*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Không sai, ông ta có quyền xem tài liệu, nhưng những tài liệu ấy đều nằm trong văn phòng Phó Tổng giám đốc. Cô cũng là một trong những người phụ trách hạng mục, cô lấy tài liệu cơ mật trong văn phòng Phó Tổng giám đốc mà không báo trước với cô ấy sao? Dựa vào cái gì mà cô lấy tùy tiện thế? Hơn nữa số tài liệu đó không được phép tự ý sao chép, cô dựa vào đâu mà in ra cho Tào Nhân Thụ hả?!” Cố Thần Trạch nói câu sau to tiếng hơn câu trước, đến câu cuối cùng, anh ta gần như là gào thét lên. Bạch Nhược Y vội vàng lấy nước trên bàn cho Cố Thần Trạch để anh ta uống một chút cho bình tĩnh lại: “Từ từ nói, từ từ2nói, đừng nóng vội.” Lý Dĩnh biết mình chối bỏ trách nhiệm không được, cô ta đành phải bất chấp nguy hiểm mà thừa nhận: “Tôi xin lỗi. Tổng giám đốc, tôi biết sai rồi. Thật tình tôi không biết Đổng sự Tào lấy tài liệu đi làm gì cả cơ mà? Tôi không biết chuyện, mặc dù tôi sai, nhưng anh nể tình tôi ở trong công ty lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao mà.” Dựa theo mức độ tức giận của Cố Thần Trạch, Lý Dĩnh đoán ra anh ta muốn cách chức mình, cô ta không ngừng cầu xin tha thứ: “Tôi hiểu thật rồi mà, anh có thể khấu trừ tiền lương của tôi, khấu trừ hai tháng, nửa năm cũng được, tôi xin chịu hết.”
Cố Thần Trạch nhận lấy nước từ6Bạch Nhược Y, uống một hớp lớn mới bình tĩnh lại được. Kế đó, anh ta thờ ơ nhìn Lý Dĩnh, khóe miệng nhếch lên: “Không cần. Cô hãy tới phòng nhân sự lãnh tiền lương tháng này, đi đi.”
“Tổng giám đốc, anh không thể cách chức tôi! Bây giờ trong công ty hoàn toàn không có ai hiểu cách vận hành kinh doanh nơi này bằng tôi, không ai có thể làm tốt vị trí Tổng thanh tra!” Lý Dĩnh càng nói càng kích động, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật là mình bị sa thải.
“Không phiền cô phải lo.”
Ánh mắt sáng rỡ của Lý Dĩnh dần dần trở nên ảm đạm. Thật ra cô ta biết Tào Nhân Thụ lấy tài liệu cơ mật đi vì muốn uy hiếp Cố Thần Trạch, nhưng không rõ tại sao0ông ta làm việc cẩn thận như vậy mà cuối cùng vẫn bị bại lộ. Lý Dĩnh cũng không nói gì thêm nữa, yên lặng thu dọn tài liệu xong xuôi rồi xoay người rời khỏi.
“Wow, sao em cảm giác được là anh đang nắm một ván bài rất lớn nhưng em lại không biết một chút nào vậy nhỉ?” Bạch Nhược Y mỉm cười, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay Cố Thần Trạch.
Cố Thần Trạch mỉm cười, nụ cười đầy vẻ bất đắc dĩ: “Trước kia anh vẫn luôn không đề cập với em, hẳn là bây giờ em cũng biết rồi đấy. Tình cảnh của anh trong công ty thảm hơn em nhiều, đó cũng là lý do vì sao lúc trước anh không muốn để em tiếp nhận hạng mục của Thẩm Đình Thâm.”
Bạch Nhược Y gật5đầu. Thông qua cuộc họp vừa rồi, cô đã biết thì ra Hội đồng quản trị cấp cao trong công ty luôn không ngừng âm thầm đấu đá, Cố Thần Trạch cần phải gấp rút giành được hạng mục lớn để ổn định địa vị của anh. “Ừ, em hiểu được đại khái, nhưng vẫn còn chỗ rất khó hiểu.”
“Anh vốn không muốn nói mấy chuyện này với em, dù sao đây cũng là chuyện của riêng anh.” Cố Thần Trạch đẩy vẻ có lỗi, anh nhìn thoáng qua Bạch Nhược Y: “Đây là chuyện công ty anh, anh chỉ muốn em ở công ty, đi làm yên ổn, không cần phải lo lắng những điều đó.”
