Thịnh Thế Đích Phi

Chương 48: Sơn trại lịch hiểm ký




Edit: Mặc MặcBeta: SakuraTại một ngõ hẻm vắng vẻ trong kinh thành, một chiếc xe ngựa yên tĩnhdừng lại. Người đánh xe chẳng biết đã sớm đi đâu, không biết lúc nào,xung quanh đã bị người vây lại. Nam tử cầm đầu mặc một bộ xiêm y màu xám không chút thu hút, tóc dài mất trật tự che khuất một bên gương mặt. Lộ ra một nửa mặt khác cứng ngắc mà dữ tợn. Trong con mắt duy nhất bắn ramũi nhọn lạnh lẽo oán độc, cho dù hiện tại còn ánh tà dương phía tâynhàn nhạt ấm áp như cũ, chiếu vào trên người nam tử cũng cho người mộtloại cảm giác âm hàn thấu xương.

“Đi ra!” Giọng nói âm trầm của nam tử vang lên. Một lúc lâu, trong xe ngựa cũng không có động tĩnh. Hình như không còn kiên nhẫn, nam tử cười lạnh một tiếng nói: “Nếu không ra ta sẽ bắn tên. Gia biết người bêntrong còn chưa chết, lăn ra đây.”

Sau một lát, một nha đầu bộ dáng thanh tú run run vén rèm lên trượtxuống từ trên xe ngựa. Sau đó cùng một thiếu nữ xinh đẹp khác đỡ mộtthiếu nữ dung nhan thanh lệ tái nhợt xuống, vai phải thiếu nữ cắm mộtmũi tên lông vũ, chỗ bị tay trái che lại đã là một màu đỏ thẫm, “Cácngươi. . . Các ngươi là ai?”

Nam tử độc nhãn cười lạnh một tiếng, trong độc nhãn dữ tợn lóe ra tia sáng ác độc, “Đây là Vương phi tương lai của Định Vương à? Mệnh của tên tàn phế Mặc Tu Nghiêu kia coi như không tệ, chỉ còn lại nửa cái mạng mà còn có nữ nhân xinh đẹp như vậy chịu gả cho hắn!”

Thanh Loan chắn ở phía trước, bảo vệ hai người sau lưng, “Ngươi đã biết rõ thân phận của chúng ta mà còn dám vô lễ như thế?”

Nam tử độc nhãn nhe răng cười nói: “Người khác sợ Mặc Tu Nghiêu, takhông sợ. Huống chi. . . Hiện tại trong kinh thành còn có người sợ hắnsao?”

Diệp Ly nhìn thẳng nam tử kia, “Các hạ có thù oán với Định Vương hay có thù oán với Từ gia và Diệp gia?”

Nam tử độc nhãn khẽ giật mình, rồi lại nhanh chóng liều lĩnh cười hahả, “Nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu? Thú vị! Ta không có thù với Mặc TuNghiêu, cũng không có thù với Từ gia và Diệp gia. Ngươi muốn thế nào?”Diệp Ly nói: “Vậy thì là cầm chỗ tốt của người khác, đến tìm phiền toáirồi hả? Ngươi thu bao nhiêu chỗ tốt, ta cho ngươi gấp bội.”

“Ngươi?” Nam tử độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Ly dò xét, rồi lại nhưđang đánh giá độ đáng tin trong lời của nàng, “Ta thu hai vạn lượng ngân phiếu của người khác muốn mạng ngươi. Ngươi cho được sao?”

Diệp Ly gật đầu, “Ngươi thả chúng ta, ta cho ngươi bốn vạn lượng.”

” Dựa vào cái gì ta phải tin tưởng ngươi?” Con mắt duy nhất của namtử mãnh liệt co rút, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Ly. Đối với bất cứngười nào, bốn vạn lượng bạc tuyệt đối là một số lượng đủ để người khácđộng tâm. Ánh mắt của người chung quanh cũng bắt đầu di động…, chỉ lànam tử độc nhãn kia không nói gì, bọn hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Diệp Ly thản nhiên nói: ” Nếu như ngươi không tin thì có thểthả nha đầu của ta về lấy tiền cho ngươi. Một tay giao tiền một tay thảngười, hai bên không thiếu nợ nhau. Hơn nữa. . . ta cảm thấy ngươi cũngkhông định giết ta. Ta chỉ yêu cầu ngươi không thương tổn chúng ta.”

Nam tử độc nhãn khóe mắt hung hăng khẽ giật một cái, nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Ngươi cảm thấy ta không dám giết ngươi?”

” Nếu ngươi thực sự muốn giết ta, vừa rồi trực tiếp loạn tiễn bắn chết chúng ta là được.”

“Tốt, nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu quả nhiên không giống người bìnhthường! Ngươi! Trở về lấy tiền. Nếu để cho người khác biết, hoặc là đếnlúc đó tại địa điểm dự định không thấy ngân phiếu, chuẩn bị nhặt xác cho tiểu thư nhà ngươi a.”

Thanh Ngọc bị chỉ vào lắc đầu mạnh, nói: “Ta không đi được! Để tiểu thư trở về chúng ta lưu lại.”

Nam tử độc nhãn cười lạnh, “Các ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng mạng của hai nha đầu đáng giá?”

Thanh Ngọc cắn răng nói: “Tiểu thư nhà ta bị thương, ta hiểu một chút về y thuật. Để Thanh Loan trở về đi.”

