Thịnh Thế Đích Phi

Chương 83: Tung tích của Từ Thanh Trần




Edit: Mặc MặcBeta: SakuraDiệp Ly mang theo một tập thơ trở lại gian phòng của mình, an tâmngồi xuống đọc. Công chúa An Khê có thể trở thành Vương thái nữ NamChiếu nhất định không phải là loại công chúa ngu ngốc không có đầu óc,ít nhất người giám thị nàng phái tới đều rất có chừng mực, sẽ không đểcho khách nhân cảm thấy bị mạo phạm.

Diệp Ly cũng lười nói thêm gì với mấy chuyện này. Nếu như công chúaAn Khê thật sự hoàn toàn tin nàng, nàng mới hoài nghi đầu óc của Vươngthái nữ Nam Chiếu này.

“Tiểu thư, công chúa An Khê xuất phủ.” Ám Nhị đi vào, thấp giọng nói.

Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: “Công chúa kia không đơn giản, khôngnên dựa vào nàng quá nhiều, miễn cho bị hiểu lầm.” Ám Nhị cau mày, nhìnngoài cửa một chút nói: “Nàng ta căn bản không tin tưởng chúng ta, nhưvậy chúng ta ở đây chẳng phải hoàn toàn vô dụng, ngược lại còn khiếnmình không dễ thoát thân sao?” Diệp Ly lắc đầu, “Công chúa An Khê nhấtđịnh biết đại ca đi đâu. Cho dù hiện tại nàng ấy cũng không cách nào tìm được Đại ca, nhưng hiển nhiên nàng không lo lắng cho an nguy của Đạica. Sau khi Đại ca tiến vào Nam Chiếu thì làm những gì? Có thể tra đượckhông?” Ám Nhị gật đầu, ” Trước ngày mai thuộc hạ sẽ giao cho tiểu thư.” Diệp Ly gật đầu nhướn mày nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay, nhưngsuy nghĩ đã bay đi rất xa. Đại ca hiển nhiên không phải bị bắt đi, mà là chủ động đi chỗ khác. Nhưng sau khi đi lại không trở về đúng thời gianđã ước định với công chúa An Khê . Đại ca mình ở Nam chiếu cũng không có ích lợi liên quan hay địch nhân gì, như vậy cũng chỉ có thể là đi vìcông chúa An Khê. Ngay cả như vậy. . . Dựa theo tính tình luôn tính toán kỹ lưỡng không bỏ sót của đại ca kế thừa của cậu cả không hẳn là khôngđể lại dấu vết nào mới đúng . Đầu mối. . . Rốt cuộc ở đâu đây?

Lấy một tờ giấy Tuyên Thành ngồi vào bàn, Diệp Ly lấy ra bút thanthường dùng viết viết vẽ vẽ trên giấy thật nhanh. Trong đầu không ngừnghiện lên các loại tin tức phiền phức về Nam Cương mà ám vệ đưa tới tốihôm qua đã thức đêm xem xong, nhanh chóng vẽ biểu đồ phân bố kết cấu thế lực Nam Cương ra giấy, phân tích quan hệ giữa các loại thế lực trong Đô thành Nam Chiếu, vân vân. Chỉ chốc lát sau, trên một tờ giấy TuyênThành không nhỏ xuất hiện bức tranh chi chít các loại ký hiệu đơn giảnvà văn tự kỳ quái. Ám Nhị có chút ít kỳ quái nhìn thứ đồ mình hoàn toànxem không hiểu trên giấy, cũng không mở miệng hỏi thăm. Diệp Ly hạ bút,nhìn giấy cũng sửng sốt. Không phải là nàng cố ý đề phòng người nào,những thứ viết trên trang giấy này thật ra cũng không phải bí mật gì,chẳng qua là mình quy nạp lại tài liệu đã xem tối hôm qua một lần thôi.Nhìn văn tự của ít nhất bốn quốc gia hỗn loạn lưu loát trên trang giấy,trong lòng Diệp Ly không khỏi cười bất đắc dĩ một tiếng. Thì ra nàng vẫn luôn hoài niệm cuộc sống kiếp trước sao, nàng có thể làm một Vương Phihoàn mỹ yên lặng, chẳng qua nàng không thích. Cho nên sau khi rời đikinh thành, nàng mới có thể cố ý tránh khỏi sự bảo vệ của Mặc Tu Nghiêu, mà lựa chọn phương thức đi vào kề cận nguy hiểm.

Bỏ đi những suy nghĩ lung tung trong đầu, Diệp Ly nhìn chằm chằmtrang giấy trên bàn hồi lâu, mới cau mày hỏi: “Tại sao không có tin tứcvề Thánh nữ Nam Cương?” Bản vẽ trước mắt rõ ràng biểu lộ bọn họ hết sức thiếu hụt tin tức về Thánh nữ Nam Cương, nhân vật vô cùng quan trọng ởNam Cương này. Cho dù có cũng chỉ là le que mấy lời,đều là một chút nộidung cơ bản nhất không kém bao nhiêu so với những điều nàng biết khi ởkinh thành, chỉ có số tuổi, tên, thậm chí cả đặc thù diện mạo cũng không rõ ràng. Nếu như Thánh nữ Nam Cương đang cùng Vương thái nữ minh tranhám đấu, chuẩn bị soán quyền…, không thể nào chỉ có ít tư liệu như vậy.

