Thịnh Thế Hắc Liên Hoa

Chương 40: Sư phụ lạnh nhạt và đồ Đệ xinh đẹp (Hoàn)




Có câu nói này của Thanh Việt, Lâm Vãn lập tức dát lên vẻ mặt an tâm.

Nhưng trên thực tế cô lại rất lo lắng, chẳng qua là lo lắng vẫn chưa lật xe được, có trời mới biết thời gian cô ở thế giới này đã dài bao lâu rồi.

Phía ngoài vang lên vài tiếng la to, đều là chửi rủa kêu ma đầu mau ra ngoài.

Sau khi có đại năng trợ giúp, nhóm tu sĩ vốn vô cùng e ngại Thanh Việt đã ngóc đầu trở lại, nếu không diệt trừ tai họa ngầm này thì trong thâm tâm của tất cả mọi người đều không thoải mái, tựa như trong lòng có chôn một ngòi nổ, lúc nào cũng có thể khiến bọn hắn nổ tung đến ngay cả cặn cũng không còn.

Cho nên họ muốn thừa dịp cơ hội lần này nhổ tận gốc người đang ở trong sơn lâm này, một người sống cũng không thể để lại.

Vô số Linh bảo bay tới, hướng thẳng về phía Thanh Việt và Lâm Vãn.

Gần như chỉ trong nháy mắt, xúc tu ma khí sau lưng Thanh Việt đã bắt đầu bay múa, cảnh tượng che khuất cả bầu trời lại xuất hiện.

Lần này ma khí trên người hắn càng cường đại hơn trước đó, cũng càng thêm ổn định, lúc những Linh bảo kia tiếp xúc với xúc tu ma khí của hắn đã phế bỏ hơn phân nửa.

Loại vật có tiên khí như Linh bảo này chỉ sử dụng linh khí tinh khiết nhất, một khi nhiễm phải ma khí thì rất dễ dàng bị phá hủy, chẳng hạn như hiện tại.

Những Linh bảo kia ở xa xa đang bắn ra bảo quang xinh đẹp bốn phía, sau khi tiếp xúc với ma khí, toàn bộ đều lộp bộp rơi xuống đất, chẳng khác gì Tu La tràng.

Cũng may những tu sĩ ở đây cũng vận dụng không ít Linh bảo cực kỳ lợi hại, cho nên mỗi lần tiến công luôn mấy món xuyên qua ma khí dày đặc, tiếp cận được Thanh Việt.

Lâm Vãn được hắn dùng ma khí bảo vệ rất tốt, cô vẫn ở trong một viên cầu, không thấy được quang cảnh bên ngoài.

Có điều những Linh bảo kia lại luôn bắn về phía Lâm Vãn, giống như lần này chính là vì giết cô mà đến.

"Nhìn những xúc tu ma khí trên người hắn kìa, còn dám nói là tu sĩ, tin được mới là lạ."

"Thanh Việt chân nhân là tu sĩ tiến giai nhanh nhất trong tông môn của ta, nếu không phải do đồ nhi kia của hắn dẫn dụ nhập ma thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như này."

"Đúng, cho nên lần này cần phải giết Lâm Vãn kia trước..."

Tiếng nói chuyện ồn ào của đám tu sĩ rơi vào trong tai Lâm Vãn, cô chỉ cảm thấy vô cùng hề hước.

Cô lập tức hỏi hệ thống, logic này của Nhân tộc hình như không đúng, Thanh Việt đọa ma thì có liên quan gì đến cô chớ.

Nhưng hệ thống trả lời với cô rằng đây chính một lý do để mang cô đi dễ hơn thôi, trực tiếp lật xe, đừng suy nghĩ phức tạp làm gì.

Đối với câu trả lời này của hệ thống, cô cũng chỉ có miễn cưỡng gật đầu, cũng không có biện pháp khác.

Mặc dù Thanh Việt lợi hại nhưng là hai quyền khó địch bốn tay, phía tu sĩ đã quyết tâm muốn chế ngự sư đồ bọn họ, cho nên những Linh bảo kia bị ném qua như không cần tiền vậy, có khi đã sử dụng hơn phân nửa Linh bảo của Tu Chân giới rồi, hết thứ này đến thứ khác không hề gián đoạn, số lượng đủ để đè chết bọn họ.