“Tới lúc nào rồi mà anh vẫn còn xem em là người ngoài vậy, kể từ ngày anh đón em đến công ty làm, hai9chúng ta đã là châu chấu trên một sợi dây thừng“.”
(*) Châu chấu trên một sợi dây thừng: Ám chỉ hai người có lợi ích tương quan, cùng vinh cùng nhục. Bởi vì ở trên cùng một sợi dây, nếu rơi xuống nước thì đều chết.
Cho dù là cô chịu ân tình của anh hay do tình cảnh của bản thân, Bạch Nhược Y đều phải giúp Cố Thần Trạch.
Điều kiện tiên quyết chính là anh ta sẵn lòng nói cho cô biết.
“Ngoại trừ Tào Nhân Thụ, hôm nay trong cuộc họp còn có lão Đổng sự một mực gây cản trở cho anh.” Cố Thần Trạch hơi nhíu mày, nhớ tới việc này là anh cảm thấy đau đầu: “Không đúng, thật ra cơ bản tất cả Đổng sự đều một mực cản trở anh, bọn họ bí mật nhắm vào anh, nhắm vào nhà họ Cổ. Đây chính là một trong những mặt tệ hại của việc thu mua công ty, giống như nhìn sơ qua thì đám Đổng sự cũ là người một nhà, còn nhà họ Cổ là người ngoài.
Anh ta sớm đã tính toán sẽ dành hết chức vụ quan trọng trong công ty cho người mới của mình, có như vậy, anh ta mới có thể đứng vững ở nơi này.”
“Quả là buồn cười. Đám Đông sự cũ giống như người một nhà, em đây thân là thiên kim của Bạch thị, hẳn là bọn họ phải ủng hộ em chứ nhỉ?” Bạch Nhược Y cười mỉa mai.
Cố Thần Trạch cũng cười theo, ánh mắt tựa tia nắng mùa đông của anh ta dịu dàng nhìn cô: “Thật ra trước cả hạng mục này, nói thì nói là công ty đang giúp em vài hạng mục nhưng chỉ có một mình em vội trước vội sau mà thôi, còn lại bọn họ đều đục nước béo cò. Anh vốn định đời sau khi làm chắc chắn hạng mục kia rồi sẽ nghĩ cách đổi hết đám Giám đốc đó, không ngờ lại xảy ra sự việc lần này...”
Bạch Nhược Y vỗ bả vai dày rộng của Cố Thần Trạch, mỉm cười: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ khiến Thẩm Đình Thâm thay đổi ý định, để hạng mục này tiếp tục được thực hiện một cách thuận lợi.” Cố Thần Trạch thấy Bạch Nhược Y vốn thấp hơn mình một cái đầu, cô giống như một người lớn tuổi đang an ủi mình. Trong lòng anh ta bỗng sợ hãi, ý nghĩ muốn ôm cô vào lòng ngày càng mãnh liệt: “Xin lỗi vì đã để em gánh vác nhiều như vậy, chuyện này anh cũng sẽ nghĩ cách.”
Nói xong, anh ta dí dỏm nháy mắt với Bạch Nhược Y: “Đừng quên thằng nhóc Thẩm Đình Thâm cứng như sắt đó là bạn thân của anh. Nếu cậu ta khăng khăng không chịu hợp tác, anh sẽ lấy dao đâm chết cậu ta!”
Cố Thần Trạch vốn cho rằng Bạch Nhược Y nghe xong sẽ cười, nhưng cô lại từ từ cau mày, tỏ vẻ nghiêm túc: “Đừng, em muốn tự mình xử lý chuyện này, không muốn bất kỳ ai ra tay giúp cả.” Cố Thần Trạch không hiểu: “Nhưng mà...” “Anh hãy nghe em nói, thật ra Lý Dĩnh nói không sai. Thẩm Đình Thâm thay đổi ý định, quả thật em có trách nhiệm...”
“Không, người khác không biết vì sao Thẩm Đình Thâm bị em đuổi đi, chẳng lẽ anh còn không biết ư?” Cố Thần Trạch cắt ngang Bạch Nhược Y, nói lời chính nghĩa: “Em cũng vì công ty mà.”
Bạch Nhược Y lắc đầu: “Song dù thế nào đi chăng nữa cũng tại em quá xúc động, cho nên việc này anh đừng nhúng tay vào có được không?”