Ám Nhị: ” Thánh nữ Nam Cương được ca tụng là thần giữ nhà của các bộtộc Nam Cương, cung phụng ở trong điện Thánh nữ ngoài thành Nam Chiếunăm dặm. Trừ phi có chuyện trọng đại và ngày lễ, Thánh nữ sẽ không rờikhỏi điện Thánh nữ, mà bình thời có thể đến gần Thánh nữ chỉ có ba mươisáu thị nữ thánh điện được chọn đi hầu hạ Thánh nữ. Mặc dù Thánh nữ ThưMạn Lâm mười lăm tuổi kế vị, tám năm mới tự mình rời khỏi Thánh điệnmười lần, nhưng mỗi một lần đều mang theo mặt nạ. Nghe nói cả Nam Chiếutrừ tiền nhậm Thánh nữ đã tiến vào Thánh Địa Nam Cương ra, căn bản không có ai biết nàng trông như thế nào.” Diệp Ly lắc đầu, “Đây căn bản làchuyện không thể nào. Thánh nữ tại nhiệm không có quyền nuôi dạy Thánhnữ kế nhiệm, như vậy ai đã dạy dỗ, dẫn dắt Thánh nữ ? Ai nuôi dưỡng nàng khi còn bé? Cha mẹ nàng là ai? Hơn nữa. . . Nếu quả thật không có aigặp qua chân diện mục của Thánh nữ, như vậy. . . Người nào dám khẳngđịnh người dưới mặt nạ kia chính là Thánh nữ Nam Cương thật?”

“Này. . . . . .” Ám Nhị có chút chần chờ cau mày. Diệp Ly cầm lấy bút nặng nề viết mấy hàng chữ trên giấy, “Cẩn thận điều tra vương thất NamChiếu cùng tin tức về Thánh nữ Nam Cương, không nên bỏ sót bất kỳ chitiết đầu mối nào.”

Ám Nhị đáp lời: “Dạ, thuộc hạ lập tức cho người đi làm. Tiểu thư hoài nghi. . . Thánh nữ Nam Cương. . . . . .”

Diệp Ly vuốt vuốt bút than trong tay cười yếu ớt nói: “Nếu như Thánhnữ Nam Cương thật ít ra Thánh điện, làm sao có thể cấu kết cùng LêVương? Mấy năm trước khi Lê Vương đi sứ Nam Cương, Thánh nữ Nam Cươngcũng chưa từng xuất hiện. Như vậy. . . . . .” Hai mắt Ám Nhị tỏa sáng,nói: “Bọn họ đã bí mật gặp mặt. Chuyện kết minh với Nam Cương quan trọng như vậy, Lê Vương không thể nào phái người tới nói chuyện, hơn nữa,Thánh nữ Nam Cương cũng không phải là người có thể dễ dàng nhìn thấy như vậy.” Diệp Ly gật đầu, tựa vào ghế suy tư, “Thánh nữ. . . Cái thân phận này thật là kỳ quái. Đột nhiên đẩy một thiếu nữ không biết thân phận,không biết lai lịch, cũng không biết năng lực lên địa vị số một số haiđược cả Nam Cương tôn sùng. Người Nam Cương dễ tin người đến vậy sao?”Ám Nhị lắc đầu, nhún vai nói: “Nếu như ở Đại Sở chúng ta tùy tiện đi rangoài tìm một người phong làm thái tử, cho dù là hoàng thượng miệng vàng lời ngọc chỉ sợ cũng không thể khiến người khác tin phục.”

” Chế độ Thánh nữ Nam Cương hình như là trường cửu cùng với lịch sử Nam Chiếu quốc?”

“Cũng không coi là lâu dài, trước khi Nam Chiếu lập quốc, các bộ tộclàm theo ý mình, cũng không có cái gì gọi là Thánh nữ. Chính xác là ngay sau khi Nam Chiếu lập quốc, quốc sư lúc đó, cũng là Tế Tự của vươngthất Nam Chiếu chọn ra vị Thánh nữ thứ nhất.” Ám Nhị cúi đầu nhớ lạinói. Diệp Ly nhướn mày, “Nghe ra thì tác dụng của quốc sư và Thánh nữkhông khác nhiều lắm, cho nên sau khi Thánh nữ xuất hiện, Nam Chiếukhông còn danh hiệu quốc sư này nữa.” Ám Nhị gật đầu, trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Hành động của Quốc sư không nghiêm ngặt như Thánh nữ, chỉ trích cần thực hiện cũng là không quá khác nhau. Nhưng trong suy nghĩcủa người Nam Cương, Thánh nữ hiển nhiên càng đáng thờ phụng hơn quốcsư.”

“So với một lão đầu tử thích lắc lư khắp nơi, người bình thường đềuthích thiếu nữ mỹ lệ lại thần bí khó lường hơn.” Diệp Ly tán thành nói.

Sáng sớm, ăn xong đồ ăn sáng thị nữ đưa tới Diệp Li mang theo Ám Nhịchuẩn bị ra cửa, nhưng vô cùng hiển nhiên gặp phải công chúa An Khê cũng đang muốn đi ra ngoài , “Sở tiểu thư đang muốn đi ra ngoài sao?” DiệpLy mang theo nụ cười chờ đợi lại có chút thấp thỏm nghênh đón, “Côngchúa tỷ tỷ, có tin tức của Thanh Trần ca ca không?” Công chúa An Khêtiếc nuối lắc lắc đầu nói: “Xin lỗi, Sở tiểu thư. Tạm thời còn không có tin tức của Thanh Trần công tử.” Diệp Ly thất vọng cúi thấp đầu, thấpgiọng nói: “Không sao, Thanh Trần ca ca nhất định sẽ không có chuyện gì. Ta và Lâm Hàn cũng cùng ra ngoài tìm Thanh Trần ca ca, nhất định sẽ rất nhanh tìm được huynh ấy.”