Hắn đã sắp không chống đỡ nổi nữa, Lâm Vãn rõ ràng cảm giác được vòng bảo hộ ma khí quanh thân cô bắt đầu thu nhỏ, hơn nữa do càng không ngừng nhận phải công kích nên đã bắt đầu chấn động không thôi, sắp vỡ tan đến nơi.

"Sư phụ, thả ta ra ngoài đi." Lâm Vãn vỗ vỗ từ bên trong.

Những ma khí kia quấn quanh lấy ngón tay của cô, thân mật vô cùng, tựa như không nỡ rời xa vô vậy.

Lâm Vãn lắc lắc tay, muốn hất những ma khí kia ra, nhưng ma khí kia tựa như có ý thức vẫn luôn quấn lấy cô.

Thẳng đến khi vòng tròn ma khí càng thêm nhỏ lại, cuối cùng chấn động một chút rồi biến mất.

Lâm Vãn lập tức nhìn thấy Thanh Việt đang đứng ở nơi đó, dáng vẻ vốn như trích tiên mặc bạch y trắng như tuyết đã biến mất không còn, trên người hắn đều là máu, mỗi khi bị Linh bảo đả thương thì sẽ có ma khí lập tức tuôn ra, hình như đang chữa trị.

"Sư phụ." Lâm Vãn gọi một tiếng.

Thanh Việt quay đầu lại nhìn về phía cô, ánh mắt lành lạnh, quanh thân mặc dù tràn ngập vết máu đỏ tươi nhưng trạng thái cách biệt với thế giới kia lại tựa như giữa đất trời chỉ có một mình hắn vậy.

"Ta đã đợi nàng rất lâu." Hắn lên tiếng trước, ngăn Lâm Vãn chưa kịp mở miệng: "Cuối cùng cũng đã đợi được một người đồ đệ có thể luyện công cùng ta."

Chỉ một câu nói đơn giản như vậy đã nói lên hết sự chua xót và cô độc của hắn.

Thiên tài trăm năm hiếm có quả thật khiến cho người ta phải ca ngợi, nhưng dưới vỏ bọc thiên tư này, ngoại trừ sóng ngầm ra cũng chỉ còn sự cô đơn lạnh lẽo vô tận.

Không ai có thể sóng vai cùng hắn, cũng không có lấy một người làm bạn.

Hắn là pháp thể Viêm Long, trời sinh là ma nhưng hắn vẫn cứ bước đi trên con đường tu tiên này.

Dù đang ở bên trong một môn phái tu tiên lớn nhất Tiên thành, người cùng thời đều không ai sáng kịp với hắn, thậm chí có rất nhiều người trước đó là tiền bối của hắn nhưng sau đó lại bị hắn vượt qua, ngay cả gót chân của hắn cũng không bắt kịp.

Hắn cho là mình sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhưng ông trời lại đưa một pháp thể Băng Phượng tinh khiết đến bên cạnh hắn, để hắn thành công nhận làm đồ đệ.

Đến tận khi lần đầu tiên luyện công cùng tiểu đồ đệ thì hắn mới nhận ra quãng thời gian này thật khác biệt.

Vật sống bên cạnh mình cũng không còn là phế vật chỉ làm lãng phí không khí nữa, bọn hắn sẽ tương tác với tiểu đồ đệ, mặc dù tiểu đồ đệ phản ứng hơi chậm nhưng lại hiểu được tất cả.

Lúc nàng bị bắt nạt sẽ chau mày ấm ức, lúc âm thầm phản kích trên mặt lại lóe lên sự giảo hoạt. Thậm chí lúc thân cận với hắn, cả người trắng trẻo mềm mại, luôn miệng nói thẹn thùng.