“Bị thương không nặng, nếu ngươi không đi nhanh thì vết thương của tiểu thư nhà ngươi sẽ càng nặng hơn, cút!”

“Thanh Ngọc, ngươi đi trước.” Diệp Ly nói khẽ. Thanh Ngọc cắn môi, nặng nề gật đầu nói: “Thanh Loan, chăm sóc tốt cho tiểu thư.”

Thanh Loan gật đầu, quay lại thay Thanh Ngọc vịn Diệp Ly. Nhìn ThanhNgọc lảo đảo chạy đi, nam tử độc nhãn chỉ chỉ hai người bên cạnh nói:“Đi theo nha đầu kia, cầm ngân phiếu đến. Về phần các ngươi. . . muốn tự mình đi hay là để ta cho người mời các ngươi đi?”

“Tự chúng ta đi.”

Các nàng bị bắt cóc rồi, Diệp Ly có chút bất đắc dĩ nhìn tình hìnhtrước mắt. Hiển nhiên, một đám thổ phỉ có thể bắt đi một Vương phitương lai từ kinh thành dưới chân thiên tử như vậy, không thể không nóiđây là một chuyện rất thần kỳ. Một đoàn người dùng tốc độ cực nhanh rakhỏi kinh thành, đi tới bên ngoài một ngọn núi hiểm trở cách kinh thànhkhoảng một trăm dặm. Hiển nhiên các nàng thực sự đã bị thổ phỉ bắt cócrồi, bởi vì đây là một trại thổ phỉ.

Có lẽ bởi vì Diệp Ly còn trị giá bốn vạn lượng ngân phiếu, cho nênbọn họ cũng không bị ném vào địa lao âm trầm, mà bị nhốt vào trong mộtphòng nhỏ có chút đơn sơ. Đợi đến lúc cửa bị đóng lại, Thanh Loan vộivàng đi tới cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, rồi mới đi đến trước mặt Diệp Ly thấp giọng nói: “Tiểu thư, chúng ta cách kinh thành xa như vậy, liệu Thanh Ngọc có thể tìm được chúng ta sao?”

Diệp Ly buông tay vẫn ấn vào vai phải, tiện tay lấy mũi tên bên trênxuống. Mũi tên lông vũ từ ngực phải đâm xéo vào, căn bản không làm DiệpLy bị thương. Vết máu đỏ thẫm thấm ra trên quần áo chỉ là son màu đỏcùng một lọ nước thuốc Thanh Ngọc mang theo bên người mà thôi, “Hắn cănbản không định lại để Thanh Ngọc trở về, chẳng qua là không nỡ bỏ bốnvạn lượng bạc kia mà thôi.” Thanh Loan cả kinh, “Tiểu thư nói. . . Bọnhắn cầm tiền liền định giết người diệt khẩu?” Diệp Ly gật đầu, mỉm cườian ủi Thanh Loan: “Ngươi yên tâm, hai người kia không phải đối thủ củaThanh Ngọc. Nàng ấy không có việc gì đâu.” vẻ u sầu trên mặt khuôn mặtThanh Loan không biến mất chút nào, bất đắc dĩ liếc nhìn tiểu thư nhàmình. Nàng có chỗ nào giống như đang lo lắng cho Thanh Ngọc chứ, nàngđang rầu rĩ các nàng nên thoát hiểm thế nào a. Lão gia và Đại công tử an tâm giao tiểu thư cho các nàng, hiện tại tiểu thư bị thổ phỉ bắt, cácnàng lại chỉ có thể bó tay hết cách, thật là quá vô dụng!

“Bọn hắn nhiều người lắm, không phải lỗi của các ngươi.” Diệp Ly mỉm cười nói, ” Băng bó miệng vết thương giúp ta.”

Thanh Loan gật gật đầu, cúi đầu giật xuống một cái khăn sạch sẽ từtrong tay áo băng bó kỹ cho “Miệng vết thương” của Diệp Ly, vừa nói:“Tiểu thư có biết ai muốn gây bất lợi cho chúng ta không? Có phải phunhân không?”

Diệp Ly lắc đầu, nói: “Gần đây tình hình kinh tế của bà ta căngthẳng, không có khả năng thoáng cái lấy ra hai vạn lượng cho người bắtcóc ta. Hơn nữa cũng rất dễ điều tra ra.” Quan trọng nhất là đối phươnghiển nhiên cũng không có ý định giết nàng, như vậy hoặc là đối phươngkhông sợ nàng trả thù, hoặc là đối phương là người nàng tuyệt đối khôngthể tưởng được, căn bản không có biện pháp trả thù. Cho nên, chắc có lẽkhông phải là Vương thị.

Thanh Loan cau mày nói: “Nhưng tiểu thư cũng không đắc tội người nào ah.”

Diệp Ly trầm tư không nói, trói nàng lại, lại không có ý định lấymạng của nàng. Như vậy. . . Một khi tin tức nàng bị thổ phỉ bắt đitruyền ra ngoài, thanh danh của nàng nhất định mất sạch, “Hôn sự.”

“Cái gì?”

“Có người không hi vọng ta và Định Vương thuận lợi kết hôn.” Diệp Ly thản nhiên nói.

“Lê Vương!” Thanh Loan oán hận nói.

Diệp Ly lắc đầu, “Có khả năng, nhưng cũng chưa chắc.” Mặc Cảnh Lê cho dù ngu xuẩn cũng biết, nếu như nàng xảy ra chuyện, người đầu tiên MặcTu Nghiêu tìm tới chính là hắn.

