Thịnh Thế Đích Phi

Chương 388: Đường tắt khó đi




Edit: Xiao Min
Beta: Sakura

Vào đông trên quan đạo, Mặc gia quân như một hàng dài màu đen dọc theo quan đạo bước nhanh tới. Cầm đầu hai người chính là chủ soái trong quân Lữ Cận Hiền và Diệp Ly mặc áo trắng với áo khoác ngoài màu trắng.

Bởi vì Lữ Cần Hiền là chủ soái trong quân mà Diệp Ly chỉ là quân sư, hai người giục ngựa sóng vai mà đi. Biểu thị Vương Phi kính trọng Lữ Cận Hiền người chủ soái này. Đi theo phía sau hai người chính là bốn người Trác Tĩnh, Lâm Hàn, Vân Đình cùng Từ Thanh Phong.

Lữ Cận Hiền nhìn về Diệp Ly bên cạnh cười nói: “Vương Phi, chỉ sợ hiện tại Mặc Cảnh Lê đã sớm chút tề binh mã tại phía trước chờ chúng ta.” Phía sau Vân Đình bĩu môi nói: “Mặc Cảnh Lê mới vừa lên ngôi, chẳng phải đang chờ giết nhuệ khí Mặc gia quân sao?”

“Nhưng không biết đến lúc đó rốt cuộc là ai giết nhuệ khí của ai?” Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Những người khác nghe vậy, cũng không khỏi cười ra tiếng. Nói về Mặc Cảnh Lê thật đúng là chưa từng có cái chiến tích gì lấy ra được. Muốn giết nhuệ khí Mặc gia quân từ chỗ khác tới tay còn dễ nói, trên chiến trường minh đao minh thương thật đúng là không ai coi trọng Mặc Cảnh Lê.”Diệp Ly cười một tiếng nói: ” Có lòng tin là chuyện tốt, nhưng cũng đừng phớt lờ .”Mặc dù Mặc Cảnh Lê chưa từng có chiến tích xuất sắc gì, nhưng không đại biểu trong quân Đại Sở không có người tài ba.

Lữ Cận Hiền gật gật đầu nói: ” Vương phi nói không sai, Mộc Dương Hầu người này, mặc dù nhân phẩm có chút làm cho người ta lên án, nhưng bản lãnh hành quân đánh giặc quả thật bất phàm.”Mộc Dương Hầu lấy công trận phong hầu, năm đó từ trên chiến trường chém giết ra tới. Thời điểm Mộc Dương Hầu tung hoành sa trường thì lúc đó Lữ Cận Hiền cũng còn chưa thành danh.

Đang nói chuyện, Lữ Cận Hiền ghìm chặt dây cương nhìn con đường phía trước khẽ cau mày.

Diệp Ly thấp giọng hỏi: ” Lữ tướng quân, sao vậy?”

Lữ Cận Hiền trầm giọng nói: ” Phía trước sẽ phải rời quan đạo đi vào sơn đạo rồi. Nếu như là thuộc hạ mang binh mà nói…, tất nhiên sẽ ở phía trước phục binh. . . . . . .”

Diệp Ly đánh giá một cái con đường nhỏ hẹp hòi phía trước, trầm giọng hỏi: “Tướng quân xác định?”Lữ Cận Hiền trầm mặc gật đầu. Diệp Ly suy nghĩ một chút nhìn Lữ Cận Hiền nói: ” Lữ tướng quân là chủ soái quân ta, hết thảy lấy Lữ tướng quân làm chủ.”

Lữ Cận Hiền hiểu, Vương Phi có ý tứ là tín nhiệm mình. Gật đầu nói: ” Đa tạ Vương Phi. Hạ lệnh toàn quân, đóng phụ cận!”Thân là một quân chủ soái, hắn lo lắng chính là bị cản tay, thế khó xử. Nhưng mặc dù Diệp Ly thân là quân sư, thân phận lại vượt xa Lữ Cận Hiền , điều này cũng làm cho Lữ Hần Hiền tạo thành cục diện phàm là điều gì đều phải muốn bẩm báo Diệp Ly, nhiều khi tạo thành thói quen. Diệp Ly nói lời này, chính là nói cho Lữ Cận Hiền biết, hắn mới chủ soái của Mặc gia quân, hết thảy đại sự do chính hắn làm chủ là đủ rồi. Diệp Ly nếu thân là quân sư,đương nhiên phải đi làm chuyện của quân sư .