"Sư phụ, lúc ta chưa đến bên chàng, chàng là Thanh Việt chân nhân người người kính ngưỡng, nhưng bây giờ chàng lại biến thành yêu ma người người muốt giết, có thể thấy được quả nhiên ta là nghịch đồ chỉ biết khắc chàng, không phải một đồ đệ ngoan chuyện gì cũng nghe lời chàng. Chàng đưa ta ra ngoài đi, giải thoát cho chính chàng, cũng trả lại tự do cho chính bản thân ta."

Lâm Vãn im lặng một lát, lúc cô nghe Thanh Việt nói những lời này, trong lòng vẫn rất khó chịu.

Trong thế giới này cô vốn chỉ là kẻ ngoại lai, bất kể là Bạo Ngược hay là Lạnh Nhạt, trong thế giới của bọn họ vốn không có Lâm Vãn, sau khi cô tới, Bạo Ngược có thêm một tỷ tỷ sống nương tựa vào nhau, Lạnh Nhạt có thêm một tiểu đồ đệ ngốc nghếch.

Vận mệnh của bọn họ liên kết chặt chẽ với nhau, nhưng dù sao cô cũng chỉ là kẻ ngoại lai, khi nhiệm vụ hoàn thành, cô sẽ phải đi.

"Ta không muốn giải thoát, có phải nếu ta vẫn cứ trách nàng thì nàng sẽ không đi nữa, vĩnh viễn ở bên ta hay không?" Ánh mắt Thanh Việt dần dần trở nên sâu thẳm.

Hắn chạy đến trước mặt Lâm Vãn, đưa tay đặt lên eo cô, ôm cô tránh né công kích của những Linh bảo kia.

Ánh sáng pháp khí chướng mắt lóe lên rất gần, mắt thấy sắp đả thương đến thân thể Lâm Vãn thì Thanh Việt luôn có thể phản ứng nhanh chóng giúp cô ngăn trở.

Lâm Vãn nghe thấy hắn nói vậy, trong lòng run một cái, lập tức gọi hệ thống: "Lật Xe, ý hắn là sao hả? Là do hắn đang trách ta, cho nên vẫn luôn không thể xoát đầy giá trị lạnh nhạt à?"

"Hệ thống đang tra tư liệu, xin ký chủ an tâm chớ vội. Cố gắng lật xe, cha cha cha!"

Hiển nhiên chuyện này Lật Xe cũng không hiểu cho nên nó mới lủi mất, chuyện này làm Lâm Vãn giận muốn chết, còn cần cái hệ thống không có trứng này làm gì nữa!

"Không, lần này ta nhất định phải đi, chết là xong hết mọi chuyện. Bất kể chàng có trách ta hay không, ta cũng không thể tiếp tục ở lại nơi này." Lâm Vãn gọi hệ thống nhiều lần nhưng nó đều không trả lời, dứt khoát để lộ ra ít manh mối cho Lạnh Nhạt, dù sao đến lúc đó cũng không thể đổ trách nhiệm lên người cô được, cái nồi này hoàn toàn là do hệ thống không online. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Thanh Việt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt vô cùng chăm chú, đôi mắt của hắn đen nhánh, tựa như đáy biển sâu thẳm, lại tựa như đêm tối tĩnh mịch không ánh sáng, chỉ cần có người đối mặt với hắn sẽ bị chìm đắm vào bóng tối mênh mông vô biên trong đó, không thể tìm được lối ra nữa.

"Ta không muốn nàng chết." Thanh Việt nghiêm túc trả lời cô: "Ta không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng kia, nếu như nàng chết, nhất định ta sẽ rất đau khổ. Ta không muốn đau khổ và cũng không muốn nàng chết."

Thanh Việt của luc này ngược lại có thể nhìn ra vài phần của Cố Chấp trong hắn, rõ ràng đã đến đường cùng nhưng hắn vẫn nói không muốn cô chết.

Trong lòng Lâm Vãn thở dài một hơi, người anh em à, lão Diêm Vương muốn đi canh ba thì cô sẽ không kéo tới canh năm, làm sao có thể bất tử đây? Nếu bất tử làm sai đến thế giới khác được. / QUẢNG CÁO

"Sư phụ, chàng —— "

Cô chưa kịp dứt câu đã bị Thanh Việt ngắt lời, hắn chợt đưa tay nắm lấy bả vai cô, cực kỳ dùng sức, tựa như muốn đâm cả ngón tay vào trong da thịt cô vậy.

