Lâm Vãn đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất, cô cảm thấy đau đớn khi rút gân lột da chẳng qua cũng chỉ như thế này thôi.
"Mẹ nó đại gia mi, Lật Xe, cái đồ bích chì này. Không phải mi có thể che đậy cảm giác đau sao? Đây là ngược lại của che đậy mà, tại sao đang yên đang lành lại muốn ta chịu đựng thống khổ như vậy? Chuyện gì ta cũng chưa làm mà!" Cô gần như run rẩy trong đầu không ngừng chửi mắng hệ thống, nếu như hệ thống có thể biến thành người, cô nhất định phải đánh đứa cà chớn này một trận ra trò.
Đối với Lâm Vãn chửi rủa nói tục như này, Lật Xe thấy hơi sợ hãi.
Có điều Lâm Vãn đã đau thành dáng vẻ này rồi nên chắc là không có cách nào gây chuyện đâu, bởi vậy lá gan của Lật Xe lập tức lớn lên.
"Cô đã làm thịt Lạnh Nhạt rồi mà, làm hắn thì phải chịu trách nhiệm chớ. Pháp thể của hai người tương ái tương sát, song tu một lần sẽ tự động ký khế ước, huyết mạch hỗ trợ lẫn nhau, một khi có một bên trong đó chịu công kích thì một nửa khác tất nhiên cũng không khá hơn chút nào. Ký chủ, ta cũng đã nói với cô rồi, trên đầu chữ sắc có một cây đao, tự cô đếm coi mình đã cùng Lạnh Nhạt song tu bao nhiêu lần? Xà tinh và hươu tinh là để ăn chơi chắc, chậc chậc."
Hiện tại hệ thống hoàn toàn là trạng thái xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, nhìn dáng vẻ đau đến không muốn sống này của Lâm Vãn, hệ thống không chỉ không cảm thấy đau lòng mà ngược lại trong lòng còn hơi mừng thầm.
Dù sao từ khi Lâm Vãn đến thế giới này đã chậm rãi hiển lộ ra tính cách của mình, cà khịa hệ thống không biết bao nhiêu lần.
Lâm Vãn hiện tại đau đến không muốn nói chuyện với tên bích chì này, cô thề, chờ sau này chỉ cần có cơ hội nhất định sẽ làm chết nó.
Trên đầu chữ sắc có cây đao, lúc ở cạnh Bạo Ngược cô đã đủ thảm rồi, thế giới này cô vẫn không tỉnh ngộ.
Bản thân cô hầu như cảm nhận được tất cả nỗi đau của Thanh Việt ngay lúc đó, toàn bộ thân thể chia năm xẻ bảy tựa như có móng vuốt đang xé nát thân thể cô, sau đó cảm giác đau chưa kịp qua đi thì từng mảnh từng mảnh thịt trên thân đều bị nhấm nuốt vào trong miệng.
Thẳng đến khi loại cảm giác đau này qua đi, Lâm Vãn nằm trên mặt đất như con cá chết, toàn thân cô đều là mồ hôi, giống như mới từ trong nước vớt ra.
Quần áo ướt đẫm, lăn trên mặt đất đã dính tro bụi, rõ ràng thần trí cô vẫn thanh tỉnh nhưng tay chân không có chút sức lực để nhấc lên, tựa như vừa chết qua một lần vậy.
Lật Xe thấy cô thật lâu vẫn không nói lời nào, không khỏi ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nói: "Ta đã chỉnh cảm giác đau thấp đi năm mươi phần trăm, còn lại thì ta không có cách nào khác che đậy, bọn ta có quy định. Lúc giữa ký chủ và mục tiêu có dính dáng đến nhau, thống khổ chỉ có thể chỉnh thấp xuống chứ không thể hoàn toàn che đậy..."
