Thịnh Thế Đích Phi

Chương 94: Khách Tây Lăng đến thăm




Edit: TheresaBeta: SakuraBên ngoài thành Vĩnh Lâm, đại doanh Lê Vương

“Chết tiệt! Làm sao Mặc Tu Nghiêu xuất hiện ở nơi này!”

Trong đại trướng, sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm vặn vẹo. Ở nơi này đãgần đến cuối tháng sáu, nhưng lại làm cho người ta cảm giác được ngàyđông giá rét âm hàn thấu xương. Không người nào dám mở miệng nói chuyện, không chỉ bởi vì Lê Vương tức giận, hơn nữa vì bị Định Vương đột nhiênxuất hiện ở trên chiến trường mà kinh sợ. Nếu như nói có cái chuyện tình gì có thể so với việc Định Vương xuất hiện càng làm cho người cảm thấyhoảng sợ thì……, đó chính là thân thể Định Vương khỏe mạnh xuất hiện.Thời điểm khi thấy bóng người ngân bạch kia phóng ngựa lăng không màđến, cơ hồ tất cả mọi người không hẹn mà cùng ở đáy lòng dâng lên một cỗ tuyệt vọng và hối hận. Người thiếu niên kia lúc trước cũng đã có danhtiếng Chiến thần, người được khen là tài trí hơn cả tổ tiên Định Vươngtrước kia, có thể ngăn cản được hắn sao? Còn có người đang trong lòng âm thầm chần chờ và hối hận, ban đầu tùy tiện quyết định đi theo Lê Vươngkhởi binh mưu phản thật sự là quyết định chính xác sao? Thành công tấtnhiên có thể vinh hoa phú quý quyền thế ngập trời, nhưng cái giá củathất bại cũng thật nhiều vẫn làm cho người ta không nhịn được sợ hãi.

Quân sư luôn luôn thong dong thì lúc này sắc mặt cũng trắng bệch,trong kế hoạch bọn hắn vô luận như thế nào Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ khôngxuất hiện ở Vĩnh Châu sớm như vậy. Không, phải nói, Mặc Tu Nghiêu cănbản là không thể nào xuất hiện ở Vĩnh Châu. Nhưng hiện tại….. Một ĐịnhVương hai chân tàn tật cư nhiên đã làm cho người ta kiêng kỵ phòng bị,nhưng là một Định Vương khoẻ mạnh hành động tự nhiên, lại càng làm chongười khủng hoảng, “Vương gia, có tin từ kinh thành tới hay không? ĐịnhVương……”

Mặc Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng nói: ” Lúc trước Mặc Tu Nghiêu ngay từlúc chúng ta khởi binh cũng đã rời kinh. Còn có Diệp Ly! Lại là nàng!”Nghĩ đến những ngày này, người để cho Hắc Vân kỵ ngăn trở con đường phía trước của mình là Diệp Ly, Mặc Cảnh Lê liền hận không được bắt nàngtới trước mặt để mà rút gân lột da.

Quân sư nói: “Lúc trước tin đồn Định Quốc Vương phi mất tích, bây giờ nhìn lại chắc là nàng ấy đi Nam Chiếu. Lúc trước Nam Chiếu truyền đếntin tức, công tử Thanh Trần không thấy bóng dáng….. Chỉ sợ Định QuốcVương phi đi Nam Chiếu chính là vì công tử Thanh Trần.” Càng nói, tronglòng quân sư cũng càng lạnh, Định Vương, Định Vương Phi, Mộ Dung Thận,còn có công tử Thanh Trần rất có thể sẽ xuất hiện. Người che ở phíatrước bọn họ cơ hồ khiến hắn nhìn không thấy được hy vọng công phá VĩnhLâm, “Vương gia, thuộc hạ cảm thấy, hiện nay vì hướng tới kế sách lâudài lập tức buông tha cho Vĩnh Châu dẫn quân từ phía Đông tiến vào, tạilúc viện quân triều đình chưa đến trước đoạt được cả vùng phía Nam sôngVân Lan.”

Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Mặc Tu Nghiêu đã đến Vĩnh Lâm, ngươi cảm thấy hắn sẽ để chúng ta rút quân?”

Quân sư xoa chòm râu nói: “Lấy hiểu rõ của Vương gia đối với ĐịnhVương, theo như tính tình Định Vương hôm nay có thể thu tay lại dễ dàngnhư vậy sao?”

Mặc Cảnh Lê bộ dạng nghe theo, trầm tư chốc lát lắc đầu nói: “Mặc TuNghiêu lúc thiếu niên có danh xưng Liệt Phong, hành quân đánh giặc xưanay mạnh mẽ vang dội. Lấy tính tình hắn từ trước một trận chiến hôm naykhông để cho đối phương hao binh tổn tướng tuyệt không bỏ qua.”

Quân sư mỉm cười gật đầu nói: “Đã như vậy, Vương gia cảm thấy Định Vương hôm nay vì sao không thừa thắng xông lên?”

Ánh mắt Mặc Cảnh Lê chợt lóe, khẽ nói: ” Binh lực của hắn không đủ!”