“Vậy. . . Chúng ta nên làm gì bây giờ? Thanh Loan mở cửa ra, tiểu thư thừa cơ chạy đi.”

Diệp Ly lắc đầu, nơi này cách kinh thành ít nhất là một trăm dặm, nếu quả thật như nàng suy đoán là vì hôn sự của nàng và Định Vương…, chỉ sợ khi nàng rời kinh thì tin tức bị cướp cũng đã truyền đi rồi. Nếu nhưchỉ một người là nàng muốn rời khỏi cái trại này có lẽ không khó, nhưngcho dù bây giờ trở về chỉ sợ cũng vô ích. Như vậy, còn không bằng lưulại có lẽ sẽ có một ít phát hiện không thể tưởng được, “Trước nghỉ ngơimột chút, muộn một chút nói sau.”

“Vâng, tiểu thư.”

Định quốc vương phủ

“Vương gia!” Tổng quản vương phủ vẻ mặt lo lắng tiến đến, thấy mặtMặc Tu Nghiêu ngay cả hành lễ cũng không kịp vội vàng nói: “Vương gia,việc lớn không tốt rồi.”

Mặc Tu Nghiêu mãnh liệt ngẩng đầu, “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi người phía dưới đến bẩm báo, bên ngoài không biết thế nàođột nhiên truyền ra lời đồn đãi, nói Diệp Tam tiểu thư bị hái hoa tặcbắt đi ——” đột nhiên ánh mắt lạnh thấu xương bắn tới làm cho tổng quảnđang nói liền im bặt, tổng quản không khỏi rùng mình một cái, có chútnơm nớp lo sợ nhìn về phía nam nhân ngồi ngay ngắn trên xe lăn, “Vươnggia…”

Mặc Tu Nghiêu nhắm mắt, rồi đột nhiên mở ra hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Người bên dưới đi rangoài thu mua đồ vật phải dùng trong đại hôn Vương gia, chợt nghe thấybên ngoài khắp nơi truyền ra tin tức này, cảm thấy không đúng liền tranh thủ thời gian trở về bẩm báo thuộc hạ. Thuộc hạ không dám trì hoãn,vậy…” Mặc Tu Nghiêu đưa tay cắt đứt lời hắn, nói: “Lập tức phái ngườiđi phủ Thượng thư nhìn xem A Ly đã trở về chưa. Một đường khác lập tứcphái người đi thăm dò tung tích sau khi A Ly xuất cung, còn có tìnhhuống trong nội cung!”

“Vâng, thuộc hạ đi ngay!” Tổng quản không dám dừng lại chút nào, quay người nhanh chóng ra cửa biến mất trong hành lang.

“A Cẩn, báo cho Phượng Tam, mặc kệ dùng phương pháp gì, bổn vươngkhông muốn nghe thấy kinh thành còn có lời đồn gì.” Trong thư phòng yêntĩnh, Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, khí thế khắc nghiệt trong giọng nóikhông khỏi làm cho người ta run sợ.

“Vâng.”

“Vương gia.” Tổng quản vừa mới rời đi lúc này lại xuất hiện ở cửa ra vào.

“Có chuyện?”

“Từ Đại công tử vừa mới phái người đưa thiếp mời tới, mời Vương gia nhanh chóng đến biệt viện Từ phủ.”

Mặc Tu Nghiêu rũ mắt xuống, “Bổn vương đã biết.”

Biệt viện Từ phủ

Trong chủ viện, Thanh Ngọc vô lực ngã ngồi trên ghế, ống tay áo bêntay trái bị rạch một đường nhỏ, vết máu đỏ thẫm nhuộm hồng cả nửa tayáo. Trên mặt đất hai gã nam tử bị nam tử độc nhãn phái đi theo nàng đang hôn mê bất tỉnh. Từ Hồng Vũ trầm mặt ngồi trên thủ tọa, bên dưới là TừHồng Ngạn và Từ Thanh Trần. Bọn người Từ Thanh Trạch đứng một bên, không ngoài ý muốn, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, “Lời đồn bên ngoài thế nào?”Từ Hồng Vũ trầm giọng hỏi.

Từ Hồng Ngạn nói: “Là có người cố ý phát tán ra. Theo như Thanh Ngọcnói, từ khi Ly nhi bị bắt đi đến lúc lời đồn truyền ra còn chưa tới mộtcanh giờ đã truyền khắp toàn bộ kinh thành rồi.”

“Trong kinh thành bốn phía đều phái người âm thầm tìm. Chỉ là. . .Chỉ sợ Ly nhi hiện tại đã không ở kinh thành rồi.” Từ Thanh Trần caumày nói.

“Đường đường dưới chân thiên tử, rõ ràng lại để cho nhiều người nhưvậy ở cùng một chỗ bắt đi hai nữ nhân yếu ớt, thủ vệ kinh thành làm ăn cái gì thế không biết?” Từ Thanh Phong lửa giận bừng bừng.

Từ Thanh Trần cau mày nói: “Chuyện này nói sau. Hai người kia bị làm cho bất tỉnh à?”