Trong giọng nói của nó chứa vài phần áy náy, nhẹ giọng trấn an cô: "Ký chủ, đừng thấy bình thường ta và cô hay cà khịa lẫn nhau, nhưng thật lòng ta vẫn rất cảm kích cô. Cô đã giúp ta qua ải Bạo Ngược nè, ta còn chờ sau khi cô vượt ải mang ta diễn sâu mang ta bay đâý... Cô có sao không vậy?"
Nó cứ mãi thao thao bất tuyệt, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Vãn đều không trả lời nó, chuyện này khiến hệ thống rất lo âu, nhịn không được vẫn hỏi một câu.
Lâm Vãn thấm thía mở miệng: "Lật Xe, ta không trách mi. Ta cảm thấy chắc là ta sắp chết rồi, mi nhất định phải chăm sóc tốt cho con của chúng ta, ta liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng sinh hạ ra nó quả nhiên là không dễ dàng. Nếu như sau này con của chúng ta có hỏi tới thì mi nhất định đừng bảo là ta khó sinh mà chết, vì nếu như vậy sẽ khiến nó bị áp lực rất lớn, mi cứ nói là mi đâm chết ta là xong!"
Lâm Vãn ngay từ đầu còn mang dáng vẻ khóc lóc, một bộ dáng không còn sống lâu nữa, chờ nói xong lời cuối cùng, hoàn toàn chính là thanh âm lạnh thấu, trong ngữ điệu tựa như cất giấu một cây đao, chuẩn bị kỹ càng tùy thời làm chết hệ thống.
Hệ thống: "..." Kí chủ đại khái là triệt để hỏng mất rồi, vậy mà nói cái gì nó nghe không hiểu.
"Rốt cuộc là cô sao thế hả? Ta còn chưa có ký chủ nào nửa đường bệnh tâm thần phát tác mà lật xe đâu, chẳng lẽ nhờ lý do lật xe mà khai sáng đỉnh cao mới rồi ư?" Lật Xe lo lắng hỏi, nói đến mở phần mới, nó quả thật là nửa vui nửa buồn.
Lâm Vãn gần như cắn răng nghiến lợi nói: "Xéo, đau đớn vừa nãy cũng không khác khó sinh mà chết là mấy đâu. Ta và mi có thù sâu như biển, không đội trời chung!"
Nó thấy Lâm Vãn dường như đã có chút tinh thần, có thể hận sang cả nó rồi cơ mà, vậy khẳng định là bình thường lại rồi.
"May quá may quá, không bị ngu đi là được." Hệ thống rốt cuộc cũng có thể yên lòng.
Sau khi Lâm Vãn vội vàng rửa mặt sửa sang bản thân sạch sẽ xong, bỗng nhiên linh khí trong điện phun trào mãnh liệt, cảm giác bất an không ngừng ập tới.
"Chuyện gì vậy?" Lâm Vãn lập tức hỏi hệ thống trong đầu.
Không phải là do Thanh Việt chết rồi nên nơi này sắp nổ tung đấy chứ? Chẳng lẽ muốn cô chết theo? Mẹ nó, bạch bạch cùng hắn còn được, đã là thời đại nào rồi mà còn làm dáng sống chết có nhau kia chứ, cô còn muốn sống!
"Thanh Việt chết rồi, có người muốn đến điện của hắn hôi của."
Giọng của hệ thống trở nên cứng rắn, trước mắt Lâm Vãn chợt xuất hiện quang cảnh bên ngoài, ngoài điện cũng không bị bao vây mà ngược lại chỉ có hai người, còn là người Lâm Vãn đều biết.
Một người là Vị Minh chân nhân, một người khác cũng là chân nhân trấn giữ ở tông môn.
Hai vị này chính là người có cảnh giới cao nhất tông môn lúc này, họ đang liên thủ muốn phá mở cấm chế, dựa theo tình trạng vòng bảo hộ đang run rẩy dữ dội ngoài điện thì chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa.
"Cô mau tìm cách chạy trốn đi, bọn họ đang định thừa dịp mấy chân nhân khác không có ở tông môn mà chia chác vài thứ tốt của Lạnh Nhạt. Bọn họ sẽ không để lại người sống để đi mật báo đâu, hơn nữa bởi vì Lạnh Nhạt chết nên vòng bảo hộ này cũng không chống đỡ được bao lâu nữa." Hệ thống bình tĩnh khuyên cô bỏ chạy.