Quân sư vỗ tay, cười nói: “Đúng, địa thế Vĩnh Lâm có hạn, Hắc Vân kỵthế tới vừa nhanh, chúng ta căn bản nhìn không ra binh lực của hắn nhiều ít. Nhưng là Định Vương không phải không biết binh lực của chúng ta.Hắn không thừa thắng xông lên chỉ có thể nói rõ binh lực quân ta ít nhất còn gấp hai trở lên thậm chí nhiều hơn hắn.”

Mặc Cảnh Lê gật đầu, “Đúng thế. Sao Hoàng đế ca ca của ta kia dễ dàng cho phép để cho hắn điều động mười mấy vạn đại quân? Huống chi….. Mườimấy vạn đại quân đi theo mà nói…, hắn cũng không tới nhanh như vậy. Đãnhư vậy sao chúng ta không……”

“Trăm triệu không thể!” Quân sư vội vàng cắt đứt ý nghĩ muốn ra khỏimiệng hắn, khuyên nhủ: “Vương gia nghĩ lại. Binh lực Định Vương có lẽthật chưa đủ, nhưng phụ cận Vĩnh Lâm căn bản không phải chỗ thích hợpcho đại quân giao chiến, chỉ cần hắn tử thủ Vĩnh Lâm, trong mười ngàynửa tháng chúng ta tuyệt đối không làm gì được hắn. Sau mười ngày nửatháng….. cho dù đại quân triều đình chậm nữa cũng nên phải tới. Đến lúcđó chúng ta còn muốn nghĩ rút quân về phía Đông có thể đã muộn.” Nóimười ngày nửa tháng là khách khí, có hai vạn Hắc Vân kỵ của Định Vươngthủ thành, đừng nói mười ngày nửa tháng, chỉ cần không thiếu lương thựckhông thiếu vũ khí, hai ba tháng có thể công phá hay không cũng còn khónói. Phải biết rằng Hắc Vân kỵ có tài bắn cung ngay cả thiết kỵ BắcNhung đều nghe tin đã sợ mất mật, quân đội công thành chỉ sợ muốn đếngần thành Vĩnh Lâm cũng khó khăn.

“Này……” thần sắc Mặc Cảnh Lê thay đổi liên tục, vừa không hề cam chịu lại tức giận, còn có sợ hãi người bên cạnh khó mà phát hiện. Sợ hãi này có lẽ không phải bởi vì bản thân Mặc Tu Nghiêu, mà là cùng giống nhưtất cả tướng sĩ Đại Sở, đối với Mặc gia quân và Định Quốc Vương phủ cơhồ là sự kính sợ trời sanh.

“Vương gia, chỉ cần chúng ta chiếm lĩnh cả vùng phía Nam sông VânLan, nữa cố thủ ở sông Vân Lan. Vĩnh Châu chỉ là nơi nhỏ bé chật hẹp,lại có Nam Chiếu kiềm chế, triều đình căn bản không thể ra sức. Hôm nayhai chân Định Vương đột nhiên phục hồi như cũ, vị kia trong kinh thànhchỉ sợ đang rất sợ hãi, kể từ đó hắn tuyệt đối sẽ không dùng Định Vươngđể đối phó chúng ta. Chỉ cần Định Vương và Mặc gia quân không đến, nửagiang sơn Đại Sở chính là vật trong túi Vương gia. Về phần khác, tươnglai lại từ từ lập mưu cũng không phải không thể.” Quân sư khổ tâm khuyên nhủ, Vĩnh Châu mắt thấy đã không thể làm, nếu như lúc ban đầu còn không bằng thừa dịp đại quân triều đình chưa đến trước nhận lấy cả Giang Nam. Tránh cho đến cùng công dã tràng. Nhìn Lê Vương trước mắt không ngừngdao động, trong lòng quân sư khẽ phát khổ. Lê Vương gặp chuyện liền dodo dự dự, làm một Vương gia phú quý rỗi rãnh còn dễ nói, chinh phạtthiên hạ thật còn thiếu sót nhiều lắm.

Mặc Cảnh Lê đang do dự thì ngoài trướng có binh lính bẩm báo, “Khởibẩm Vương gia, Ngoài doanh trại có sứ giả Tây Lăng cầu kiến.”

“Tây Lăng?” Mặc Cảnh Lê cau mày, “Bọn họ tới làm gì? Để cho hắn đi vào!”

Không bao lâu, một nam tử trung niên lớn lên nho nhã và thiện chítheo đi vào, “Tại hạ Tây Lăng Trấn Nam Vương phủ Hà Vô Duyên, ra mắt LêVương điện hạ.”

“Hà Ứng Ly?” Mặc Cảnh Lê khẽ hí mắt, Quân sư đứng ở bên cạnh hắn kích động nói: ” Tam Anh Chi trí giả dưới trướng Trấn Nam Vương, Ứng Ly tiên sinh?”

Nam tử trung niên cười nhạt một tiếng, “Chính là tại hạ.”