Thanh Ngọc nói: “Nô tỳ đã hạ Trầm Hương túy, qua một phút đồng hồ nữa sẽ tỉnh.” Nàng vốn muốn trực tiếp dẫn hai người này về Từ gia, lạikhông nghĩ đến một người trong đó vậy mà vô cùng nhạy bén khám phá tâm tư của nàng, thẹn quá hoá giận mà muốn giết nàng diệt khẩu. Nàng bấtđắc dĩ phí hết một phen công sức lại lãng phí không ít thời gian mới làm hai người này ngất đi, sau đó mới có thể báo cho Đại công tử. Lạikhông nghĩ rằng chỉ trong chốc lát như vậy, tin tức tiểu thư bị bắt vậy mà đã truyền khắp kinh thành.

“Nếu đã bị làm cho bất tỉnh, thì giao cho bổn vương đi.” Một giọngnói nhàn nhạt truyền đến từ cửa ra vào. Mọi người quay đầu nhìn lại, Mặc Tu Nghiêu một thân áo tơ trắng, thần sắc lạnh nhạt ngồi trên xe lăn,nhìn chằm chằm hai người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. A Cẩn sau lưngtrầm mặc đẩy xe lăn đến.

“Vương gia.” Mọi người đứng dậy, Mặc Tu Nghiêu đưa tay, “Chính sự quan trọng hơn, nghi thức xã giao thì miễn đi. A Cẩn.”

“Vâng, Vương gia.” A Cẩn đi lên phía trước, cổ tay phải hất lên, mộttiếng BA~ vang lên, trong tay A Cẩn đã nhiều hơn một chiếc roi dài tinhtế. Bên trên cây roi mang theo nguyên một đám gai ngược nho nhỏ, ở dướiánh nến rạng rỡ phát lạnh.

“Chát ——” Roi dài hung hăng quất lên thân thể không hề biết gì trênmặt đất. Xoẹt một tiếng gai ngược bên trên roi chậm chạp kéo xuống mộtđoạn vạt áo. Trong lúc mọi người giật mình sững sờ, A Cẩn không chút lưu tình quất xuống một roi, “Chát —— ”

“Chát~ —— ”

Chỉ có năm roi, trên mặt đất truyền đã đến một tiếng kêu đau nhức,một người trong đó mở mắt ra trước. Nghênh đón hắn chính là roi dài tựađộc xà đến trước mặt, “A!”

“Chát~ —— ”

“A a…”

“Cứu mạng a, tha cho ta. Tha mạng a. . . A!”

Mặc Tu Nghiêu dựa vào xe lăn, vẻ mặt lạnh nhạt, “Nói cho bổn vương, các ngươi bắt người tới nơi nào?”

“Không. . . Ta không biết. Vương gia tha mạng. . . Vương gia tha mạng a!”

“Chát~ —— ”

“A, đau quá. . . Đừng, Vương gia tha mạng. Tiểu nhân thật sự không biết a…”

“Bổn vương hiện tại chỉ muốn biết tung tích của người bị các ngươibắt đi. Nói ra, bổn vương tha cho ngươi một mạng.” Từ cao nhìn xuống xem người trên mặt đất, ánh mắt Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt không gợn sóng.Người bị hắn nhìn chăm chú lại không nhịn được phát run, rên rỉ nói:“Tiểu nhân. . . Hạ nhân thật sự không biết.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ gật đầu,“Bản Vương thưởng thức cốt khí của ngươi, hi vọng cốt khí của ngươi cũng có thể làm cho ngươi sống sót.” Chuyển động xe lăn qua đi đến bên cạnhthân thể trên mặt đất, người nọ cố nén đau đớn xé rách trên người nhìnchằm chằm vào người cách mình càng ngày càng gần, trong mắt hiện lên một chút mừng rỡ. Khi Mặc Tu Nghiêu tới gần hắn ta đột nhiên nhảy lên nhàovề phía hắn. Nhưng người ngồi trên xe lăn hiển nhiên nhanh hơn, ngay lúc người nọ sắp đụng phải hắn ta lập tức suy sụp rơi xuống đất, sau đó chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu dùng một loại thủ pháp quỷ dị nhanh chóng điểm huyệt trên khắp thân thể người nọ, sau đó là một loạt thanh âm răng rắc răngrắc làm cho người ta sởn gai ốc đi cùng tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, người thế tới vốn như mãnh hổ nhào về phía trước lại như mộtđoàn vải rách ngã xuống bên cạnh xe lăn. Mặc Tu Nghiêu nhận lấy khăntay A Cẩn đưa tới, bắt đầu chậm rãi lau sạch tay phải vừa chạm qua thânthể đằng kia, một bên nghiêng đầu nhìn một người khác trên mặt đất,“Hiện tại, ngươi nguyện ý nói cho bổn vương đáp án sao?”

Ánh mắt của mọi người rơi xuống người như một đống vải rách trênmặt đất kia, danh xứng với thực là một đống. Vốn là một đại hán dángngười cũng coi như cao to lại dùng một loại góc độ vô cùng quỷ dị vặnvẹo co lại thành một đoàn. Dường như xương cốt toàn thân trong nháy mắtbiến mất, mềm nhũn không sức sống nằm trên mặt đất. Nhưng càng làm chongười sợ hãi là, người này hiện tại vẫn còn sống.

Từ Thanh Viêm nhỏ tuổi nhất nhìn một màn trước mắt không khỏi rùngmình một cái, không để lại dấu vết trốn đến bên người Từ Thanh Phong.Hiện tại đi theo Tứ ca cũng không có cảm giác an toàn rồi, trong huynhđệ bọn hắn võ công của Tam ca vẫn là tốt nhất.