Mặc gia quân kỷ luật nghiêm minh, mặc dù ra lệnh hết sức đột nhiên, cũng không có bất kỳ hỗn loạn nào. Nhưng không lâu sau, cả đại quân đang ở khoảng cách quan đạo không xa xây dựng cơ sở tạm thời, chuẩn bị chỉnh đốn binh mã.

Trong đại trướng, Vân Đình tiến lên một bước trầm giọng nói: ” Khởi bẩm Đại tướng quân, mạt tướng nguyện làm tiên phong, đi trước dò đường.”

Lữ Cận Hiền cười nhạt khoát tay một cái nói: ” Vân tướng quân, bình tĩnh chớ nóng.”Bên cạnh, Trác Tĩnh cười nói: ” Vân tướng quân, ngươi không nhìn thấy Từ thống lĩnh không có ở đây sao?” Lúc này Vân Đình mới phát hiện, Từ Thanh Phong vẫn theo chân bọn họ ở chung một chỗ thế nhưng không biết lúc nào đã không thấy bóng dáng. Từ Thanh Phong là thống lĩnh phân đội Kỳ Lân , nếu hắn ở đây thì cũng nói rõ là Kỳ Lân cũng ở đây. Có Kỳ Lân đi dò đường thuận tiện và cũng an toàn hơn mình dẫn người đi dò đường nhiều.

Lúc này Vân Đình mới hơn ngại ngùng ngồi xuống, Lữ Cận Hiền mỉm cười nhìn Vân Đình nói: ” Vân tướng quân dũng hướng vô địch là chuyện tốt, xem ra rất nhiều năm nay, Mặc gia quân ta lại thêm mấy viên đại tướng.” Chân chính đại tướng có thể thống lĩnh tam quân nắm toàn bộ toàn cục cũng không phải là dễ tìm , cho dù Mặc gia quân lấy danh dũng mãnh , chân chính có thể được xưng tụng là một đời danh tướng cũng chỉ có hai người Lữ Cận Hiền và Trương Khởi Lan, chỉ tiếc hai người ở thời kỳ Mặc gia quân bị đàn áp yên lặng rất nhiều năm, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất. Nếu không, danh tiếng hai người tuyệt không dừng ở hiện tại như vậy. Mà bây giờ, Mặc gia quân dưới trướng Vân Đình, Hà Túc, Trần Vân ,Tôn Diệu Võ, Chu Mẫn còn có Phó Chiêu, những người này mặc dù còn trẻ nhưng tiền đồ vô lượng. Nói về Vân Đình, bàn về số tuổi còn chưa tới ba mươi, luận chiến công,trong thế hệ tướng lãnh trẻ cũng đã được tính là trên cơ rồi . Nghiễm nhiên chính là tướng tinh (tướng lãnh nỗi tiếng) mới của tương lai.

Vân Đình bị Lữ Cận Hiền khen được có chút ngại ngùng, sờ sờ đầu nhìn về phía Diệp Ly. Diệp Ly lại cười nói: ” Dũng hướng vô địch là chuyện tốt, nhưng kẻ làm tướng này để ý chuyện phía trước không để ý phía sau, tính tình này phải sửa lại.”

” Đa tạ Vương phi dạy bảo.”Vân Đình ngại ngùng nói. Chính hắn cũng biết nhược điểm lớn nhất của mình chính là thỉnh thoảng làm việc vội vàng. Bởi vì hắn trẻ tuổi cộng thêm tính cách của mình, lại càng làm cho người ta không có cảm giác giống như đám người Trần Vân, trầm ổn có thể tin tưởng. Này lại làm cho Vân Đình rất bất đắc dĩ, mỗi lần muốn sửa lại, đáng tiếc rồi lại một câu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Diệp Ly cũng không bắt buộc chuyện này, Vân Đình còn trẻ, hơn nữa mặc dù thỉnh thoảng vọng động lại cũng không hết sức lỗ mãng, đợi đến lớn hơn, thêm mấy tuổi kinh nghiệm thì sẽ trầm ổn rất nhiều.

