sau tấm kính xem màn kịch hay này. Cũng có không ít người dùng di động lén quay phim, có câu việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, chuyện nội bộ bên trong công ty bị người ngoài biết nhất định là không1tốt. Mặc dù tình huống lúc này, Cố Thần Trạch đang giúp cô xả giận. Nhưng dù sao Đổng sự cũng là Đổng sự, vẫn phải cho họ mấy phần mặt mũi. Nếu bọn họ đã biết Cố Thần Trạch lợi hại thì cũng không nên ầm ĩ ở cửa công ty nữa.
Bạch Nhược Y thuận theo Đổng sự đó, để cho chuyện này qua nhanh một chút. Cô đưa tay kéo ống tay áo của Cố Thần Trạch, nhỏ giọng nói, “Được rồi, có chuyện gì thì vào phòng họp nói đi.” Nói xong, cô lại nhìn thẳng vào những tổng sự đó, “Các vị đã nhắc tới giấy cam kết bảy ngày, nên nếu tôi đã thực hiện nghĩa vụ của tôi, vậy các vị cũng nên thực hiện nghĩa vụ của các vị.”
“Đây là dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Mấy Đổng sự phụ họa, bây giờ7bọn họ chỉ muốn cho chuyện này qua mau thôi, không muốn mất mặt ở trước mặt công nhân viên nữa.
Được Bạch Nhược Y nhắc nhở, Cố Thần Trạch cũng ý thức được ở nói chuyện này ở cửa công ty không tốt lắm.
Anh ta sửa lại vest của mình một chút, “Được rồi, đi làm đi.”
Mấy vị Đổng sự đưa hợp đồng cho Bạch Nhược Y, sau đó đều tự tản đi. Bạch Nhược Y cầm hợp đồng trên tay, cất cẩn thận, nhếch môi cười cười, “Sao anh biết hôm nay em nhất định sẽ thuận lợi cẩm hợp đồng về chứ?” Bởi vì cô chú ý thấy Cố Thần Trạch mới vừa tới công ty thì đã trực tiếp nhặt hợp đồng lên. Anh ta nhìn cũng không nhìn đã đưa hợp đồng cho lão Đổng sự bọn họ. “Anh nghĩ anh đã sớm biết0trước rằng em nhất định sẽ giành được hợp đồng.” Cố Thần Trạch cố tình nhướn mày ra vẻ cao thâm, so với dáng vẻ nghiêm túc khi nãy quả thật như hai người khác nhau, “Anh còn có một biệt hiệu là tính toán như thần. Tối hôm qua anh nhìn sao bói toán thì biết hôm nay em nhất định sẽ cầm hợp đồng tới công ty.”
Bạch Nhược Y bị dáng vẻ này của Cố Thần Trạch chọc cười ha ha, cô vừa cầm túi đánh lên người Cố Thần Trạch, vừa cố gắng nín cười hỏi, “Đừng đùa nữa, nói mau. Làm sao anh biết hôm nay em nhất định sẽ thành công?” “Khụ!”Cố Thần Trạch hắng giọng, nghiêm nghị, “Thật ra tối hôm qua Thẩm Đình Thâm tới nhà của anh, nói với anh rằng anh ấy sẽ đồng ý với em, hợp tác với công ty của chúng ta, làm anh tốn hết bản lĩnh mới thuyết phục được ba anh cho anh tới công ty hôm nay.” Nhớ lại buổi sáng anh ta còn ngàn lần cam kết với Cố Vưu rằng Bạch Nhược Y nhất định sẽ giành lại hợp đồng, Cố Vưu mới để cho Cố Thần Trạch tới công ty. Nhắc tới Thẩm Đình Thâm, nụ cười trên mặt Bạch Nhược Y trong nháy mắt cứng lại một nửa. Cô nhớ tới khi mình xách túi chạy trối chết thì Thẩm Đình Thâm ở sau lưng cô ung dung nói một câu, “Dù bao lâu, tôi cũng sẽ không buông bỏ, tôi biết em có cảm giác với tôi, một ngày nào đó em sẽ tiếp nhận tôi.” Cô nghe thấy khi anh nói lời đó thì cảm xúc cũng không có dao động gì, tựa như đó là lời nói rất bình thường, lại thản nhiên lộ ra thiên quân vạn mã khiến cho Bạch Nhược Y vừa nghĩ tới đã cảm thấy trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Hoá ra Thẩm Đình Thâm suy nghĩ chu toàn như thế, anh lo lắng cho mình buổi sáng trở lại công ty sẽ bị ngăn cản, nên ngày hôm trước đã bảo Cố Thần Trạch tới bảo vệ mình.
“Sao vậy? Đang suy nghĩ gì thế?” Cố Thần Trạch đột nhiên búng tay một cái ở trước mặt Bạch Nhược Y, kéo Bạch Nhược Y từ trong suy nghĩ trở về.
Bạch Nhược Y cười ngượng, “Không có... Không có gì, chỉ là muốn giành được hợp đồng này thật sự không dễ dàng, bây giờ nhớ lại cũng cảm thấy vô cùng may mắn.” “Ừ.” Cố Thần Trạch gật đầu thật mạnh, sau đó đưa tay xoa đầu Bạch Nhược Y, động tác dịu dàng như có vô vàn tình cảm trong đó, “Em vất vả rồi.”
Bạch Nhược Y ngước mắt đối diện đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm của Cố Thần Trạch, “Không sao, đây là việc em phải làm.” Nhưng rồi cô lập tức tránh đi, không dám đối diện ánh mắt nóng bỏng này của Cố Thần Trạch. Cô cũng không dám tiếp nhận tình yêu của Thẩm Đình Thâm. Cô có lẽ chính là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi.
Chu Kỳ vừa về đến nhà, không đợi người giúp việc cầm áo khoác cho cô ta thì đã leo thẳng lên lầu trở lại phòng của mình.
Người giúp việc tưởng là xảy ra chuyện gì, đứng ở ngoài cửa phòng Chu Kỳ ân cần hỏi thăm, “Sao thế? Sao hôm nay giày cũng không thay đã lên lầu vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Người giúp việc làm ở Chu gia rất lâu, người nhà họ Chu đối xử với bà ấy rất tốt. Cho nên bà ấy cũng xem Chu Kỳ là con của mình, rất là quan tâm.
“Con không sao, con không sao, dì đi làm đi.” Chu Kỳ vừa lớn tiếng đáp lại người giúp việc ngoài cửa, vừa đi tới phòng tắm.
Bồn tắm đầy nước lạnh, cô ta cởi quần áo trên người ra, trực tiếp bước vào trong bồn tắm. Cảm giác lạnh như băng khiến cô ta nổi da gà khắp người, ngay cả xương cốt cũng cảm thấy lạnh lẽo. Nhưng cô ta không thèm để ý chút nào, cầm khăn lông trong tay dùng sức lau mỗi một tấc da thịt trên người, cho đến khi da thịt đỏ và nóng lên, cô ta cũng không ngừng lại.