Người vốn còn đang hôn mê bất tỉnh bắt đầu run rẩy, “Tha cho. . . Tha mạng. . . Vương gia tha mạng…”

“Người bị các ngươi bắt đi bây giờ ở nơi nào?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

“Không ở kinh thành. Lão đại. . . Lão đại bắt được người đã rời kinh thành rồi…”

“Đi đâu vậy?”

“Ô ô. . . Ta thật sự không biết. Lão đại nói trại của chúng ta khôngan toàn, làm một chuyến cuối cùng thì đổi chỗ. Ta. . . Ta chưa đi qua. . .” Một tráng hán cao lớn, bị dọa đến khóc rống chảy nước mắt rất thêthảm.

“Vậy liền nói nơi ở lúc đầu của đám các ngươi đi.”

“Bên ngoài kinh thành. . . núi Hắc Vân cách sáu mươi dặm. Ô ô. . . Vương gia tha mạng a…”

“Giao bọn họ cho Phượng Tam, nhìn xem còn có thể hỏi ra cái gì nữa không. Lập tức đi chuẩn bị, Bổn vương muốn ra khỏi thành.”

“Vâng.” A Cẩn thu lại roi dài, một tay cầm lên một mình đi ra ngoài.Dáng người thiếu niên rất nhỏ, gầy gò mang theo hai tráng hán lớn gấpđôi mình lại không có vẻ gì là cố hết sức, bước đi như bay đi ra ngoài.

Bên trong gian phòng đơn sơ, Diệp Ly và Thanh Loan một nằm trêngiường một ngồi trên ghế bên cạnh giường nhắm mắt dưỡng thần. Tuy nhắmmắt lại, trên mặt Thanh Loan vẫn mang theo thần sắc hổ thẹn và bất annhư cũ. Vụng trộm trợn mắt dò xét, liếc Diệp Ly đang ngồi một bên giường dựa vào tường nghỉ ngơi, Thanh Loan thấp giọng nói: “Tiểu thư, ngươinằm xuống nghỉ ngơi một lát đi. Thanh Loan trông coi.” Diệp Ly mở mắt ra nhìn nàng, cười yếu ớt nói: “Bây giờ nghỉ ngơi nửa canh giờ. Buổi tốihôm nay ngươi nhất định phải nghĩ cách rời khỏi đây.” Thanh Loan lập tức kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, “Vậy làm sao có thể. Phải đi cũng là tiểu thư đi trước. Thanh Loan biết rõ tiểu thư không phải là nữ nhân yếuớt tay trói gà không chặt, Thanh Loan thay tiểu thư dụ những người kiađi, tiểu thư nhất định có thể tự mình xông ra.”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Ngươi đi ra ngoài ta cũng sẽ không có việc, nhưng nếu không thấy ta, bọn hắn nhất định sẽ giết ngươi.”

“Vậy cũng không được, ta không thể vứt bỏ tiểu thư.” Thanh Loan quật cường nói.

Diệp Ly kiên định nhìn nàng, “Đợi ngươi trở về có thể tìm người tớicứu ta. Xem bộ dạng bọn hắn không sợ hãi, chỗ chúng ta ở hiện tại chỉ sợ khó tìm.” Thanh Loan trong đầu loạn thành một đoàn, do dự nhìn Diệp Ly. Hình như nghe tiểu thư phân phó là lựa chọn chính xác, nhưng không biết tại sao nàng lại cảm thấy bất an. Diệp Ly lại cười nói: “Không cần lolắng, ta là tiểu thư không phải sao? Đại ca muốn các ngươi đều nghe tađấy, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lại mệnh lệnh của ta?”

“Tiểu thư…” Thanh Loan chân tay luống cuống, chỉ có thể dùng hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly nhìn nàng, dịu dàng nói: “Thanh Loan nghe lời, đêm nay ngươinhất định phải rời khỏi đây. Có lẽ, về sau. . . sẽ gặp được một ít người phù hợp đến không ngờ được.”

“Tiểu thư!” Thanh Loan hoảng sợ nhìn Diệp Ly.

“Ngoan, đừng sợ. Tiểu thư ta có biện pháp tự mình thoát thân. Ngươinhanh chóng xuống núi cầu cứu, ngươi cũng muốn chúng ta sớm về nhà mộtchút đúng không?” Diệp Ly mỉm cười lừa dối, cuối cùng Thanh Loan vẫnphải ngưng trọng nhẹ gật đầu.

“Phanh!”

Cửa gian phòng bị người ta một cước đá văng ra từ bên ngoài, ThanhLoan nhanh chóng từ trên giường nhảy vọt lên chắn trước Diệp Ly, cảnhgiác nhìn chằm chằm hai người vạm vỡ đột nhiên xông vào, “Các ngươi muốn làm gì?”

Đi đầu là một người ánh mắt đục ngầu mang theo hững thú dâm tà nhìnchằm chằm Diệp Ly đang được bảo hộ tại sau lưng Thanh Loan cười nói: “Vị này là Diệp gia Tam tiểu thư kia? Tài nữ đệ nhất kinh thành năm nay, vị hôn thê của Định Vương?”

Cùng đi bên cạnh hắn hiển nhiên là một tiểu lâu la, cười theo nói:“Nhị trại chủ nói không sai. Đúng là vị tiểu thư được Đại trại chủ mangvề kia.”

Nhị trại chủ kia xoa xoa hai tay, cười tà nói: “Đại ca có ý gì? Nhốthai đại mỹ nhân tươi ngon mọng nước như vậy ở chỗ này làm gì?”