"Nàng đừng chết, ta thả nàng đi!" Thanh Việt cực kỳ nhanh chóng nói ra một câu như vậy, ngay sau đó kéo chặt cô, ma khí quanh thân phóng đại, gần như dùng hết toàn lực.

Hắn nhìn cô một lần thật sâu, sau đó trực tiếp ôm cô phóng về phía đám tu sĩ.

"Bọn chúng điên rồi, mau ném hết Linh bảo ra, nhất định phải giết chết bọn chúng, không thể để cho bọn chúng ra khỏi sơn lâm, nếu không hậu hoạn vô cùng."

Nhóm tu sĩ đầu tiên luống cuống tay chân một trận, ngay sau đó lập tức dốc hết tất cả pháp khí linh bảo trong túi trữ vật, chỉ vì mục đích duy nhất là giết chết bọn họ.

Mấy tu sĩ dẫn đầu cũng thay nhau khởi động chí bảo mà đại năng của nhân tộc đã cho trước đó, lập tức toàn bộ sơn lâm gần như đều bị bảo quang bao phủ, chói mắt vô cùng.

Bảo quang kia tảng ra bao nhiêu thì cắn nuốt hết bấy nhiêu thứ trong sơn lâm.

Ngay cả sư đồ Thanh việt đang phóng về phía đám tu sĩ cũng bị bảo quang cắn nuốt, không thể ra nữa.

Thật ra Thanh Việt vẫn còn rất nhiều lời muốn nói với cô, khoảnh khắc tiểu đồ đệ nhà hắn xuất hiện, ngơ ngác ngây ngốc, những đệ tử khác đều là ngẩng đầu ưỡn ngực, dù linh căn không tốt cũng muốn thể hiện khí tiết trên người mình ra, muốn khiến các chân nhân lau mắt mà nhìn.

Nhưng chỉ có mỗi cô vẫn luôn cúi đầu từ đầu đến cuối, có vẻ như là trạng thái chấp nhận số mệnh.

Gần như tất cả mọi người đều không chú ý tới cô, dù có quét mắt qua cũng thầm khinh bỉ trong lòng.

Linh căn kém thế này còn bày ra thái độ không muốn tiến lên, đoán chừng con đường tu tiên sẽ đi không dài, có thể vào tông môn làm đệ tử ngoại môn cũng đã là tạo hóa ban cho rồi.

Trên thực tế cố gắng của Lâm Vãn ngay lúc đó chỉ có một mình hắn hiểu.

Dáng vẻ cô cúi đầu thu mắt nhìn qua hoàn toàn chính là rất không có tiền đồ, nhưng trên thực tế cô cũng có chỗ khó nói, bởi vì lúc ấy cô đang vận công tu luyện một môn tâm pháp, môn tâm pháp kia là bài học dành cho đệ tử ngoại môn, trên cơ bản những đệ tử ngoại môn mới nhập môn khác căn bản chưa học được, nhưng cô lại có trạng thái như thế, có thể thấy được mặc dù linh căn của cô không tốt, nhưng ngộ tính lại cực cao.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Đáng tiếc vì đặc điểm phế linh căn kia, dù có vận chuyển tâm pháp hết sức nhuần nhuyễn thì cũng không thể cứu vớt được cô.

Nhưng cũng chính vì cô vận chuyển linh khí mới khiến Thanh Việt phát giác được trong cơ thể cô có hàn khí mờ nhạt, mặc dù cực kì thưa thớt nhưng có thể khiến cho hắn ẩn ẩn muốn động linh khí, nhất định là pháp thể Băng Phượng cực kỳ tinh khiết, lúc này mới có bước ngoặt hắn nhận cô làm đồ đệ.

Hiện giờ nghĩ lại, từ rất lâu rồi, đều là số trời đã định.