“Sở tiểu thư mới tới Nam Chiếu chưa quen cuộc sống nơi đây , muốn đi chỗ nào tìm?”

Diệp Ly luống cuống bẻ ngón tay, thấp giọng nói: “Ta. . . Ta tìm ởchung quanh xem, nói không chừng, nói không chừng có thể tìm được.” Công chúa An Khê không khỏi cười một tiếng nói: “Sở tiểu thư! Nếu cảm thấynhàm chán có thể đi dạo trong Đô thành, nếu là có chỗ nào muốn đi cóthể cho người trong phủ dẫn đường, nhưng nơi nguy hiểm ở Nam Cương rấtnhiều, Sở tiểu thư ngàn vạn không nên một mình mạo hiểm. Tránh để côngtử Thanh Trần lo lắng.” Diệp Ly gật đầu nói: “Ta biết rồi, đa tạ côngchúa tỷ tỷ. Ngươi sẽ nhanh chóng tìm được Thanh Trần ca ca, phải không?Nếu không, nếu không ta viết thư về cho Từ bá phụ, Thanh Trần ca ca nóiTừ bá phụ là người thông minh nhất thiên hạ, ngài ấy nhất định có biệnpháp tìm được Thanh Trần ca ca .”

“Hồng Vũ tiên sinh sao?” Công chúa An Khê ngẩn ra, nhẹ giọng nói.

Diệp Ly gật đầu, cười nói: “Công chúa tỷ tỷ cũng biết Từ bá phụ? Là Thanh Trần ca ca nói cho ngươi?”

Công chúa An Khê nhàn nhạt gật đầu, mỉm cười nói: “Sở tiểu thư cứ yên tâm, ta bảo đảm nhất định sẽ nhanh tìm được công tử Thanh Trần. NamCương đường xá khó khăn, không nên để Hồng Vũ tiên sinh lo lắng. Nếukhông công tử Thanh Trần biết cũng bất an trong lòng, không phải sao?”Diệp Ly chớp chớp mắt, tròng mắt có chút u mê nhìn công chúa An Khê, một hồi lâu mới gật đầu nói: “Công chúa tỷ tỷ nói đúng.”

Đưa mắt nhìn công chúa An Khê ra cửa, Diệp Ly cũng đi theo sau, nở nụ cười nhợt nhạt ra khỏi cửa lớn phủ công chúa, “Cho người đi theo côngchúa An Khê.”

“Vâng”

Khách sạn, Hàn Minh Tích một bộ dáng mới vừa tỉnh ngủ, hài lòng đixuống đại đường, phong tư lười biếng mà ưu nhã, khác hẳn với người NamCương, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong khách sạn. Hàn Minh Tích tự nhiên không để ý người khác nhìn, lười biếng tiêu sái xuống lầu vẫy tiểu nhị đang chạy bàn lại hỏi: “Có nhìn thấy hai vị công tử đicùng ta không?” Tiểu nhị thấy trước mắt chóng mặt, vội vàng nói: “Thưacông tử, hai vị công tử kia sáng sớm hôm nay đã ra cửa. Đúng rồi, còn có một phong thư cho công tử.” Tiểu nhị vui vẻ Nhi chạy đến quầy lấy thưtừ chưởng quỹ đưa đến trên tay Hàn Minh Tích. Hàn Minh Tích nhíu mày,nhận lấy thư nhìn lướt qua, không khỏi nhăn mày lại, “Quân Duy thật quákhông có suy nghĩ rồi, tại sao có thể bỏ lại ta vụng trộm đi đây? Hừ,cõi đời này không có người Bổn công tử không tìm được.” Tiện tay vò thưthành một nắm, giơ tay lên, chần chờ một chút lại bỏ vào trong túi, tứcgiận tiêu sái đi ra ngoài chỉ để lại một đám lữ khách còn chưa phục hồilại tinh thần trong khách sạn.

Lúc này, đối diện khách sạn trong sương phòng của một tửu lâu dongười Đại Sở mở Diệp Ly một thân nam trang nhàn nhã ngồi bên cửa sổuống trà, người đi theo bên cạnh đã từ Ám Nhị đổi thành Ám Tam. Từ cửasổ nhìn ra bên ngoài, vừa hay nhìn thấy cả người Hàn Minh Tích oán khítừ bên trong đi ra bĩu môi lầu bầu. Diệp Ly buồn cười nhìn Hàn MinhTích đi vào trong đám người, dần dần đi xa, hỏi: “Hàn Minh Tích đã làmgì ngày hôm qua?” Ám Tam trầm giọng nói: ” Sau khi Hàn công tử ra ngoàitừ nửa đêm ngày hôm trước cho đến nửa đêm ngày hôm qua mới trở về. Hẳnlà đi cứ điểm của Thiên Nhất các ở Nam Chiếu. Chúng ta cùng Thiên Nhấtcác luôn luôn hai bên không đụng chạm đến nhau, công tử. . . có cần đithăm dò sao?” Diệp Ly lắc đầu, nói: “Không cần, chỉ cần hắn không gâytrở ngại cho chúng ta là được. Chú ý tin tức Ám Tứ bên kia, đừng làm cho Hàn Minh Nguyệt tìm tới cửa mà chúng ta còn không biết.”