Lâm Vãn trợn trắng mắt: "Mi nói mát nghe êm tai nhỉ, ta chạy đi đâu đây hả, bọn họ ít nhất cũng là cảnh giới Nguyên Anh, ta chỉ là một Kim Đan sơ kỳ, bị giết chết dễ như trở bàn tay. Không bằng lật xe ngay ở đây luôn đi, dù sao Lạnh Nhạt cũng chết rồi, giá trị lạnh nhạt cũng đâu còn!"
"Vẫn còn cơ hội, giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt. Bình thuốc Lạnh Nhạt đưa cho cô kia chính là dùng vào thời điểm này." Được hệ thống nhắc nhở, Lâm Vãn cắn răng.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Vị Minh chân nhân nhìn qua cũng không phải là người tốt gì, nếu như bị bắt được, cô khẳng định không có quả ngon để ăn.
Cô nhanh chóng nuốt một viên thuốc xuống, viên thuốc này có mùi tanh khiến trong đầu cô dâng lên vài hồi ức không hay lắm.
Vừa nuốt vào bụng không bao lâu thân thể của cô liền trở nên khô nóng, từng dòng nước ấm chảy xuôi khắp gân mạch va đập vào trong cơ thể giá lạnh của cô, cũng làm cho nốt ruồi chu sa trên trán cô càng thêm nóng rực.
Cô lấy ra một chiếc gương rồi soi soi, chỉ thấy người trong kính môi hồng răng trắng, mặt mày chứa ý xuân, mà màu sắc của nốt ruồi chu sa kia cũng càng thêm rực rỡ.
Dòng nhiệt va chạm trong thân thể tựa như lúc cô và Thanh Việt núi lửa chạm băng sơn trước kia vậy, núi lửa phun trào nham thạch, nhiệt độ kia hoàn toàn không có cách nào xem nhẹ, dường như muốn thiêu cháy cả người cô.
Trong lòng Lâm Vãn dâng lên dự cảm bất thường, cô gấp giọng hỏi hệ thống: "Thuốc này để làm quái gì vậy?"
Hệ thống cười hì hì hỏi ngược lại: "Cô đoán xem?"
Ta đoán trái dưa hấu chứ đoán!Một tiếng "Ầm ầm" thật lớn vang lên, vòng bảo hộ bên ngoài cuối cùng vẫn nát.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ngay lúc hai vị chân nhân trông thấy cảnh tượng trong điện biến thành thực cảnh không còn hư ảo như trước thì bỗng nhiên một thân ảnh từ sau điện chuồn ra, cực nhanh rời đi.
"Tiểu tặc, chạy đi đâu!"
Vị Minh chân nhân biết trong điện này còn một Lâm Vãn ở lại cho nên đã sớm giữ một ánh mắt quan sát, giờ phút này nhìn thấy cô cấp tốc bỏ chạy thì lập tức đưa tay bắt.
Tay của bà ta vươn ra không trung biến thành một cánh tay to lớn, trực tiếp nhắm ngay Lâm Vãn chộp tới.
Hệ thống lúc này rốt cuộc cũng có chỗ dùng, nó để Lâm Vãn ra sức chạy còn nó thì ném pháp bảo về phía cánh tay to kia.
Một loạt pháp bảo được "Lốp bốp" ném qua một trận, lập tức ánh sáng bắn ra bốn phía, dù cho tu vi của Vị Minh chân nhân cao hơn Lâm Vãn rất nhiều nhưng trước khi đi Thanh Việt chân nhân đã để lại cho Lâm Vãn vô số vật bảo mệnh khiến Vị Minh chân nhân ngầm ăn thiệt thòi.
May mắn là bà ta thu hồi cánh tay đủ nhanh, nếu không thì cái tay này coi như phế đi, ngay cả như vậy, trên cánh tay cũng máu me đầm đìa.