Mặc Cảnh Lê dõi theo hắn nói: “Hà tiên sinh là phụ tá đắc lực củaTrấn Nam Vương, đột nhiên xuất hiện ở nơi này của Bổn Vương, muốn nóichuyện gì?”

Hà Vô Duyên cười nói: “Phụng lệnh Vương gia và Thế tử, nguyện kết minh với Lê Vương.”

“Kết minh?” Quân sư khó hiểu.

Hà Vô Duyên cười nói: “Nghe nói Lê Vương ở Giang Nam khởi sự, Vươnggia nhà ta và Thế tử bội phục Vương gia hùng tâm tráng chí. Đồng dạng,Vương gia cũng biết Trấn Nam Vương phủ và Tây Lăng cùng Định Quốc Vươngphủ Đông Sở đều có huyết hải thâm cừu. Vì vậy, Vương gia nhà ta lệnh tại hạ vì Vương gia hiệu lực. Đợi ngày Vương gia công thành, thế tử TrấnNam Vương sẽ đích thân tới Linh Châu chúc mừng Vương gia đăng cơ đạiđiển.”

Mặc Cảnh Lê nhìn hỏi hắn: ” Vương gia và Thế tử nhà ngươi nghĩ muốn cái gì?” Hiểu được tất có bỏ, hắn đã sớm biết đạo lý này.

Hà Vô Duyên cười nói: “Tây Lăng không cần Vương gia giao ra giá lớnchỉ có một thứ là… Định Vương và Mặc gia quân. Hai chân Định Vương đãphục hồi như cũ, nói vậy hôm nay Vương gia đã thấy rồi? Mặc Tu Nghiêulúc là thiếu niên có dã tâm bừng bừng, năm đó còn không quá mười bốnmười lăm tuổi liền đánh cho Nam Chiếu suýt nữa mất nước. Hiện nay ngủđông, ân nhẫn mấy năm lại Đông Sơn tái khởi, chỉ sợ liền như mãnh hổ uyáp, đương thời không người nào có thể ngăn được. Chủ tử ta lo lắng annguy Tây Lăng, vì vậy mới muốn kết minh với Vương gia, cùng chung taychống lại Định Quốc Vương phủ. Kính xin Vương gia nghĩ lại.”

Mặc Cảnh Lê có chút không vui, mặc dù Hà Vô Duyên nói rất đúng, kếtminh cùng với mình đối kháng Mặc Tu Nghiêu, nhưng nói gần nói xa cũngrất sùng bái Mặc Tu Nghiêu. Nhàn nhạt nói: “Mặc Tu Nghiêu nhàn rỗi ởnhà đã gần mười năm. Huống chi giờ chưa chắc đã khỏe mạnh. Tiên sinhkhông khỏi nói quá sự thật đi.”

Hà Vô Duyên cũng không tức giận, ha hả cười nói: “Bất kể tại hạ cónói quá sự thật hay không. Thế hệ nổi danh của Định Quốc Vương phủ chưatừng là hư danh, mà bản thân Mặc Tu Nghiêu bình sinh chưa từng chiếnbại. Vốn cũng là sự thật.”

“Chẳng lẽ Hà tiên sinh có kế sách đối phó Mặc Tu Nghiêu?” Mặc Cảnh Lê nhướn mày giễu cợt nói.

Hà Vô Duyên cười nói: ” Mặc dù tại hạ không dám bảo đảm có thể thắngđược Định Vương, nhưng có thể giúp Lê Vương ổn định Giang Nam.”

“Nga?” Ánh mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên đánh giá ý định của Hà Vô Duyên nhiều hơn một ít.

Hà Vô Duyên cũng không để ý, thong dong cười nói: “Vương gia cứ yêntâm. Định Vương tuyệt đối không thể ở lại Vĩnh Châu lâu được. Chỉ cần bị điều đi, triều đình đừng nói phái mười mấy vạn đại quân, chính là pháira trăm vạn đại quân cũng ngăn không được Vương gia quân lâm thiên hạ (làm vua).”

Mặc Cảnh Lê trầm mặc chốc lát, nói: “Xin Hà tiên sinh đi xuống trước nghỉ ngơi, Bổn Vương cần suy nghĩ một phen.”

Hà Vô Duyên cũng không gấp gáp, gật đầu cười nói: “Đã như vậy, Vươnggia cứ từ từ cẩn thận tự suy xét. Tại hạ xin được cáo lui trước.”

————–

“Thuộc hạ Phượng Chi Dao cầu kiến Vương Phi.”

Phượng Chi Dao bước vào tiểu viện tao nhã thanh tịnh, thấy nữ tử đang ngồi ở dưới bóng cây đọc sách thì nhức đầu. Ngay từ lúc một khắc đồnghồ trước, thời điểm hắn ở trên cổng thành bố trí phòng ngự nhận đượcthông báo của người bên cạnh Vương Phi: “Vương Phi mời hắn đi qua mộtchút.”, là hắn biết phiền toái tới rồi. Đáng tiếc, Vương Phi triệu kiếnthì hắn cũng không có lá gan dám không đến.