Ám Tam gật đầu, ” Tính ra công tử cũng không làm gì Thiên Nhất cáccả, là chính Hàn công tử tự mình đuổi theo đến Nam Cương . Có lẽ Các chủ Thiên Nhất Các sẽ không tìm chúng ta phiền toái mới phải.”

“Vậy cũng không nhất định. Tin tức của Thiên Nhất các có đúng giờ đưa tới đây không?” Diệp Ly hỏi.

“Có, thuộc hạ đem tin tức bắt được từ phía Thiên Nhất các so sánh với tin tức của chúng ta, xê xích cũng không lớn.” Ám Tam đáp. Diệp Ly hàilòng gật đầu, “Vậy thì tốt. . . Nếu như còn có người có thể đồng thờigiấu diếm được {ám vệ} và Thiên Nhất các…, vậy chúng ta cho dù rút luicũng không coi là oan uổng. Trở về hỏi Thiên Nhất các tin tức Thánh nữNam Cương, ta đã nói với Hàn Minh Tích ta muốn U La Minh Hoa, hiện tạimuốn tin tức của Thánh nữ Nam Cương, Hàn Minh Tích sẽ không nghi ngờ.”

“Phải rồi, công tử, bên Bệnh thư sinh cũng có tin tức. Lương lão giachỉ sợ là không nhịn được nữa rồi, ngươi có phải hay không. . . .”

Diệp Ly phiền não cau mày, nàng không nghĩ tới vừa đến Nam Chiếu sẽnhận được tin tức Đại ca mất tích, dẫn đến hiện tại không chỉ không thểcó được đề nghị hoặc trợ giúp gì từ Từ Thanh Trần nơi đó, mà còn phảidùng thời gian ngắn nhất tìm ra tung tích của Từ Thanh Trần. Cũng khiếnnàng không có cách nào phân thân, nhưng chỗ Bệnh thư sinh tuyệt đốikhông thể không quản, “Lương lão gia rốt cuộc không phải là người tậpvõ, huống chi với thủ đoạn của Bệnh thư sinh chỉ sợ là người tập võ cũng không chống đỡ được bao lâu.” Lúc trước Bệnh thư sinh còn sợ giết chếtLương lão gia cũng không có chút đầu mối nào, hiện tại tín vật trong tay hắn. Cho dù Lương lão gia chết không mở miệng hắn tốn nhiều tâm tư mộtchút vẫn có thể tìm được đầu mối . Hơn nữa không có tín vật, bản thânLương lão gia cũng không có cách nào nhắn nhủ.

“Bọn họ ở nơi nào?”

“Ngoài thành.”

Diệp Ly suy nghĩ một chút nói: “Tìm được Đại ca trước quan trọng hơn. Để {ám vệ} xem chừng bọn họ, thời điểm vạn bất đắc dĩ trước giúp đỡnhững người của bộ tộc Lạc Y kia cứu Lương lão gia ra cũng có thể. Tuyệt đối không thể để hắn nói phương pháp có được Bích Lạc Hoa cho Bệnh thưsinh. Ít nhất trước khi chúng ta có thời gian đến. Nếu không được cũngchỉ có thể cứng rắn đoạt, không đoạt được thì phá hủy Bích Lạc Hoa!Quyết không thể để cho Bệnh thư sinh lấy được.”

Ám Tam do dự nói: “Bích Lạc Hoa nói không chừng có thể kiềm chế bệnh của Vương gia, nếu như hủy. . . . . .”

“Cho nên mới phải cố hết sức đi lấy. Nhưng nếu như thật sự không lấyđược cũng không thể để Bệnh thư sinh lấy được. Ngươi cảm thấy hắn cầmBích Lạc Hoa thì người đầu tiên muốn đối phó là ai?” Diệp Ly cười hỏi.

“Vương gia?”

Diệp Ly nhìn ngoài cửa sổ nhàn nhạt cười nói: “Bệnh thư sinh là Tamđương gia Diêm vương các, chuyện hắn muốn làm hoàn toàn có thể pháithuộc hạ Diêm vương các đi làm, nhưng lần này hắn một mình một người đitrước Nam Cương hơn nữa hoàn toàn không sử dụng đến thế lực của Diêmvương các, là vì cái gì? Nhất định là hai vị đương gia khác của Diêmvương các không đồng ý. Năm đó Bệnh thư sinh trọng thương thiếu chút nữa mất mạng, cho dù hiện tại cũng chỉ kéo được nửa cái mạng, hắn có thểkhông hận sao? Nhưng Diêm vương các lại định ra ước định với Định Quốcvương phủ vĩnh viễn không xâm phạm nhau. Cho nên hắn chỉ có thể dựa vàomình. . .” Nhớ tới thời điểm Bệnh thư sinh nhắc đến bích lạc hoàng tuyền với ánh mắt oán độc kia, Diệp Ly không nhịn được sợ hết hồn hết vía một hồi. Thậm chí còn vì vậy mà trong đầu toát ra ý niệm có nên tiên hạ thủ vi cường giết Bệnh thư sinh hay không, nhưng ý nghĩ này cũng chỉ làchợt lóe lên. Bất luận là thân phận của Bệnh thư sinh hay nguyên nhânthân phận khác, hiện tại cũng không thể giết hắn, ít nhất hắn không thểchết trên tay Định Quốc vương phi.