Tiểu lâu la sững sờ, nhớ tới chuyện lão đại nhà mình dặn dò, vội vàng nói: “Nhị trại chủ, hai mỹ nhân này không thể động vào được.”

Nhị trại chủ hừ một tiếng nói: “Tiến vào núi Quỷ Vân của ta còn có người nào là ta không động được hay sao?”

“Đây. . . Vị tiểu thư này có thể trị giá tổng cộng sáu vạn lượngbạc. Đại trại chủ dặn dò, đặc biệt là vị Diệp tiểu thư kia, ngàn vạn lần không thể động.”

“Sáu vạn lượng?” Mắt chuột của nhị trại chủ sáng ngời, lộ ra ánh sáng tham lam. Ánh mắt lúc này dạo qua trên người Diệp Ly một vòng, sau đóvề tới trên người Thanh Loan, cười nói: “Được rồi, xem mặt mũi của sáuvạn lượng trước buông tha nàng. Như vậy cái nha đầu này phải về tay bổntrại chủ rồi. Tuy lớn lên không bằng nữ nhân kia, nhưng so với mấyngười quái dị trong trại kia thì tốt hơn nhiều.” Nói xong đã nhào đếntrên người Thanh Loan.

“Thanh Loan! Động thủ!”

Diệp Ly mạnh mẽ đứng dậy, nhanh chóng vượt qua Thanh Loan và Nhị trại chủ đang nhào về phía trước kia trực tiếp đánh bất tỉnh tiểu lâu lađứng ở phía sau. Thanh Loan cũng không chậm trễ, thân thể trông nhỏ nhắn xinh xắn lại như có sức lực vô cùng lớn, một quyền đánh trúng phần bụng của đối phương, sau đó khéo léo xoay người rơi xuống phía sau hắn, đưatay bổ vào gáy hắn, nam nhân cao lớn cường tráng lập tức mềm ra trênđất, cả một tiếng hừ cũng không có. Sau lưng Diệp Ly đã nhanh chóng đóng cửa lại.

“Tiểu thư.”

Diệp Ly tán thưởng gật đầu, tiềm lực của tiểu nha đầu này không tệ,“Được rồi, đừng chậm trễ. Có nhớ đường xuống núi không?” Thanh Loanđại khái hồi tưởng lại một chút, nhẹ gật đầu. Lúc lên núi những thổ phỉkia tuy che mắt của bọn họ, lại không để ý đến Thanh Loan là ngườiluyện võ, thính lực cũng không tầm thường, tuy không thể hoàn toàn nhớkỹ nhưng phương vị đại khái thì vẫn nhớ rõ. Diệp Ly nói: “Ta đoán cáitrại này là mới xây, bất luận là cơ quan hay phòng ngự sẽ không quámạnh, chính ngươi cẩn thận một chút. Đi đi .”

“Tiểu thư cẩn thận.”

Diệp Ly gật gật đầu, liên tục bảo đảm an toàn của mình, tiễn bướcThanh Loan mới quay đầu nhìn lại hai người vẫn nằm ngang trên mặt đất,cúi người rút ra cây trâm trên đầu không chớp mắt đâm vài huyệt vị bấtngờ trên thân thể hai người, rồi mới trở lại ngồi trên giường một lầnnữa, nhắm mắt dưỡng thần.

Diệp Ly bình tĩnh ngồi trên giường, hai tai lại tập trung nghe ngóngđộng tĩnh bên ngoài. Sơn trại trong đêm là một khung cảnh yên lặng, hiển nhiên Thanh Loan không bị người phát hiện. Trong lòng Diệp Ly thở dàimột hơi, khinh công có thể theo dõi thành công công tử Phong Nguyệt hẳnlà có thể tin tưởng? Chỉ cần trong vòng nửa canh giờ không bị phát hiện, nửa canh giờ cũng đủ cho Thanh Loan rời khỏi núi Quỷ Vân hay QuyVân này.

“Phanh!” Cửa phòng đơn sơ lại bị người từ bên ngoài đá văng ra lầnnữa, ván cửa bởi vì không chịu nổi sức nặng mà bắt đầu đung đưa giannan.

Nam tử độc nhãn vọt lên đầu tiên, thấy người trên mặt đất còn có Diệp Ly bình yên ngồi trên giường vốn sững sờ, lại ngoài ý muốn không nổigiận mà là phất phất tay gọi vài người đến khiêng hai người trên mặt đất đi ra ngoài.

“Xem ra ta vẫn xem thường ngươi rồi? Nha đầu kia đâu?” Nam tử độc nhãn nhìn chằm chằm Diệp Ly hỏi.

Trong lòng Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, bị phát hiện sớm rồi, hi vọng Thanh Loan có thể bình an xuống núi mới tốt, “Ngươi không phải thấy rồi sao? Nàng trốn đi nha.” Con mắt duy nhất có chút dữ tợn hoài nghi nheolại, nhìn chằm chằm vào nàng nói: ” Tại sao ngươi không đi cùng nàng? Có phải nha đầu kia phản chủ chạy trốn? Một cái nha đầu rõ ràng có thểlặng yên không tiếng động đào tẩu từ trong trại ra, thật là làm chongười ngạc nhiên.”

Diệp Ly nhìn hắn, “Một đám thổ phỉ, rõ ràng ở dưới chân thiên tử màcó thể bắt đi hai người như vào chỗ không người. Ta cũng rất ngạcnhiên.”