“Phượng công tử không cần đa lễ.” Diệp Ly để xuống quyển sách, quay đầu lại, cười nói, “Nhưng quấy rầy Phượng Tam công tử rồi?”

Phượng Chi Dao cười khổ, “Không dám, Vương Phi triệu kiến Phượng tam há có thể nói là quấy rầy?”

Diệp Ly ngẩng đầu, thật tình nhìn một chút Phượng Chi Dao, cười nói:“Phượng Tam công tử hiện giờ cùng với lúc ở kinh thành gần như là thayđổi một người khác. Nếu bình thường gặp phải chỉ sợ ta còn cho rằng nhận lầm người.”

Phượng Chi Dao chỉ đành phải cười làm lành, cảm giác, cảm thấy VươngPhi lúc này đối với hắn càng khách khí như thế này có nghĩa là vấn đềmuốn hỏi khẳng định lại càng phiền toái.

Diệp Ly nhìn bộ dáng hắn cố gắng nở nụ cười, hơi cụp mắt xuống, ” Công tử Phượng Tam vẫn nên ngồi xuống nói chuyện đi.”

Phượng Chi Dao tạ ơn, nói: “Vương Phi gọi ta Phượng tam là tốt rồi, danh xưng công tử, thuộc hạ thẹn không dám nhận.”

Diệp Ly khoát khoát tay cười nói: “Ta biết ngươi và Vương gia có thểnói là biết nhau từ nhỏ. Riêng tư mà nói cũng là huynh đệ tương xứngkhông cần giữ khoảng cách như thế.”

Phượng Chi Dao chỉ đành phải ngồi xuống, cùng Diệp Ly mặt đối mặt đểcho hắn càng cảm thấy được áp lực khổng lồ. Cười cười nói: “Không biếtVương Phi triệu kiến vì chuyện gì?”

Diệp Ly ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, trầm giọng nói: “Ta cũng vậy, không thích quanh co lòng vòng nói chuyện, Phượng công tử, thân thể Vươnggia rốt cuộc như thế nào?”

Phượng Chi Dao ngẩn ra, vội vàng cười nói: ” Thân thể Vương gia? Thân thể Vương gia không phải là vẫn khỏe sao? Lại nói, nhiều năm như vậyrốt cục Vương gia cũng bình phục, Vương Phi nên cao hứng mới đúng .”

Diệp Ly nhàn nhạt nhìn của hắn, ánh mắt rõ ràng mà sáng trong nhưngkhông có nửa điểm u mê ngây thơ. Trong lòng Phượng Chi Dao âm thầm kêukhổ, chỉ có thể bắt buộc không dời ánh mắt đi, bình tĩnh nhìn nàng.

Một hồi lâu, chỉ thấy Diệp Ly cười một tiếng nói: “Phượng công tử,ngươi biết không. Dưới tình huống bình thường nụ cười của một người chỉcó thể giữ vững một thời gian rất ngắn, mà vượt qua thời gian này…… chỉcó một loại là giả cười.”

Phượng Chi Dao sửng sốt, mở trừng hai mắt cuối cùng thu lại nụ cườitrên mặt đã có chút ít cứng ngắc, “Vương Phi giải thích…… hết sức đặcbiệt.”

“Như vậy….. Phượng công tử có thể nguyện ý nói cho ta sự thật hay không?” Diệp Ly mỉm cười hỏi.

Phượng Chi Dao cười khổ, ” Vì sao Vương Phi không trực tiếp hỏi Vương gia.”

Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, ” Nếu hắn như không muốn nói, sao ta hỏi ra được?”

Phượng Chi Dao nói: “Vương gia không nói có lẽ liền đại biểu thân thể Vương gia quả thật hoàn toàn bình phục.”

Diệp Ly nhìn hắn, cười nói: “Phượng công tử, mặc dù ta chưa nhìn rahắn nói dối hay không. Nhưng ít nhất có một chuyện ta hiểu. hai chân của một người tàn phế đã tám năm, hơn nữa còn trúng kịch độc, vô luận dùng cái kỳ dược gì cũng không thể ở trong thời gian thật ngắn khang phụcđến tình trạng như vậy. Cho dù là Trầm tiên sinh đã tìm được giải dượcrồi, đã chữa khỏi hai chân của Vương gia. Trong vòng nửa năm hắn cũngtuyệt đối không thể khôi phục tới mức như thế. ” Khác thường vì cái gì,nếu quả thật có thể có kỳ dược như vậy, Mặc Tu Nghiêu lại không cần chờ nhiều năm như vậy?

Phượng Chi Dao khó xử nhìn nàng, Diệp Ly không hề nhượng bộ chút nàobình tĩnh nhìn hắn. Nửa khắc đồng hồ sau, Phượng Chi Dao bất đắc dĩ bạilui, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Cho dù ta không nói, Vương Phi sớm muộn gì cũng sẽ biết đến. Vương gia dùng Phượng Hoàng thảo.”

