Thịnh Thế Độc Sủng Chi Đệ Nhất Nam Hậu

Chương 3




Sáng sớm ngày hôm sau Kỷ Nhiên tự trang điểm cho mình thành bình phàm đến không thể bình phàm hơn, nhìn các tú nữ khác đang liều mạng trang điểm cho mình, Kỷ Nhiên lại cười trộm một phen, vẽ đi vẽ đi, tốt nhất để Hoàng Thượng liếc mắt một cái liền coi trọng các cô, tui đỡ phải phiền toái.

Trong đại điện Hoàng cung, hai mươi danh tú nữ theo thứ tự quỳ gối trong đại điện, Hoàng Thượng ngồi ở phía trên, ánh mắt lẳng lặng đảo qua mỗi người, mỗi khi liếc đến chỗ người nào, tựa hồ có một đạo quang mang hiện lên, một lát sau đã biến mất không còn dấu vết. “Cứ như vậy đi, chọn nàng, nàng, nàng còn có nàng.” Ngón tay của Hoàng đế tùy tiện chỉ vài cái, người không được chọn vẻ mặt bi thương, kẻ được chọn cao hứng không khép miệng được, đương nhiên người này không bao gồm Kỷ Nhiên, ngay khi ngón tay của Hoàng đế chỉ vào mình, Kỷ Nhiên không biết là nên khóc hay nên cười. Kỳ thật Hoàng đế cũng không biết mình chọn người nào, chỉ là tùy tiện ứng phó chỉ vài cái cho có lệ rồi phất tay áo bỏ đi.

Làm tú nữ được chọn ra, Kỷ Nhiên bị an bài tới một cái tiểu viện tương đối hẻo lánh, Hoàng đế phái đến cho hắn tới một con nha hoàn, hai gã sai vặt. Đủ rồi, Kỷ Nhiên nghĩ, nếu chỉ có một nha hoàn thì tốt biết mấy, người nhiều dễ bị phát giác.

Tên của nha hoàn do Kỷ Nhiên lấy, là Tiểu Văn, dùng để nhắc nhở sứ mệnh của mình, nói đến cùng thì Kỷ Nhiên cũng thật là đủ dụng tâm.

Kỷ Nhiên thanh thản ổn định ở trong cung mấy ngày liền ngồi không yên được nữa, trong cái hậu viện gà không sinh trứng chim không thèm ỉa này, ngay cả một cái bóng dáng của Hoàng đế cũng chưa thấy, làm sao bây giờ?

“Tiểu Văn, bưng một cái ghế dựa ra ngoài, bổn thiếu… Khụ khụ.. Bổn tiểu thư muốn đi ra ngoài phơi nắng! Từ từ.. bưng hai cái ghế.”

Sau khi ghế được mang ra, Kỷ Nhiên nằm xuống rồi lại kêu Tiểu Văn cùng nằm, Tiểu Văn hoảng sợ nhìn Kỷ Nhiên, quỳ vội vàng dập đầu: “Tiểu, tiểu thư, nô tỳ không dám.”

“Bảo ngươi nằm thì ngươi nằm đi, còn có về sau phải xưng là Tiểu Văn. Đừng nói không, nếu không ta đánh ngươi.” Kỷ Nhiên cũng không có cách nào với loại tư tưởng phong kiến cổ đại này, hắn cũng lười giáo huấn về tư tưởng bình đẳng cho kẻ khác. Tiểu Văn sau khi bị hoảng sợ thì chậm rì rì hai mắt rưng rưng nằm xuống một cử động cũng không dám.

“Tiểu Văn, nơi này đều không có người nói chuyện với ta, ngươi lại luôn không nói lời nào, thật là nhàm chán quá, chúng ta tâm sự tuổi hồng đi.”

“Vâng… vâng…” Tâm Tiểu Văn run lên run lên, không biết chủ tử của mình muốn làm gì.

“Có biết vì sao ngươi tên là Tiểu Văn không?” Không đợi Tiểu Văn đáp lời, Kỷ Nhiên còn nói thêm, “Bởi vì ta cần tìm một người tên là Văn Túc, ‘Văn’ trong tên của ngươi chính là ‘Văn’ trong Văn Túc.”

Tiểu tâm can của Tiểu Văn run lên, tiểu thư, làm tú nữ của Hoàng Thượng, lại dám lớn mật nói ra mình muốn tìm một nam nhân khác, gan cũng đủ lớn, huống hồ người kia lại là quốc sư đương triều. Lại cảm thấy cảm động trong lòng, tiểu thư đây là đang tin tưởng mình sao?