“Thuộc hạ hiểu. Tuyệt đối sẽ không để Bệnh thư sinh lấy được Bích Lạc Hoa .”

Nơi bí mật nào đó trong cung điện Nam Chiếu, sàn nhà và cột nhà làmbằng đá cẩm thạch điêu khắc đồ án tinh xảo, bảo thạch khảm nạm các màucùng với mỹ kim tinh chất chế thành trang sức, khí cụ, còn có vô số DạMinh Châu thay thế nến phát ra ánh sáng. Phù Dung sa quý giá nhất NamCương tầng tầng lượn lờ. Phía sau sa màn, nam tử áo trắng tuấn nhã xuấttrần đang tĩnh tọa đọc sách. Ánh sáng từ Dạ Minh Châu nhu hòa, gương mặt nghiêng hoàn mỹ của nam tử phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, cảngười càng lộ ra vẻ yên tĩnh mà an bình.

Cửa đá nặng nề từ bên ngoài bị đẩy ra, một cô gái thân hình thon dàiyểu điệu chậm rãi đi vào. Không giống trang phục truyền thống Nam Cương, cô gái mặc một thân ngoại bào rộng thùng thình màu vàng sáng mô phỏnghoa văn Phượng hoàng, vạt áo quanh co khúc khuỷu buông thõng. Một đầutóc đen tùy ý vấn lên, búi tóc điểm xuyết trang sức bảo thạch năm màuhoa lệ, một mặt nạ màu vàng tinh xảo che khuất cả khuôn mặt. Mặt nạ tinh sảo mang theo một loại quỷ dị mị hoặc, làm cho đôi mắt lộ ra dưới mặtnạ kia càng khiến người ta mê hoặc. Cô gái ưu nhã bước chậm mà đến, nhìn nam tử áo trắng thấp giọng cười nói: ” công tử Thanh Trần, ngươi thậtkhông muốn nhìn ta một cái sao? Chỉ cần ngươi gật đầu, ta liền tháo mặtnạ xuống cho ngươi xem.”

Từ Thanh Trần thả cuốn sách cầm trong tay xuống, than nhẹ một tiếngngẩng đầu hỏi: “Ngươi. . . đẹp hơn mấy vị trong Sở kinh quốc sắc năm đósao?”

Đây hình như lần đầu tiên Từ Thanh Trần có phản ứng, cô gái có chútkinh ngạc, “Ngươi thích nữ tử Đại Sở? Sở kinh quốc sắc ta cũng nghe qua, ngươi thích người nào hơn? Là Tô Túy Điệp, người được xưng đệ nhất mỹnhân Đại Sở sao? Hình như nàng đã chết?” Từ Thanh Trần cười nhạt nói:“Tô Túy Điệp. . . Đúng là một mỹ nhân cũng không tệ lắm. Nếu như ngươitrưởng thành còn không bằng nàng ta thì không cần nhìn.”

“Ngươi!” Trong mắt cô gái hiện lên một chút tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, ha hả cười nói: ” Công tử Thanh Trần không khỏi quámức bắt bẻ rồi. Theo ta biết vị tiểu hôn thê kia của ngươi trông cũngkhông tệ, nhưng . . . hình như còn chưa tới mức tuyệt sắc.” Từ ThanhTrần rũ mắt, nhàn nhạt giấu đi vẻ kỳ quái trong mắt. Cô gái lại chỉ coilà Từ Thanh Trần chấp nhận, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nói về vị Sở tiểu thư kia quả thật đối với công tử một mảnh thâm tình rồi, ngàn dặm xa xôilại chỉ mang theo một thị vệ bỏ chạy đến Nam Cương. Kể ra điểm này Sởtiểu thư thật đúng là không quá giống nữ tử Trung Nguyên.”

“Nàng ấy ở đâu?” Từ Thanh Trần hỏi.

“Ha hả, hôm qua nàng ta gióng trống khua chiêng xông đến quý phủVương thái nữ công chúa An Khê của chúng ta. Nếu công chúa An Khê vàcông tử là bạn tốt, nói vậy sẽ chiêu đãi vị hôn thê công tử thật tốt.”Cô gái che miệng cười nói, ” Công tử Thanh Trần, thật không suy nghĩ một chút về đề nghị của ta sao? Sau khi chuyện thành công. . . Ta và ngươicùng hưởng thiên hạ.” Vẻ mặt Từ Thanh Trần bình thản, nhẹ giọng nói:“Nếu như tại hạ không đoán sai, ba năm trước đây cô nương cũng từng ưngthuận hứa hẹn cùng hưởng thiên hạ với Lê Vương Đại Sở.” Cô gái khinhthường phất tay áo cười nói: “Mặc Cảnh Lê sao? Sao hắn ta có thể so với công tử đây? Không. . . Ta tin tưởng thiên hạ này trừ Định Vương khôngngười nào có thể so được với công tử. Chỉ có điều. . . Định Vương đã bịphế đi, công tử mới là hoàn mỹ nhất thế gian này, cũng là nam tử xứngđôi nhất với ta.”