Diệp Ly cả kinh, nàng còn nhớ rõ theo như lời Trầm Dương nói, sau khi dùng Phượng Hoàng thảo sẽ sinh ra hỏa độc cùng hàn độc trong cơ thể Mặc Tu Nghiêu tương khắc với nhau, ngay cả có Liệt Hỏa Liên cũng không cách nào giải hàn độc trong cơ thể hắn nữa, “Tại sao không có ai ngăn cảnhắn!”

Phượng Chi Dao bất đắc dĩ cúi đầu nói: ” Quyết định của Vương gia, ai có thể ngăn cản được?”

Sắc mặt Diệp Ly trầm xuống, “Đang tốt mà tại sao hắn nhất địnhphải……” Nói chỉ nói một nửa, thì giọng nói của Diệp Ly dần dần nhỏ lại.Có chút chán nản ngã người xuống ghế. Thời điểm Phượng Chi Dao rời kinh, tin tức Mặc Cảnh Lê khởi binh còn không có truyền tới kinh thành. Hắnlà….. bởi vì nàng……

“Vương Phi……” Phượng Chi Dao thấy sắc mặt Diệp Ly khó coi, nghĩ lạicũng hiểu mấu chốt trong đó. Có chút khó khăn an ủi: “Thật ra thì….. cho dù chậm thêm hai ngày Vương gia nhận được tin tức Lê Vương khởi binh thì vẫn …Vương gia hiện tại căn bản không có thời gian chờ hai năm saucó được Liệt Hỏa Liên.”

Diệp Ly có chút mờ mịt gật đầu nói: “Trầm tiên sinh đã tới Vĩnh Châu?”

Phượng Chi Dao gật đầu, “Trầm tiên sinh cố ý muốn tới, có điều ông ấy không thể bôn ba đường dài, mấy ngày nữa mới có thể tới.”

Diệp Ly mỉm cười nói nhắm mắt, gật đầu nói: “Ta biết rồi. Đa tạ Phượng công tử.”

Phượng Chi Dao có chút bận tâm, cau mày nói: “Vương Phi……”

Diệp Ly khoát khoát tay, nói: “Không có chuyện gì, Phượng công tử có việc đi trước đi.”

Phượng Chi Dao nhìn nàng một chút, chỉ đành phải cáo lui, Diệp Lyngồi ở dưới bóng cây im lặng xuất thần, nếu như nàng không có đến NamCương….. Không, nếu như nàng không có đưa về mật thư thật là đúng vậy,Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ không bởi vì vội vã đến Nam Cương mà làm như vậy.Có lẽ đúng như theo lời Phượng Chi Dao nói, bọn họ căn bản không có thời gian chờ hai năm sau có được Liệt Hỏa Liên, có lẽ cuối cùng Mặc TuNghiêu vẫn ăn vào Phượng Hoàng thảo. Nhưng là….. Hiện tại Mặc Tu Nghiêulại vẫn bởi vì nàng mới……

“Ám Tam.”

“Vương Phi?” Ám Tam xuất hiện ở phía sau nàng, có chút lo lắng bóng lưng nữ tử nhìn dưới tàng cây có chút suy yếu.

“Ám Tứ bây giờ đang ở nơi nào?”

Ám Tam nói: “Ám Tứ đi Tây Lăng. Vương Phi lúc trước lệnh cho hắn đitra chuyện Hàn Minh Nguyệt ở Tây Lăng. Hiện tại hẳn là mới vừa vào biêncảnh Tây Lăng.”

Diệp Ly gật đầu, nói: “Phái người truyền tin cho hắn, trước bất kểchuyện tình Hàn Minh Nguyệt. Nghĩ biện pháp ngó chừng Bệnh thư sinh. Một khi hắn ta còn nghĩ muốn lấy được Bích Lạc Hoa, liền không tiếc bất cứgiá nào đoạt đến tay.”

Ám Tam do dự một chút, nói: “Bích Lạc Hoa đang ở trong cảnh nội Nam Cương, không bằng thuộc hạ dẫn người đi tìm xem?”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Nam Chiếu cũng không nhỏ, huống chi chúng ta ai cũng chưa từng thấy hình dạng Bích Lạc Hoa rốt cuộc trông thế nào. HọLương hiện tại hẳn là ở trên tay Thiên Nhất các, không đúng….. Họ Lươnghiện tại hẳn là đã ở Tây Lăng. Nhưng không có ở trong tay Bệnh thư sinh. Phái người đi nói cho Hàn Minh Tích, chuyện tình hắn đáp ứng nói cho ta biết nên thực hiện rồi.”

“Dạ.” Ám Tam gật đầu, lưu loát biến mất ở sau lưng nàng.

Đợi đến khi Ám Tam rời đi, Diệp Ly lại ngồi hồi lâu mới đứng dậy trởvề viện mình và Mặc Tu Nghiêu ở tạm. Trở lại trong phòng lại không thấyMặc Tu Nghiêu, suy nghĩ một chút Diệp Ly ra cửa xoay người đi đến thưphòng phía trước viện đi thì liền bị hai gã ám vệ đang cửa ra vào chặnlại đường đi, “Vương Phi, Vương gia phân phó hiện tại ai cũng không gặp. Xin Vương Phi dừng bước.”