Hắn đã từng mời cao nhân đoán mệnh, nói hắn là thiên mệnh Cô Tinh, đời này chỉ có thể sống cô độc một mình.

Thanh Việt nhận thấy rất rõ ràng, bởi vì trong mắt hắn, con người chẳng qua chỉ là vật sống có thể thở mà thôi.

Lúc ánh sáng trắng nuốt lấy bọn họ, Thanh Việt cũng không cảm thấy đau đớn quá nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy tiếc nuối.

Tiểu đồ đệ tựa vào ngực hắn, đời này dường như không có khoảng thời gian nào đẹp đẽ bên hắn, cách duy nhất hắn dùng để cưng chiều nàng chắc chỉ là nấu cháo cho nàng, mặc dù nàng cũng không thích ăn cho lắm, còn ghét bỏ thứ hắn bỏ thêm vào khiến nàng xao động bất an.

Nghĩ tới đây, trên mặt hắn thêm vài phần ý cười, thời khắc đối mặt vơiq sinh tử hắn hoàn toàn không để ý, trong đầu trong lòng toàn bộ đều tràn đầy hình ảnh tiểu đồ đệ, hồi ức từng thời từng khắc bên nàng đều khiến hắn tăng thêm sức sống.

Hắn ôm chặt Lâm Vãn, ghét sát bên tai cô thấp giọng nói: "Gặp được nàng, ta mới biết được thì ra đời người có thể nhanh đến thế."

Mấy từ cuối cùng Thanh Việt nói vẫn còn xoay quanh trong đầu cô, cô cũng cảm thấy cánh tay đang ôm lấy eo cô đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Quay đầu lần nữa, những bảo quang chói mắt kia đã biến mất không còn, cô biết cô không chết, nhưng cũng đã rời khỏi thế giới tu tiên kia, cô không còn sư phụ nữa.

"A a a, Lật Xe, ta xx ông nội mi. Aaaaaa —— "

Tiếng thét chói tai của Lâm Vãn gần như muốn làm thủng cả màng nhĩ, nhưng đáng tiếc không có ai trả lời cô.

Bởi vì cô bị hệ thống bỏ rơi rồi, từ lúc rơi xuống thế giới mới, cô đã mất liên lạc với Lật Xe.

Về phần Lạnh Nhạt, đương nhiên sẽ không xuất hiện ở thế giới này.

Cô nhanh chóng chạy trước, tóc tai bù xù dáng vẻ cực kỳ chật vật, hận không thể mọc ra một đôi cánh để có thể trợ giúp cô bay lên trời.

Về phần vì sao cô lại chạy như vậy bị điên như vậy, đơn giản là bởi vì cô rơi vào ổ Zombie, phía sau chính là một đoàn quân Zombie tứ chi vặn vẹo, động tác chậm chạp đuổi theo cô muốn chia cô ra ăn. Đây là thế giới Lâm Vãn sợ hãi nhất, năm đó cô xem một bộ mạt thế Zombie say sưa ngon lành, hận không thể mình biến thành chị gái thợ săn lợi hại được mọi người vây quanh trong đội, chém giết những con Zombie buồn nôn kia dưới ngựa, hiển hách uy phong.

Bây giờ khi cô thật sự đến thế giới mạt thế, muốn khóc cũng khóc không được.

Những con Zombie này còn kiên nhẫn hơn so với mấy tên bán hàng đa cấp kiếp trước, đuổi theo không tha, nghe mùi thịt trên người cô là bám theo cả quãng đường. Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Nói thật, lúc cô chạy đã mệt, vò mẻ không sợ sứt cũng muốn bị cắn một cái rồi làm Zombie cho rồi, ở mạt thế thì sống vui vẻ nhất hẳn là Zombie, nhiều người lực lượng lớn, hơn nữa lại không có đầu óc không có ý thức, chỉ cần được ăn đúng món là không còn yêu cầu gì khác, chậc chậc, dễ nuôi biết bao.

Đáng tiếc khi cô vừa nhìn thấy những Zombie kia chỉ cần vừa bắt được người thì lập tức xé rách thành mười mấy hai mươi khối, ruột gan phèo phổi đều bị lôi ra ngoài già thì cô liền chết tâm.