“Tiểu Văn, ngươi đừng sợ ta như vậy có được không?” Không đợi Tiểu Văn phản ứng, Kỷ Nhiên lại tiếp tục nói: “Một người đi vào nơi này, kỳ thật cũng không dễ chịu gì, một người cũng không quen biết, luôn phải cõng phiền toái chạy lên chạy xuống, một người không ở nơi này, mẹ tôi…à không, nương ta khẳng định rất lo lắng cho ta, không biết ta có thể trở về hay không, không biết ta còn tồn tại hay không, không biết…nương ta, nàng không biết ta còn sống, ta thật sự rất nhớ nàng, ta quyết định, chờ nốt buổi tối ngày hôm nay, nếu vẫn như vậy, ta sẽ tự mình hành động.” Kỷ Nhiên lầm bầm lầu bầu một mình thật lâu, Tiểu Văn chỉ nghĩ ‘nàng’ đang cảm thán sinh hoạt trong cung đình mà thôi, nàng dần dần thả lỏng, lẳng lặng nghe Kỷ Nhiên không ngừng càu nhàu, nghe nghe liền lệ rơi đầy mặt, nhìn Kỷ Nhiên nói nói rồi nhắm hai mắt lại, cũng không quấy rầy, nàng đi vào cầm một chiếc chăn ra đắp lên người Kỷ Nhiên, khi nhìn đến khóe mắt chưa khô lệ của Kỷ Nhiên, Tiểu Văn đau xót trong lòng, rồi lại mỉm cười, tiểu thư, Tiểu Văn đời này có thể đi theo tiểu thư, thật sự rất hạnh phúc.

Chạng vạng, ngự thư phòng.

“Hoàng Thượng, đêm nay muốn lật thẻ bài của ai?” Một thái giám cầm một đống thẻ bài hỏi Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương.

“Thay trẫm lật đi.” Hoàng đế mí mắt cũng chưa thèm nâng trả lời. Việc lật thẻ bài buổi tối mỗi ngày đều do tiểu thái giám trước mắt này lật, bản thân thật sự không có loại hứng thú kia, lại không thể không đi sủng hạnh những nữ nhân đó, khiến chàng cảm thấy thực phiền.

“Hoàng Thượng, thị tẩm đêm nay chính là nữ nhi của Kỷ tướng quân— Kỷ Mạc.”

“Hở? Nữ nhi của Kỷ tướng quân không phải tên là Kỷ Linh sao?”

“Đại nữ nhi gọi Kỷ Linh, đây là ngũ nữ nhi Kỷ Mạc, nghe nói là tư sinh tử của Kỷ tướng quân.”

“Đúng không? Không nghĩ tới người như Kỷ tướng quân cũng sẽ có tư sinh tử. Đi thôi, đêm nay liền đi đến đó.” Không biết như thế nào đáy mắt đột nhiên hiện lên một khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn động lòng người trong đại điện mấy ngày trước.

Xa xa ở biên quan Kỷ tướng quân hắt xì mấy cái liền, rồi nói già rồi, thân thể không tốt, gần đây luôn bị hắt xì.

Khi Hoàng đến đi vào tiểu cư hẻo lánh của tú nữ, nhìn thấy bộ dáng Kỷ Nhiên nằm ngủ say trên ghế, bờ môi phấn nộn hơi hơi chu ra, gương mặt phiếm hồng, và lông mi thật dài cong cong thi thoảng hơi run lên, càng làm cho chàng kinh ngạc là nằm bên cạnh Kỷ Nhiên lại là nha hoàn Tiểu Văn, một con nha hoàn cư nhiên dám nằm bên cạnh chủ tử, quản thực là không có quy củ, chàng hừ một tiếng, đánh thức Tiểu Văn đang ngủ ngon lành.

Tiểu Văn xoa xoa mắt, khi nhìn thấy thân ảnh và sắc mặt khó coi đến không thể khó coi hơn của Hoàng đế thì luống cuống, nàng vội vàng quỳ xuống khóc lóc xin tha: “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng.”

“Ai cho ngươi lá gan này!” Hoàng Thượng nghiêm khắc rống một câu, đánh thức Kỷ Nhiên đang mộng đẹp. Kỷ Nhiên bất mãn phất phất tay: “Mẹ, đừng ồn.” Trở mình tiếp tục ngủ.

Hoàng đế nhìn đến cảnh này mặt tát xanh cả lê, trừng mắt Kỷ Nhiên hô: “Người tới, kéo cái con tiện tì này ra ngoài!”

“Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng!” Tiểu Văn khóc lóc xin tha, đôi mắt nhìn Kỷ Nhiên, hy vọng tiểu thư mau tỉnh lại cứu mình.

“Tiểu Văn, đã nói ngươi đừng khóc sướt mướt như thế bao nhiêu lần rồi.” Kỷ Nhiên xoa đôi mắt nhìn về phía Tiểu Văn, khi nhìn thấy Tiểu Văn bị kéo ra ngoài, hắn hoàn toàn thanh tỉnh, vội chạy tới kéo Tiểu Văn lại, ngó lơ vị nào đó mặt mày âm trầm đứng bên cạnh.