Từ Thanh Trần lắc đầu, “Thật sự xin lỗi. Gia quy Từ gia lấy vợ lấyngười có đức, con cháu Từ gia không được ham sắc đẹp, tài phú cùng quyền thế. Kiếp này tại hạ cưới một người là đủ. Cô nương, ngươi cứ giam tanhư vậy thì cũng không có tác dụng gì, Đô thành Nam chiếu cũng khônglớn, nơi này bị tìm được chẳng qua là chuyện sớm muộn.” Cô gái nửa tựatrên cột đá cẩm thạch cười khanh khách không ngừng, “Ngươi không sợ tagiết ngươi sao? Hơn nửa năm nay ngươi thay An Khê ra bao nhiêu chú ýxấu, làm hỏng bao nhiêu chuyện của ta? Không phải ngươi thích nữ tửTrung Nguyên sao, chẳng lẽ ta không giống nữ tử Trung Nguyên hơn AnKhê?” Từ Thanh Trần lắc đầu, cúi đầu tiếp tục xem sách, vừa nói: ” Nếungươi muốn giết ta thì đã sớm giết, hơn nữa. . . Giết ta đối với ngươicó ích lợi gì?”

“Không sai.” Cô gái bất đắc dĩ thở dài, “Giết ngươi thật là nhiềuphiền toái hơn. Từ gia Trung Nguyên, nói không chừng còn có Định Quốcvương phủ cũng sẽ tìm ta phiền toái. Còn có Vương thái nữ của chúng ta,khẳng định cũng sẽ tìm ta liều mạng . Nhưng mà. . . Hì hì, mặc dù takhông thể giết ngươi nhưng lại có thể nhốt ngươi ở nơi này. Như vậyngươi sẽ không làm hỏng chuyện của ta được. Không có việc xấu của ngươi, không bao lâu nữa nữ nhân An Khê cao ngạo đáng ghét kia sẽ chết rất khó coi. Dĩ nhiên. . . Còn có vị hôn thê đáng yêu của ngươi nữa.”

“Không cho phép ngươi động đến nàng ấy!” Dường như Từ Thanh Trần bị chọc giận, lạnh giọng cảnh cáo.

“Ơ? Ngươi thật sự quan tâm nàng ta?” Cô gái có chút kỳ quái nhìn TừThanh Trần nói: “Cái loại tiểu nha đầu vừa nhìn đã thấy còn chưa trưởngthành làm sao ngươi sẽ thích?” Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Chỉ cầnnàng ấy là vị hôn thê của ta, đương nhiên ta sẽ quan tâm.” Cô gái ngóchừng hắn nói: “Ý của ngươi là bất kể nàng là hạng người gì, chỉ cầnnàng là vị hôn thê của ngươi thì ngươi sẽ quan tâm nàng?” Từ Thanh Trầncười nói: “Đây không phải là chuyện rất tự nhiên sao? Nếu như nàng làthê tử tương lai của ta, ta không quan tâm nàng thì quan tâm ai?”

“Ngươi. . . Được, bổn cô nương càng muốn động đến nàng ta cho ngươixem!” Cô gái cười lạnh nói, oán hận trợn mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, phẩy tay áo bỏ đi.

Nghe thấy thanh âm cửa đá nặng nề đóng lại một lần nữa, Từ Thanh Trần từ từ buông xuống quyển sách trên tay. Đôi mắt thanh tú nhẹ nhàng rũxuống, “Vị hôn thê. . . Sở tiểu thư. . . Ly nhi à. . .”

Đêm khuya, phủ công chúa An Khê một mảnh yên lặng. Chỉ có ngọn đèndầu trong thư phòng còn mơ hồ lóe lên. Trên gương mặt thanh tú anh khícủa công chúa An Khê mang vẻ uể oải, đôi mi thanh tú nhẹ chau lại nhìnngười trước mắt, “Thanh Trần vẫn không có tin tức gì sao?” Nam tử lắcđầu, trầm giọng nói: “Không có.” Công chúa An Khê có chút nôn nóng nói: “Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ nàng ta vẫn chưa tin chúng ta thật sự chorằng Thanh Trần mất tích?”

Nam tử gật đầu, “Rất có thể, mặc dù chúng ta phái ra người tìm kiếmcông tử Thanh Trần khắp nơi, nhưng nàng ta vẫn rất có thể cho là chúngta liên hiệp công tử Thanh Trần diễn trò cho nàng ta xem.”

“Hi vọng Thanh Trần sẽ không có chuyện gì mới tốt.” Công chúa An Khêmỏi mệt khép mắt, xoa cái trán có chút đau nhức nói: “Chúng ta dùngnhiều thời gian như vậy, cuối cùng khiến tình hình chuyển biến tốt đẹpmột chút. Nếu như hiện nay thất bại trong gang tấc, chỉ sợ. . . . . .chỗ Phụ vương. . .” Nam tử cau mày nói: “Vương thượng vẫn không tin công chúa?” Công chúa An Khê cười khổ nói: “Phụ vương vừa mới qua bốn mươi,đang lúc tráng niên. Cho dù ông ấy tin chúng ta cũng sẽ không ủng hộchúng ta, ông ấy cần phải có một thế lực khác kiềm chế Vương thái nữta đây.” Nếu không phải phụ vương âm thầm thiên vị, nửa năm qua làm saobọn họ có thể một lần lại một lần thất bại. Mỗi lần đều ở thời điểm phải bắt được cái đuôi của người nọ lại bị nàng ta đào thoát được, “Hiện tại cả binh phù cũng vào tay nàng ta, nếu như không cầm binh phù về được,chúng ta làm gì cũng không có tác dụng.”