Nhãn nhịn thêm một chút, anh trai nhỏ mục tiêu nhà mình chắc chắn rất trâu bò, ta muốn ôm đùi vàng của hắn để lên mặt vênh váo.

Cô ôm loại tín niệm này trôi qua từng ngày, nhưng Lâm Vãn khổ cực phát hiện, cô chưa từng trêu chọc gì Zombie, nhưng lần nào số lượng Zombie đuổi theo cô dần dần sẽ từ lẻ tẻ mấy con biến thành đội ngũ cực kỳ lớn mạnh, khiến cô muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.

Lâm Vãn sớm đã hết hơi hết sức, những Zombie kia nhìn thì hành động chậm chạp, có thể để cô chạy thoát, nhưng Zombie là giống loài mãi mãi cũng không biết mỏi mệt, còn cô đã chạy đến nỗi mất luôn cả phổi.

Cảnh vật trước mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, Lâm Vãn cảm thấy mình có thế ngất bất kỳ lúc nào.

Bỗng nhiên dưới chân dẫm phải một cái tay cụt, cả người lảo đảo về trước một bước, kết quả cô cũng không bị té như chó ăn cứt, ngược lại còn được một người ôm vào ngực.

Người đàn ông kia mặc một bộ đồ chú hề năm màu, trên mặt trang điểm đậm, trên mũi đỏ rừng rực như mũi hề, tóc cũng không thấy rõ lắm do có một bộ tóc giả xoăn tít đủ màu úp lên đó.

Hắn nhìn Lâm Vãn tựa như đang nhìn thứ gì thú vị lắm.

Lâm Vãn thấy không rõ tướng mạo của hắn lắm, thậm chí ngay cả biểu cảm cũng không hiểu lắm, bởi vì trên miệng vẽ một nụ cười đỏ tươi thật to, nhưng Lâm Vãn biết, người đàn ông trước mắt này chắc chắn không hề cười.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lâm Vãn kịp phản ứng lại Zombie vẫn đang đuổi theo sau lưng thì muốn tránh khỏi hắn để trốn đi.

Không ngờ cánh tay của người đàn ông này cứng như tường đồng vách sắt, không hề lay chuyển được chút nào.

"Zombie tới rồi, anh mau chạy đi. Anh có muốn chết cũng đừng ngăn tôi chạy chứ." Lâm Vãn đẩy hắn một cái, thời khắc sống còn, đối mặt với loại người cản trở này thì là ai cũng không có sắc mặt tốt.

Lâm Vãn lại luôn là người cực kỳ ích kỷ, cho nên lúc này càng muốn đẩy hắn ra để chạy.

Người kia bắt lấy tay của cô, bỗng nhiên tăng thêm sức lực dường như muốn siết chết cô.

Lâm Vãn lập tức mắng chửi trong lòng, tình thế cấp bách lại có mắt không thấy thái sơn, chú hề trước mắt nhìn có vẻ không phải là người bình thường.

"Anh à, chúng ta đi nhanh lên. Tôi rất sợ, tôi đã bị đuổi theo vài ngày rồi, khó khăn lắm mới gặp được ân nhân cứu mạng là anh..."

Lâm Vãn có một ưu điểm, đó chính là co được dãn được, nếu không phải sợ dọa phải chú hề trước mắt này thì có lẽ đã biểu diễn chiêu hoa thức mười tám cách khóc rồi.

Chú hề kia mím môi, trên khóe môi có nụ cười to màu đỏ tươi khiến đường cong giãn càng lớn, biểu hiện ra tâm tình của chủ nhân rất tốt.

Hắn cúi đầu xuống tiến đến gần cổ Lâm Vãn nhẹ nhàng ngửi ngửi, hơi thở nóng phả ra ngẫu nhiên sẽ quét lên cổ cô, ngay cả một cử động nhỏ Lâm Vãn cũng không dám.

Chuyện gì xảy ra vậy, ai tới cứu cứu cô với, có người bị bệnh thần kinh nè.