Diệp Ly nghiêng đầu nhìn lướt qua hai gã ám vệ cúi đầu không dám nhìn mình nói: “Ngươi nói cái gì?”

“Vương gia nói hiện tại không gặp bất luận kẻ nào……bao gồm cả Vương Phi.”

Diệp Ly nhàn nhạt lui về sau một bước, nói: “Ta biết các ngươi làphụng mệnh làm việc cũng không có ý làm khó. Có điều….. hiện tại ta muốn đi vào.”

Hai gã ám vệ liếc mắt nhìn nhau, song song chắn cửa, “Xin Vương Phi không nên làm khó thuộc hạ.”

Diệp Ly nói: “Đánh ngã các ngươi rồi đi qua, coi như các ngươi không kháng lệnh đi?”

“Này……” Hai gã ám vệ cảnh giác nhìn nữ tử trước mắt, thân thủ VươngPhi bọn họ đã sớm được chứng kiến. Ở dưới tình huống không thể đả thương người, bọn họ thật đúng là không có lòng tin có thể đỡ nổi Vương Phi,“Vương Phi, chỉ sợ không được……” Ám vệ ở cửa giương một tay lên, vàibóng người từ đầu tường, trên cây, nóc phòng rơi xuống.

Diệp Ly giương mày lên, cười lạnh một tiếng nói: “Ám Tam, Ám Tứ, bắt lấy hắn!”

“Dạ!” Hai tiếng trầm thấp đáp. Hai bóng người nhanh như điện, một tảmột hữu lướt vào trong viện. Nhưng trong chốc lát mấy ám vệ cũng bị chếtrụ, nhìn ánh mắt đối phương tức giận cùng với không cam lòng, Ám Tam an ủi vỗ vỗ bả vai của đối phương nói: “Huynh đệ, đừng khổ sở như vậy. Ámvệ cũng có phân chia cao thấp chứ sao.” Mọi người xuất thân đều giốngnhau, cho nên bọn họ rất hiểu ám vệ, nhưng ám vệ khác cũng không hiểu rõ bọn họ. Mấy tháng chịu khổ cũng không phải là nhận không, hiện tạikhông phải nhìn ra hiệu quả rồi sao? Không phải là bọn họ quá yếu, màbọn hắn đã hoàn toàn thoát khỏi cảnh giới ám vệ. Nếu như không phải làtình huống không cho phép, Ám Tam chân chính muốn ngửa mặt lên trời cười to một phen.

Diệp Ly quay đầu lại cười nhìn hai gã ám vệ che ở cửa, “Muốn ta tự mình động thủ?”

Hai gã ám vệ thở dài, tránh ra phía trước nhường đường, “Vương Phi, mời.”

Chỗ bọn họ ở tạm là một phủ đệ phú thương trong thành Vĩnh Lâm. Ngaytừ lúc Vĩnh Lâm bị vây chủ nhân lúc trước đã bỏ chạy đến Giang Bắc,người có tiền luôn là sợ chết hơn dân chúng bình thường một chút. Thưphòng tiền viện diện tích rất lớn, thậm chí còn có phòng ngủ để nghỉngơi. Cho nên tối hôm qua Mặc Tu Nghiêu ở thư phòng nghỉ ngơi, Diệp Lycũng không có quá mức để ý. Dù sao vừa tới Vĩnh Lâm, chuyện cần hắn loay hoay thực không ít. Nhưng sau khi gặp Phượng Chi Dao, Diệp Ly mới độtnhiên nghĩ đến, kể từ tối hôm qua sau khi trở lại Vĩnh Lâm đến bây giờđã là xế chiều, nàng cũng không thấy Mặc Tu Nghiêu. Bữa sáng, bữa trưabọn họ đều ăn một mình, nếu như Mặc Tu Nghiêu thật bận đến tình trạngnhư vậy, không có đạo lý Phượng Chi Dao có thể ở trên cổng thành rảnhrỗi đi qua đi lại hơn nữa thời điểm ở kinh thành Mặc Tu Nghiêu bắt nàngcùng nhau hỗ trợ, bận rộn cái này bận rộn cái kia chính là nửa điểm áynáy cũng không trông thấy.

Bước vào thư phòng, quả nhiên không có ai. Diệp Ly bước nhanh đi vềphía phòng ngủ ở sau thư phòng, còn không có vào cửa đã nghe đến bêntrong truyền đến tiếng va chạm trên mặt đất, vội vàng bước nhanh vọt đivào.

Vừa vào cửa, một màn trước mắt để cho trong lòng Diệp Ly run lên. Nam tử ngày hôm qua còn đang trên chiến trường anh tư táp sảng (tư thế oai hùng), sở hướng vô địch (không đâu địch nổi), hiện giờ chật vật ngã nhào trên mặt đất, chăn trên giường bị xé nứtthành từng mảnh nhỏ ném xuống đất cùng trên giường. Bên giường cách đókhông xa, bàn nhỏ để đặt hoa ngã đổ trên mặt đất, bên cạnh còn có mộtchút đồ sứ bị vứt lung tung. Hai mắt Mặc Tu Nghiêu nhắm nghiền, trênngười áo ướt đẫm giống như ở trong nước thấm qua. Trên mười ngón tay đãsớm loang lổ vết máu.