Nam tử độc nhãn hừ nhẹ một tiếng, nói: ” Người ta phái đi theo nhađầu của ngươi lấy tiền đến bây giờ còn chưa trở lại. Ngươi đoán xem bọnhắn đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Ly lắc đầu, làm bộ mờ mịt.

“Xem ra nha đầu kia của ngươi là cao thủ, có lẽ hiện tại nàng ta đãxuống núi tìm cứu binh rồi. Ngươi cảm thấy trước khi cứu binh đến ngươi có cần làm chút gì để giữ lại mạng của ngươi không?” Nam tử độc nhãnâm tàn nhìn chằm chằm thiếu nữ lạnh nhạt trước mắt. Diệp Ly có chút bấtđắc dĩ đưa tay xoa nhẹ đầu vai được băng bó cẩn thận, nói: “Có lẽ ngươicó thể cân nhắc thu một khoản tiền của ta sau đó xa chạy cao bay. Tacho rằng hai thuộc hạ kia của ngươi chưa trở về hẳn là bọn hắn muốn mưuđồ làm loạn đối với nha đầu của ta. Ngươi đã biết rõ nha đầu này của talà cao thủ, thì cũng có thể nghĩ đến cái khác cũng sẽ không quá kém. Cho nên, giao dịch của chúng ta thật ra còn có thể tiếp tục.”

“Xem ra Diệp tiểu thư rất thích dùng tiền giải quyết vấn đề?” Nam tử độc nhãn giễu cợt nói.

Diệp Ly lắc đầu, “Các hạ không phải là thu tiền của người khác đếnlàm khó ta sao? Đối phương đã không muốn mua mạng của ta, như vậy ta cho rằng mục đích của các hạ đã đạt đến. Tin rằng không cần đến ngày mailời đồn đãi Diệp Tam tiểu thư bị thổ phỉ bắt đi đã truyền khắp toàn bộkinh thành đều. Mà ta chỉ tốn chút tiền để ta không đến mức đã bị bất kỳ tổn thương thực chất nào, ngươi cũng sẽ không vi phạm giao dịch cùngđối phương. Một công đôi việc có gì không thể?”

“Nghe ra hình như rất có đạo lý.”

“Có người đã nói với ta, vấn đề có thể sử dụng tiền đề giải quyết đều không phải là vấn đề. Lần này ta sẽ không quỵt nợ. Chỉ cần ta thoátthân lập tức sẽ cho ngươi tiền, ta còn có thể giao tiền đặt cọc trước.”Diệp Ly mỉm cười nói.

“Nếu như ta không đáp ứng thì sao?” Nam tử độc nhãn híp mắt nói.

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Nếu ta chết, Diệp gia Từ gia Định quốc vươngphủ sẽ dùng hết toàn lực vây quét ngươi. Nếu ta còn sống, ta sẽ xem xétdùng toàn bộ tài sản của ta, có lẽ còn kể cả đồ cưới của Từ gia cùng với sính lễ của Định Quốc vương phủ với tư cách tiền thưởng, treo giảithưởng để khắp thiên hạ đuổi giết ngươi. Ta sẽ không muốn mạng củangươi, người khác chỉ cần có thể cho ngươi một đao ta sẽ cho một ngànlượng. Ngươi đoán xem có bao nhiêu người sẽ tiếp?”

Khóe miệng nam tử độc nhãn thoáng co giật một cái, “Rất ác độc. Nhưng điều kiện trước tiên là ngươi có thể tìm được ta.”

Vẻ tươi cười của Diệp Ly càng thêm không màng danh lợi, ” Người nào đó của Thiên Nhất các thiếu ta một cái mạng.”

Vẻ tươi cười đùa cợt trên mặt nam tử độc nhãn cuối cùng đã hoàn toàncứng lại, trong con mắt duy nhất sự âm tàn ác độc vốn có cũng dần dầntản đi, phóng ra quang mang sắc bén. Tuy vẫn là khuôn mặt đáng sợ kia,trong nháy mắt lại khiến cho người ta cảm thấy nhiều thêm vài phần khíthế của người bề trên.

“Không hổ là nữ nhân của Mặc Tu Nghiêu, quả nhiên không giống bình thường.”

Diệp Ly nhàn nhạt cười khổ, “Bảo vệ tánh mạng mà thôi, có lẽ các hạbằng lòng lộ ra diện mạo thật? Nói thực ra, ta không quá thích nóichuyện với một người với mang mặt nạ.” Nam tử độc nhãn có chút ngoài ýmuốn nhìn chằm chằm nàng, “Ngươi nhìn ra? Ta cho rằng thuật dịch dungcủa ta đã có thể dùng giả đánh tráo thật rồi.” Diệp Ly nói: “Có lẽ takhá mẫn cảm đối với những thứ này a. Ta nghĩ mặt nạ da người cùng da mặt chân chính vẫn còn có chút khác nhau không phải sao?”

Nam tử độc nhãn ghét bỏ vuốt vuốt mặt của mình, “Thời gian quá gấp.Vội vàng làm ra thứ phẩm. Ngươi đã biết có người muốn làm hỏng thanhdanh của ngươi, cũng biết đối phương cuối cùng đã đưa ra yêu cầu gì?”Diệp Ly nhìn xem hắn, “Xin lắng tai nghe.”