Còn không đợi Lâm Vãn nghĩ xong, cổ của cô chợt bị bóp lấy, cả người hô hấp khó khăn.

Lâm Vãn chỉ cảm thấy có một chậu nước đá đổ xuống từ đầu đến chân, không phải chứ? Dù cô trốn được Zombie nhưng hiện giờ vẫn phải chết?

Lực đạo trên tay chú hề càng lúc càng lớn, tựa như muốn bóp cô nâng lên cách khỏi mặt đất, Lâm Vãn ngay cả mắt cá chết cũng lật ra, nếu như bị hệ thống nhìn thấy, nhất định sẽ lên án cô lãng phí bề ngoài một cách vô ích.

Ngay khi Lâm Vãn cảm thấy mình sắp chết, trong miệng bỗng nhiên có thứ gì mềm mại tiến vào.

Cô vừa mở mắt, chợt thấy chú hề hóa trang đậm đang hôn cô, hơn nữa còn là hôn lưỡi vô cùng kịch liệt.

Lâm Vãn:???

Cô bị hôn đến ngớ người, không phải muốn giết cô thì bóp cổ cô làm gì?

Động tác của chú hề cực kỳ hung hãn, chơi đùa tới lui trong miệng cô.

Nếu không phải hắn không cắn mình thì Lâm Vãn đã cảm thấy đầu lưỡi này của mình có phải đã ăn quá nhiều vịt kho rồi nên mới có vị cay hay không, nếu không sao hắn có thể có dáng vẻ dư vị vô tận như vậy.

Đến tận khi miệng Lâm Vãn tê rần thì cuối cùng người này cũng buông cô ra.

"Tiểu khả ái, em rất ngọt." Chú hề tiên sinh nói câu đầu tiên.

Không biết có phải chú hề đã trải qua huấn luyện hay không mà Lâm Vãn luôn cảm thấy mọi chú hề trên đời này đều có một giọng điệu nói chuyện, chú hề trước mặt bây giờ chính là như thế.

Giọng nói hơi bén nhọn, giống như dùng giả âm, ngữ điệu cao hoạt bát sáng tỏ, chính là kiểu trẻ con thích.

Thậm chí lúc hắn đang nói câu này thì khóe miệng kéo ra hai bên, hóa trang trên mặt cũng càng thêm vui vẻ.

Nếu như là con nít thì chắc chắn cũng muốn bật cười, đáng tiếc Lâm Vãn chỉ thấy muốn khóc.

Bởi vì hệ thống thất lạc mấy ngày nay đang chào hỏi cô.

"Nè nè, ký chủ, một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không gặp rất rất nhớ, mấy chục ngày không gặp, tiết tháo của cô ở thế giới này vẫn còn chứ?" Giọng nói đê tiện tiêu chuẩn thấp cua tên Lật Xe kia truyền đến, khiến cho người ta hận đến nghiến răng.

"Này, Lật Xe, một ngày không gặp giết mi ba lần, ba ngày không gặp diệt bảy hồn sáu phách mi, mấy chục ngày không gặp tru di cửu tộc nhà mi." Một câu này của Lâm Vãn gần như phát ra từ kẽ răng, giọng điệu hận thù vô cùng.

Lật Xe chột dạ ho nhẹ hai tiếng, còn muốn nói thêm mấy câu hòa hoãn một chút, kết quả lại thét lên: "Ký chủ, hành động của cô thật nhanh. Đứng Đắn đã bị cô đả động, giá trị đứng đắn tăng hai mươi điểm."

"Mi nói cái gì? Ai là Đứng Đắn?"

"Chính là anh trai chú hề trước mặt nè, siêu nghiêm chỉnh!" Hệ thống trái lương tâm tán dương.

"Mi có thấy người đứng đắn nào mà lần đầu tiên gặp đã hôn lưỡi kiểu Pháp, sau đó còn rất dài không hả. Còn hào phóng như vậy, ngay cả Cố Chấp hôn ta một cái cũng không cho ta nhiều điểm thế đâu!"

Trong lòng Lâm Vãn cảm thấy bất an hết sức.