Công chúa An Khê thật không rõ, phụ vương luôn luôn anh minh tại saonhất định phải thiên vị người đàn bà kia. Nhưng nàng lại không thể trơmắt nhìn nàng ta có ý đồ bất chính đối với Nam Chiếu. Đây là trách nhiệm thân công chúa Nam Chiếu cũng là Vương thái nữ nàng.

” Có thể điều tra ra công tử Thanh Trần hiện tại đang ở chỗ nào sao?” Công chúa An Khê hỏi: “Thật sự không được thì xin Thanh Trần trước rútlui ra khỏi đây đi. Đây là chuyện của mình Nam Chiếu, không thể làm liên lụy tới hắn.”

Nam tử lắc đầu, nói: “Sợ rằng không được. Chúng ta bây giờ mặc dùthỉnh thoảng có thể thu được tin tức công tử Thanh Trần truyền tới,nhưng cũng là do công tử Thanh Trần để người khác liên lạc. Chúng ta căn bản không cách nào xác định được Thanh Trần công tử ở đâu.”

“Ghê tởm!” Công chúa An Khê khẽ nguyền rủa.

“Có thích khách!” Ngoài viện vang lên một tiếng gọi, công chúa An Khê mạnh mẽ đứng dậy, nam tử bên cạnh cũng lập tức rút ra bội đao tùy thânlui ra cửa, rất nhanh đã lui trở lại cau mày nói: “Là hướng đến kháchviện.” Công chúa An Khê nói: “Khách viện chỉ có Sở tiểu thư, thích khách tìm nàng ta làm gì? Đi mau, đi xem một chút.” Nói xong liền bước trướcmột bước ra khỏi cửa chạy về hướng khách viện. Nam tử vội vàng đóng cửalại, rồi chạy vội theo ra ngoài. thư phòng an tĩnh trở lại, một góc cửasổ bỗng nhúc nhích sau đó bị đẩy ra, một bóng ảnh màu đen nhanh chóngtung mình đi vào. Bên dưới khăn che mặt màu đen lộ ra một đôi mắt thanhlệ, người áo đen thật nhanh tiêu sái đến bên cạnh bàn đọc sách lật xemhồ sơ trên bàn, sau khi nhìn qua một lần hình như không có thu hoạch gìlại đi đến giá sách phía sau lục lọi. Sách trong thư phòng của công chúa An Khê cũng không nhiều, phần lớn là các loại công văn hồ sơ, hơn nữaphần lớn là văn tự Nam Cương. Mất một thời gian, một phần hồ sơ ẩn trong góc giá sách không bắt mắt nhất rơi vào trong mắt người áo đen. Thứkhiến nàng chú ý không phải là hồ sơ, mà là văn ấn bị phong kín có mộtấn ký hình hoa hướng dương. Ánh mắt lóe lên, đầu ngón tay người áo đenxuất hiện một lưỡi dao mỏng nhẹ, nhanh nhẹn mở ra hồ sơ bị phong kín.Đọc nhanh như gió, quét qua phía trên, đôi mắt thanh lệ toát ra ý cườithản nhiên, sau khi phong ấn kĩ hồ sơ một lần nữa lại khôi phục thưphòng nguyên trang mới lộn ra ngoài từ cửa sổ.

Trong khách viện, thời điểm công chúa An Khê mang theo thị vệ chạytới lập tức bị Ám Nhị ngăn ở cửa. Ám Nhị trầm mặt nhìn đám người trướcmắt nói: “Công chúa, đã trễ thế này còn có chuyện gì sao?” Công chúa AnKhê nói: “Mới vừa rồi có thích khách xông vào khách viện, Sở tiểu thư có sao không?”

“Thích khách?” Ám Nhị cau mày nói: “Tại hạ vẫn luôn gác đêm ở bên ngoài, không thấy có thích khách đi vào.”

Công chúa An Khê sửng sốt, thị vệ trong phủ mình tuyệt đối sẽ khôngnói láo. Huống chi vừa rồi mình ở xa xa cũng đúng là thấy mấy bóng đenvào khách viện, thị vệ này của Sở tiểu thư vì sao phải lên tiếng phủnhận?”Lâm hộ vệ, Sở tiểu thư là vị hôn thê của công tử Thanh Trần, nếucó gì tổn thương thì Bổn công chúa cũng không dễ nói chuyện với công tửThanh Trần. Thật không có ai xông vào khách viện?” Ám Nhị sắc mặt khóchịu, trầm giọng nói: “Vừa rồi khi bên ngoài bắt đầu ầm ĩ quả thật cómấy bóng đen tới gần, nhưng bị ám khí của tại hạ làm cho sợ quá chạy mất rồi, trong đó chắc còn có người bị thương. Nhưng tuyệt đối không có ai vào khách viện. Danh dự Tiểu thư làm trọng, kính xin công chúa thậnngôn (nói năng cẩn thận).”

Nhìn sắc mặt âm trầm nghiêm túc của Ám Nhị, lúc này công chúa An Khêmới hiểu tại sao thị vệ này lại kiên trì không cho thích khách tiến vào. Nữ tử Trung Nguyên đối với phương diện danh tiếng quả thật nghiêmkhắc hơn nhiều so với Nam Cương.