Nam tử độc nhãn đi qua một bên ngồi xuống, nhìn chằm chằm Diệp Ly mắt lộ vẻ trêu tức, “Đối phương yêu cầu. . . hủy danh tiết của ngươi. Đặcbiệt, phải. . . hủy… ngươi.”

Ánh mắt Diệp Ly lạnh lẽo, “Là nữ nhân.”

Nam tử độc nhãn kinh ngạc nhướn mày, Diệp Ly cau mày nói: “Chỉ có nữnhân mới thích dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó nữ nhân.”

Nam tử độc nhãn nhún nhún vai nói: “Ta chắc chắn sẽ không nói cho ngươi biết đối phương là ai. Ngươi không sợ sao?”

Diệp Ly nghiêm mặt nhìn hắn, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cũng không có ý định làm như vậy, không phải sao?”

Nam tử gật đầu, cười vang nói: “Không thể không thừa nhận, Mặc TuNghiêu thực tinh mắt. Ít nhất so với tên Mặc Cảnh Lê ngu ngốc mạnh hơnnhiều. Ta thực sự không có quyết định này. Dù sao, ta cũng không định vì mấy vạn lượng bạc mà thật sự chọc tức Mặc Tu Nghiêu.”

“Ngươi quen biết Mặc Tu Nghiêu.” Diệp Ly chỉ ra.

Nam tử độc nhãn cũng không phủ nhận, đứng lên nói: “Hiện tại chúng ta có thể đi. Diệp Tam tiểu thư, chúng ta đi lấy tiền ta nên được, sau đótiễn ngươi về nhà. Ngươi cảm thấy như thế nào? Ta đoán qua một hai canhgiờ nữa, Mặc Tu Nghiêu sẽ đến rồi, ở đây không an toàn.” Diệp Ly không sao cả đứng dậy đi theo hắn, hỏi: “Người trong cái trại này của ngươilàm sao bây giờ?” Nam tử độc nhãn quay đầu lại cho nàng một nụ cười vặnvẹo, “Ngươi sẽ không thật sự cho rằng ta là thủ lĩnh thổ phỉ đấy chứ?Ngươi yên tâm, tuy ta không phải thủ lĩnh thổ phỉ, nhưng là thổ phỉtrong cái trại này tuyệt đối là cùng một giuộc không việc ác nào khônglàm. Rơi vào tay Mặc Tu Nghiêu coi như bọn hắn xui xẻo.”

“Trại chủ độc nhãn thật sự không phải do ngươi giết đấy chứ?” Diệp Ly đi theo nam tử xuyên qua tại gian phòng thô sơ, trên đường đi ngẫunhiên gặp được thổ phỉ tuần tra đi ngang qua hành lễ với nam tử độcnhãn, thấy Diệp Ly đi theo sau hắn còn không hẹn mà cùng lộ ra vẻ ngầmhiểu nhau tươi cười hèn mọn bỉ ổi “Thủ vệ ở đây thật sự không được tốtlắm, khó trách Thanh Loan không làm kinh động người trong trại một chútnào.”

” Thì ra ngươi còn hiểu thứ này? Thực sự không tốt lắm, nếu không có ta hỗ trợ, chỉ bằng những thứ ngu ngốc này căn bản chưa đi ra kinhthành cũng sẽ bị bắt lại.” Nam tử độc nhãn trả lời: “Cái tên tham tiềnkia đang nằm trong phòng hắn ngáy o..o… đây này, lại muốn độc chiếmtất cả tiền thưởng, cho tới bây giờ gia đều tự mình kiếm tiền, khiếncác người một đồng cũng không kiếm được. Chờ Mặc Tu Nghiêu tới vừa lúcgánh trách nhiệm của hắn. Ngươi cảm thấy chủ ý này thế nào đây?”

Diệp ly không sao cả gật đầu, đánh giá đường đi càng đi càng lệch phía trước, “Chúng ta rời đi từ chỗ này?”

Nam tử gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta lấy được tiền tuyệtđối đưa ngươi lông tóc vô thương về Diệp gia.” Đang muốn đưa tay chạmvào cơ quan, xa xa dưới núi truyền đến một ít tiếng động khác thường.Diệp Ly ung dung thản nhiên, nam tử độc nhãn lại lập tức thay đổi sắcmặt, thấp giọng nói: “Chết tiệt! Sao hắn có thể đến nhanh như vậy?” Nóixong lập tức bỏ qua con đường cũ, lôi kéo Diệp Ly chạy như điên về mộthướng khác.

“Chúng ta không đi mật đạo hả?”

Nam tử nói: “Đi mật đạo không an toàn, hơn nữa quá quanh co. Nóikhông chừng sẽ bị chặn lại.” Nghe âm thanh dần dần từ xa đến gần, mà bên trong trại vẫn không có chút động tĩnh nào. Hiển nhiên người đến đều là cao thủ, đám ô hợp trong trại kia căn bản ngay cả bóng dáng người tacũng không phát hiện được. Nam tử kéo Diệp Ly chạy về phía sau núi,“Phía sau núi còn một con đường, mặc dù có chút hiểm yếu nhưng có thểnối thẳng đến một sơn cốc. Tạm thời Mặc Tu Nghiêu chắc chắn không tìmthấy.”

“Nhưng ta…” Diệp Ly nói.

“Yên tâm, khinh công của ta không tồi. Mang theo ngươi cũng có thể xuống dưới.”

” Nhưng ta muốn quỵt nợ!” Diệp Ly cười nói.