Trong đống pháp bảo đó có một thanh kiếm cực kỳ có linh khí, bên trong được Thanh Việt chân nhân rót vào kiếm khí của mình, lúc vội vàng ném tới thì trực tiếp rạch ra một vết thương cực sâu cực dài trên cánh tay của Vị Minh chân nhân.
Sắc mặt của bà ta tái đi, trong lòng âm thầm chửi mắng đồ quỷ chết sớm Thanh Việt chân nhân, chết cũng đã chết rồi còn để lại cho bà ta không ít phiền toái như vậy, ngay cả đồ đệ của hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu.
"Có đại trận hộ sơn ở đây nó không chạy thoát được đâu, đuổi theo!" Vị Minh chân nhân ngay từ đầu vốn đã có ý định không cho Lâm Vãn rời đi, cộng thêm bà ta lại có tâm tư riêng của chính mình, Thanh Việt chân nhân thu nhận một đồ đệ phế linh căn tuyệt đối không phải nhất thời nổi hứng.
Mà vừa rồi bà ta cũng nhìn qua, Lâm Vãn kia đã là Kim Đan sơ kỳ.
Chỉ mới qua ngắn ngủi mấy ngày, cô đã từ kỳ Luyện Khí biến thành kỳ Kim Đan, cảnh giới trong đó muốn tăng tiến còn khó hơn lên trời, dù là thiên tài tuyệt thế cũng sẽ không tiến triển nhanh chóng như vậy.
Cho nên trên người Lâm Vãn nhất định có một bí mật lớn, cũng có thể là Thanh Việt đã cho cô chí bảo nào đó, nhưng vô luận là loại nào cũng đều đáng giá để bà ta đuổi theo.
Vị Minh chân nhân nuốt một viên đan dược cầm máu, ngay cả vận công cũng không làm đã phấn khởi tiến lên, nghĩ đến chuyện sau khi bắt được Lâm Vãn rất có thể sẽ có được chí bảo từ trên người cô, trên mặt của bà ta liền hiện ra biểu cảm hưng phấn dị thường.
Hai vị chân nhân một trước một sau đuổi theo, Lâm Vãn ngay cả thở một hơi cũng không dám, gần như là đã dùng hết linh khí trong cơ thể, cầm đan được trong tay điên cuồng nuốt.
Có đan dược bổi bổ linh khí, còn có bình đan Thanh Việt cho kia, không thể không nói, hiệu quả của bình thuốc Thanh Việt cho là tốt nhất, gần như hiệu lực tức thì.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trong cơ thể của cô lạnh nóng giao nhau vốn cho là sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng trước đó một thời gian cô và Thanh Việt liên tục triền miên đã vài ngày, sớm đã quen với loại va chạm dị thường này.
Cảm giác khó chịu hầu như không có, ngược lại bởi vì lạnh nóng càng không ngừng va chạm lại dẫn tới linh khí trên người cô chuyển động càng nhanh, tu vi của cô hiện giờ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng trên thực tế lại có thể khống chế linh khí cao hơn, huống hồ hệ thống vẫn đang thay cô ném pháp bảo bảo mệnh.
Mãi cho đến khi cô khó khăn xông ra khỏi đại trận hộ sơn, hệ thống kịp thời ném ra một chiếc linh thuyền chạy thoát thân, cô lập tức trực tiếp bay mất.
Bởi vì đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên trong đại trận hộ sơn không thể sử dụng chí bảo phi hành, thẳng đến lúc ra khỏi cô mới biến ra thứ chạy thoát được này, vận đủ linh khí khởi động lập tức biến mất trước mặt hai người bọn họ.
Vị Minh chân nhân không có chí bảo như thế, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng không có biện pháp gì.
Về phần đại trận hộ sơn vì sao không ngăn cản Lâm Vãn, bà ta suy nghĩ kỹ một chút cũng hiểu được. Chỉ sợ là Thanh Việt đã dùng thủ đoạn đặc thù nào đó để Lâm Vãn chỉ dựa vào thân phận đệ tử vẫn có thể dễ dàng ra vào tông môn như vậy.