“Xin lỗi, Lâm hộ vệ. Là Bổn công chúa lỡ lời.” Phất tay một cái chothị vệ phía sau lui ra ngoài tiếp tục tìm kiếm thích khách, mới quay đầu về phía Ám Nhị: “Động tĩnh vừa rồi có thể dọa đến Sở tiểu thư haykhông, lúc này làm sao không nhìn thấy Sở tiểu thư đi ra ngoài?” Ám Nhịthản nhiên nói: “Tiểu thư ở trong nội viện, có lẽ là không có nghe thấyđộng tĩnh bên ngoài.” Công chúa An Khê nhíu nhíu mày nói: “Nếu Lâm hộ vệ không tiện, hay là Bổn công chúa tự mình đi xem một chút Sở tiểu thưxem sao. Vạn nhất bị dọa thì không tốt. . . . . .”

“Không. . . . . .”

“Công chúa tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì sao?” Ám Nhị đang muốn cự tuyệt,thì giọng nói của Diệp Ly từ phía sau truyền đến. Diệp Ly khoác trênngười một chiếc áo choàng rộng rãi, mái tóc buông trên vai, đáy mắt cònmang theo buồn ngủ cùng với hoang mang nhàn nhạt. Người bên cạnh đi theo thắp đèn đích thực là thị nữ công chúa An Khê phái tới hầu hạ. Côngchúa An Khê cười nói: “Không có việc gì, vừa rồi có mấy tên trộm nho nhỏ xông tới, làm ầm ĩ Sở tiểu thư sao?” Diệp Ly quay đầu, nụ cười điềmtĩnh xinh đẹp, “Không sợ, võ công của Lâm Hàn rất lợi hại . Đoạn đườngnày cũng do hắn bảo vệ ta. Lâm Hàn, có đúng hay không?” Ám Nhị cúi đầucung kính nói: “Đúng vậy, xin tiểu thư yên tâm. Mới vừa rồi thích kháchcòn chưa đi vào đã bị thuộc hạ đuổi đi.”

Công chúa An Khê nhìn một chút thấy Diệp Ly không có gì khác thường,lúc này mới gật đầu nói: “Đã như vậy, Sở tiểu thư nghỉ ngơi cho tốt.Chút nữa ta cho người kiểm tra nơi khác một chút, tránh cho có cá lọtlưới.”

“Dạ, công chúa tỷ tỷ vất vả rồi.” Diệp Ly biết điều cười nói. Đưa mắt nhìn công chúa An Khê rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Ly dần dần nhạtxuống, quay đầu nói với thị nữ bên người: “Chúng ta cũng trở về thôi.”Thị nữ gật đầu xác nhận, đi theo Diệp Ly hướng tới nội viện, vừa mới vào gian phòng đã cảm thấy phía sau tê rần, cả người mềm oặt ngã trên mặtđất. Ám Nhị an tĩnh xuất hiện ở cửa, Diệp Ly nhướng mày nhìn hắn, hỏi:“Thích khách là chuyện gì xảy ra?” Ám Nhị trầm giọng nói: “Quả thật cóthích khách, hẳn là hướng về phía tiểu thư mà tới.” Ám Nhị đi vào trongphòng, cúi người kéo ra một hắc y nhân từ dưới giường, “Tổng cộng bangười tới, bọn họ quá mức khinh địch lại bị thị vệ phủ công chúa pháthiện, sau khi trúng ám khí của ta lập tức rời đi. Tên bị thương nặngnhất bị ta bắt được.”

Diệp Ly ngồi xổm người xuống nhìn người có tướng mạo của người NamCương điển hình trên mặt đất một chút. Mặc dù quấn quần áo dạ hành nhưng cũng không che dấu đặc thù của mình, “Hẳn không phải là người của côngchúa An Khê, Sở Lưu Vân ở Nam Cương hẳn là không có cừu nhân đối đầu.Người nào dám đặc biệt chạy tới phủ công chúa khiêu khích?” Ám Nhị caumày nói: “Có phải thân phận của chúng ta bị người khác biết rồi haykhông?”

Diệp Ly lắc đầu, “Không đúng. Nếu như thân phận của chúng ta thật bịbiết rồi, chỉ sợ cũng không phải là mấy thích khách bất nhập lưu đơngiản như vậy. Chuyện tối nay càng giống là thị uy hoặc là. . . khiêukhích công chúa An Khê.”

“Thị uy. . . Khiêu khích công chúa An Khê? Đó là bởi vì công tử Thanh Trần?” Ám Nhị suy đoán nói. Diệp Ly gật đầu, như có điều suy nghĩ nói:“Ta cũng vậy cho là như vậy. Ở Nam Cương người có quan hệ với cái thânphận Sở Lưu Vân này chỉ có một mình Đại ca. Nhưng khiêu khích không tổnthương da thịt như vậy có gì hữu dụng đâu? So ra bắt được ta uy hiếp Đại ca còn hữu dụng hơn. Nếu như Đại ca ở trên tay của đối phương thì.”

“Bằng năng lực của mấy thích khách này , cho dù không có thuộc hạ ởđây bọn họ cũng không có biện pháp mang đi một người từ phủ công chúa.”Còn chưa mò tới khách viện đã kinh động thị vệ của phủ công chúa, thíchkhách như vậy giết người cũng không được, lại càng không phải nói đếnbắt sống người, “Tiểu thư có thể đoán được là ai làm sao?”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vốn đang không biết, hiện tại đã có mấyphần nắm chắc. Ngày mai thử xem năng lực tra tấn của ngươi một chút,thuận tiện nghiệm chứng ý nghĩ của ta một chút xem sao.”