“A Ly, đi ra ngoài……” Nghe được tiếng bước chân, Mặc Tu Nghiêu cũng không có ngẩng đầu, chẳng qua là nhẹ nhàng nói.

Diệp Ly dưới chân ngừng một lát, cũng không có dừng lại hoặc xoayngười đi, mà bước nhanh đi tới bên cạnh hắn đưa tay đỡ hắn lên, “Tốt hơn một chút rồi chứ?”

Mặc Tu Nghiêu mỏi mệt gật đầu, tùy ý để Diệp Ly đỡ trở lại trêngiường nằm xuống. Cười khổ nói: “A Ly, tựa hồ đều khiến nàng thấy đượclúc ta chật vật nhất……”

Diệp Ly thản nhiên nói: “Lần này là bản thân chàng tự tìm. Chúng ta…Chúng ta là vợ chồng cũng không phải là người xa lạ, không thể nào vĩnhviễn chỉ thấy một mặt hoàn mỹ nhất của đối phương, không phải sao?”

Mặc Tu Nghiêu từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt cười nói: “Phải nói nàngchưa từng thấy ta vào lúc hoàn mỹ.” Bộ dạng hắn hoàn mỹ nhất, ngay từlúc gặp nàng lúc trước cũng đã không tồn tại nữa.

Diệp Ly đưa tay cầm tay hắn bởi vì kịch liệt đau đớn mà vẫn co giật,lạnh nhạt cười nói: “Làm sao lại như thế? Ngày hôm qua không phải rấttốt sao?” Cúi đầu nhìn đầu ngón tay hắn đã đọng lại vết máu cùng vớilòng bàn tay loang lổ vết thương, nhẹ giọng hỏi: “Khi nào thì bắt đầu?”

Tựa hồ đau đớn dần dần lắng lại, Mặc Tu Nghiêu cũng dễ nói chuyện hơn, chỉ chốc lát sau liền mở miệng nói: “Lúc trời sắp sáng……”

Trên tay Diệp Ly ngưng lại, chỉ cảm thấy trái tim quặn đau. Hiện tại đã là xế chiều cuối giờ Mùi, suốt bảy tám canh giờ sao.

“Không khó chịu thì nằm ngủ một lát đi.”

Một hồi lâu Mặc Tu Nghiêu cũng không có ở đáp lời, hô hấp nhợt nhạtđều đều biểu hiện hắn đã lâm vào trong giấc ngủ say. Nhưng cho dù ởtrong giấc mộng, chân mày vẫn khẽ nhăn lại, thỉnh thoảng có hiện ra vẻđau đớn. Diệp Ly đứng dậy muốn lấy một ít chăn tới đây đắp lên cho hắn,lại phát hiện một cái tay bị Mặc Tu Nghiêu nắm thật chặt không thể độngđậy. Bất đắc dĩ, chỉ có thể một lần nữa ngồi xuống cau mày nhìn quần áocủa hắn vẫn bị mồ hôi thấm ướt, hi vọng sẽ không vì vậy mà cảm lạnh.Nhưng muốn hiện tại đánh thức hắn thì nàng không đành lòng. Chỉ nhìnbọng mắt đen sì kia, cũng biết hắn nhất định là đã lâu rồi không có nghỉ ngơi thật tốt.

Cho đến hoàng hôn chìm xuống phía tây, Mặc Tu Nghiêu mới nặng nề từtrong giấc ngủ tỉnh lại. Mặc dù thật ra thì chỉ ngủ không tới hai canhgiờ, nhưng cảm giác tốt hơn lúc trước nhiều lắm. Mặc Tu Nghiêu khôngkhỏi nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhỏm, lần này cuối cùng đã qua.

“Chàng đã tỉnh?” Giọng nói của Diệp Ly từ bên ngoài truyền đến, MặcTu Nghiêu ngẩng đầu liền thấy Diệp Ly bưng một cái khay đi đến, để khaylên trên bàn mới ngẩng đầu đối với hắn nói: “Nếu tỉnh trước hết đi tắm,sau đó lại dùng bữa tối đi.”

Mặc Tu Nghiêu hơi ngẩn ra, “A Ly, làm sao nàng……” Từng màn trước đómột lần nữa xuất hiện ở trong đầu, một khắc kia giữa lúc đau đớn hỗnloạn cũng chịu dừng lại, một âm thanh nhẹ nhàng nhưng rõ ràng truyền vào trong ý thức của hắn, như kỳ tích trấn an thần trí hắn gần như sắp hỏng mất. Sau đó hắn mới nghe theo âm thanh nhẹ nhàng kia từ từ ngủ mất.