Bởi vì hiện tại là thời kì đặc thù, ngay thời điểm ma vật hoành hành thì đại trận hộ sơn đã được điều chỉnh, ra vào cực kỳ nghiêm ngặt, ngoại trừ mấy vị trưởng lão có quyền lợi này ra thì các đệ tử còn lại đều phải có chân nhân dẫn đi mới có thể ra ngoài.
Lâm Vãn lại có thể ra vào như chỗ không người, rất hiển nhiên Thanh Việt căn bản không tin tưởng tông môn, đã sớm nghĩ đến điểm này.
Nếu như người của tông môn thừa dịp hắn không ở đây mà muốn làm gì tiểu đồ đệ của hắn thì chỉ có chạy khỏi nơi này mới có thể sống sót, cho nên đại trận hộ sơn tuyệt đối không thể trở thành trở ngại cho tiểu đồ đệ chạy thoát.
Đến khi linh thuyền chạy được một lúc, đằng sau cũng không có người đuổi theo, đợi hệ thống xác nhận an toàn xong thì Lâm Vãn mới thở phào một hơi.
Cô lập tức tìm nơi núi rừng hoang vu vắng vẻ, trước tiên dùng thần thức quan sát, thấy nơi này không có người hay yêu cảnh giới cao cường nào thì cô mới cô vội vàng bố trí mấy cấm chế, dựa vào thân cây ngồi xếp bằng vận công.
Lần chạy vừa rồi đã điều động tất cả linh khí trong thân thể, mà cô cũng đã kiệt lực, muốn chạy thoát từ trong tay hai vị chân nhân tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, giờ phút này trong cổ họng của cô tràn đầy hương vị tanh ngọt, hiển nhiên là có một ngụm máu ngay trong cổ họng, tùy thời muốn phun ra.
Lúc trước Thanh Việt cho cô không ít đan dược chữa thương, cô uống giống như không cần tiền vậy.
Bây giờ rời khỏi tông môn tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.
Thanh Việt vốn muốn mang cô đi cùng, rõ ràng là tu vi của cô đã đột phá còn cao hơn so với dự tính, thế nhưng hắn lại đột nhiên thay đổi chủ ý, để Lâm Vãn ở lại tông môn.
Hiển nhiên so sánh với một tông môn không có hắn mà nói thì ma vật bên ngoài càng đáng sợ hơn, cho dù trong tông môn cũng có không ít mờ ám.
Bây giờ Thanh Việt chân nhân chết rồi, cô trốn ra được, nhưng tình hình rất không ổn.
Dùng hết một đống lớn thuốc, lại vận công tu hành một lát, cô cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng.
Nhưng so với đau đớn như ngũ mã phanh thây trước đó, một chút đau nhứt này cô cũng không để vào mắt.
Cảm giác lạnh nóng giao nhau trong thân thể vẫn còn, chắc là do trước đó cô quá khẩn trương, ăn hơi lố.
Thanh Việt từng dặn dò qua, không thể ăn nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tu vi sau này, nhưng hiện tại cô cũng không lo được nhiều như vậy, Lạnh Nhạt cũng đã chết, tu vi của cô có bị ảnh hưởng hay không cũng chẳng sao cả.
"Lật Xe, Thanh Việt thật sự đã chết rồi sao?" Cô hỏi.
"Chết rồi, chết đến mức không thể chết hơn nữa, thanh giá trị tiến độ lạnh nhạt đã xám xịt, không cách nào đổi mới." Hệ thống kiểm tra một lát mới trả lời.
Lâm Vãn nhíu mày: "Vậy sao ta còn ở nơi này?"
Hệ thống câm như hến, ngay cả cái rắm cũng không dám thả.
"Nói đi!" Lâm Vãn gần như gầm thét lên.