Diệp Ly thấy hắn đang nhìn mình không nói lời nào, đi tới có chút bận tâm hỏi: “Sao vậy? Còn có nơi nào không thoải mái. Có muốn ta đi mờiđại phu tới đây cho chàng không?”

Mặc Tu Nghiêu kéo nàng lại, nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua làngủ quá lâu còn có chút không tỉnh táo. Hiện tại không thể gọi đại phubên ngoài.”

Diệp Ly không có vạch trần lời nói dối đầy sơ hở của hắn, Mặc TuNghiêu chỉ sợ cho dù ở trong giấc mộng cũng không có thời điểm khôngtỉnh táo, “Vậy trước tiên đi tắm đi, ta đã cho người ta chuẩn bị xong.”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu xem một chút, phát hiện mình quả thật rất cần tắm rửa một phen.

Mặc Tu Nghiêu rất nhanh rửa mặt xong mang theo một thân hơi nước đira, Diệp Ly vội vàng đứng dậy, tiến lên, thấy trên người hắn chỉ có mộtkiện áo đơn bạc, liền xoay người lấy một áo choàng phủ thêm cho hắn.

Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhìn nàng nói: “A Ly, ta không có suy yếu đến trình độ như vậy.

Diệp Ly gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy,với chàng thì yếu đuối thật quá xa lạ rồi. Ngồi xuống, ăn cơm.”

Nhét một chén cháo hương nồng ngon miệng vào trong tay của hắn, Diệp Ly nhìn hắn ăn.

Mặc Tu Nghiêu chỉ đành phải cúi đầu nếm thử một miếng, không chỉ cónghe thấy dậy lên mùi thơm ngát xông vào mũi, mà ăn cũng vô cùng mỹ vị.Để cho từ sau tối hôm qua vẫn chưa ăn cái gì Mặc Tu Nghiêu chỉ cảm thấytrong dạ dày ấm áp, vốn là bởi vì mỏi mệt cùng với đau đớn quá độ cũngkhông có hứng thú muốn ăn cái gì, “Không giống như là bọn họ làm.”

Chủ nhân phủ đệ này đã sớm mất, hạ nhân tự nhiên cũng không có. Chỗ ở Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không thể dùng người lai lịch không rõ ởngoài, cho nên ăn, mặc, ở, đi lại cũng có ám vệ chịu trách nhiệm. Ám vệVương phủ tuy nói là huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng làm được thức ăncũng chỉ đến trình độ có thể ăn vào miệng mà thôi.

Diệp Ly chống cằm nhìn hắn dùng cơm, “Ta làm đấy, không ngon sao?”

Mặc Tu Nghiêu ngừng tay một chút, lắc đầu cười nhạt nói: “Không, ăn rất ngon.”

Diệp Ly thỏa mãn gật đầu, tài nấu nướng của nàng cũng không tốt,nhưng nấu chút thức ăn và nấu chút cháo còn không làm khó được nàng.Những thứ cháo thịt gà này nấu suốt một canh giờ, chính nàng cũng nếmthử, mùi vị quả thật còn có thể chấp nhận được.

“A Ly có cái gì muốn nói với ta không?” Nhìn ánh mắt Diệp Ly khôngnháy không chớp nhìn mình chằm chằm, Mặc Tu Nghiêu đặt chén trong tayxuống hỏi.

Diệp Ly nhận lấy chén lại vì hắn bới thêm một chén nữa đưa tới, vừanói: “Cá nhân ta luôn luôn cho rằng dù có chuyện gì một người mạnh mẽ cố gắng chống đỡ là không thể được, cũng không phải là đạo lý chung sốnggiữa phu thê nên có. Vương gia cảm thấy thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ nhận lấy cái chén nàng nhét tới, than nhẹmột tiếng nói: “Nàng biết….. A Ly, đó cũng không phải bởi vì nàng…. Nàng cũng biết, độc trên người ta tạm thời giải không được, sớm muộn gì đềuphải đi đến một bước này.”

“Chuyện có phải hay không bởi vì ta thì cũng đã như vậy, không phảisao? Ta nói chính là… Vương gia chàng tự mình một người nhốt tại trongphòng không sợ nhất thời chịu không được giết chết mình?” Diệp Ly nhướng mày hỏi.

“Ta không biết.” Mặc Tu Nghiêu nói, “Ta sẽ không chết. Phượng Hoàngthảo không cần mạng của ta. Trầm tiên sinh cũng đã nói, cái này sẽ chỉlàm ta có chút thống khổ mà thôi.”

Chỉ là có chút thống khổ mà thôi….. Diệp Ly không nhịn được muốn cạy mở đầu hắn ra xem một chút bên trong là cái gì.

“A Ly, nàng biết đây đã là tình huống tốt nhất trước mắt. Nếu nhưTrầm tiên sinh không thể mang về Phượng Hoàng thảo…….” Như vậy hắn sẽđến không kịp trợ giúp Vĩnh Lâm, Toái Tuyết Quan bị công phá, người NamChiếu tiến vào. A Ly……

“Sau này ta giúp chàng.” Diệp Ly thản nhiên nói.

“….. Được.”