Lật Xe bị cô rống đến phát run: "Ta đoán là ký chủ bất tử cho nên không lật xe chăng? Ta chưa từng gặp loại tình huống này, dù sao mục tiêu đều mang theo bàn tay vàng, trước nay đều là mục tiêu giết chết ký chủ, không có mục tiêu tự chết trước bao giờ cả. Tên Lạnh Nhạt này nhìn có vẻ không giống kẻ đoản mệnh, không phải có câu tai họa sống ngàn năm đó sao!"
Lật Xe vốn dĩ còn hơi nhỏ giọng, sau đó khi an ủi Lâm Vãn lại hoàn toàn là giọng điệu vui vẻ, nhưng trên thực tế chính nó cũng sắp sầu chết rồi.
Cái này cmn chắc là bug quá? Nó bị nhiễm virus nên mới có loại thiết lập mới này hay gì?
Có điều nó chưa kịp khóc ròng ròng thì chợt thấy thanh tiến độ giá trị lạnh nhạt sáng lên.
"Khoan khoan khoan, chờ tí, cô có nhiệm vụ mới nè!"
Lật xe cực kỳ kích động, Lâm Vãn nghe nó nói như vậy không khỏi thở phào một hơi, có nhiệm vụ mới thì tốt, cô chỉ sợ tự dưng lật xe không lý do thôi.
"Tiếp tục đi về phía trước, ở đó có mục tiêu." Hệ thống chỉ cô tìm kiếm mục tiêu, chỉ có điều mục tiêu vẫn luôn lấp lóe tại chỗ, lúc sáng lúc tối, tóm lại là thấy hơi quỷ dị.
Đương nhiên Lật Xe không dám nói cho Lâm Vãn nghe, nếu không nó lại bị chửi một chập.
Lâm Vãn dựa theo hướng dẫn của nó vẫn luôn đi về phía trước, mục tiêu ở cùng một cánh rừng với cô, không thể không nói, đây cũng là một loại duyên phận trời định đó mà.
Lâm Vãn dùng thần thức quét qua, trước mặt quả thật có có một thần thức có khí tức cường đại, xung quanh dày đặc khí lạnh, chắc là một đầm nước lạnh.
Pháp thể Băng Phượng của cô trời sinh nhạy cảm với hàn khí, lập tức bước nhanh qua.
Có thứ gì đó đang vùng vẫy kịch liệt trong đầm nước lạnh, trên người của nó dường như cực nóng, mỗi lần giãy dụa đều sẽ tiếp xúc với đầm nước lạnh khiến nước trong đầm biến thành hơi nước.
Khi Lâm Vãn thấy rõ ràng đó là vật gì thì giật hết cả mình.
Vật kia nửa người dưới là người, có một đôi chân vừa dài vừa trắng, nhưng nửa người trên lại là mấy luồn sương đen, có vẻ như đang bị ma vật vây khốn, giờ phút này ngang hông của hắn kịch liệt giãy dụa muốn trốn thoát.
Tiếng thét chói tai của Lâm Vãn đã dâng đến cổ họng lại bị kiềm lại, mỗi lần nhân vật nữ chính thét lên tuyệt đối sẽ không có chuyện hay ho gì, không chỉ cái rắm cũng không có để dùng mà sẽ còn bị người xấu phát hiện, cho nên cô kiên quyết không thể làm ra chuyện ngu ngốc như thế.
Thế là cô ngừng thở quay đầu định chạy, nhưng không ngờ rằng trước mặt lại xuất hiện một tấm màn vô hình, bất luận cô có chạy thế nào cũng chạy không thoát, cuối cùng tạo thành một cái lồng giam ngăn bốn phương tám hướng nhốt cô trong đó.
Tác giả có lời muốn nói: Đồ đệ đã trở nên xinh đẹp ~ sư phụ vẫn đang thay đổi, ngày mai gặp ~
Sau khi vạn chữ đổi mới kết thúc, ta đã không biết mình là ai, hoa mắt váng đầu, tế bào não tử thương nghiêm trọng a a a _(:3" ∠)_