Lữ Cận Hiền cười nói: ” Vương phi quá mức nghiêm khắc với Vân tướng quân rồi. Lão phu những năm này trong lúc rãnh rỗi, cũng viết một chút tâm đắc, nếu Vân tướng quân không chê, không ngại cầm đi xem một chút.”Nghe vậy, Vân Đình không khỏi ngẩn ngơ, phải biết rằng, kẻ làm tướng đặc biệt là một đời danh tướng tâm đắc nhận thức như là bảo vật ngàn vàng khó mua, trừ cha con thầy trò người khác muốn nhìn cũng không có chỗ để nhìn.

Thấy Vân Đình ngẩn người, Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, cung kính gật đầu với Lữ Cần Hiền nói: ” Vân Đình.” lúc này Vân Đình mới phục hồi tinh thần lại, vui vô cùng, vội vàng nói: ” Đa tạ Lữ tướng quân, Vân Đình nhất định sẽ thật tình nghiên tập (nghiên cứu , học tập), quyết không cô phụ kỳ vọng của tướng quân .”

Lữ Cần Hiền hắng giọng cười một tiếng, đứng dậy đỡ Vân Đình rồi nói: ” Vân tướng quân khách khí.” Trác Tĩnh ở một bên nhìn hai người một chút, cười nói: ” Lữ tướng quân và Vân tướng quân đã hợp ý như vậy, không bằng nhận Vân tướng quân làm học trò thì càng vui hơn.”

Trác Tĩnh chưa nói xong, Lữ Cận Hiền còn chưa kịp nói chuyện, Vân Đình cũng đã quỳ xuống lạy Lữ Cận Hiền, ” Đệ tử bái kiến sư phụ, cầu sư phụ chỉ điểm.”Lữ Cận Hiền sửng sốt, nhìn về phía Diệp Ly. Lữ Cậ n Hiền đã hơn bốn mươi tuổi, mặc dù mình có nhi tử nhưng con hắn lại cũng không giống cha, thích văn không thích võ, hiện nay đang ở thư viện Ly Sơn đọc sách. Có thể thu Vân Đình , nhân tài mới xuất hiện của Mặc gia quân làm đồ đệ, truyền thừa kiến thức và kinh nghiệm tâm đắc của mình, tất nhiên Lữ Cận Hiền nguyện ý. Chỉ riêng, Vân Đình là tâm phúc và thân tín của Định Vương Phi , cùng hắn trở thành thầy trò như vậy quan hệ cũng đủ để cho Lữ Cận Hiền cao hứng, huống chi bản thân Vân Đình cũng rất có bản lãnh . Nhưng dù sao Vân Đình vẫn là tâm phúc của Định Vương Phi , cũng phải nhìn ý của Diệp Ly.

Diệp Ly lại cười nói: ” Chẳng lẽ Lữ tướng quân ghét bỏ Vân Đình tư chất ngu dốt không chịu thu nhận ?”

Lúc này Lữ Cần Hiền mới yên lòng lại, nở nụ cười hớn hở. Cúi người đỡ Vân đình dậy cười nói: ” Vân Đình không cần hành lễ lớn như thế.”Vân Đình hiểu Lữ Cận Hiền đây là đáp ứng rồi, nhất thời mừng rỡ, ” Đa tạ sư phụ.”

Lữ Cận Hiền mới có được đồ đệ tốt, trong lòng cũng rất cao hứng, nhưng trong miệng vẫn dặn dò: ” Vẫn theo như quy củ trong quân làm việc.”Vân Đình gật đầu lia lịa nói: ” Đạ, đa tạ Đại tướng quân.”

” Khởi bẩm Đại tướng quân, Từ thống lĩnh cầu kiến.”Ngoài cửa, thủ vệ bẩm báo nói. Mọi người biến đổi sắc mặt, Lữ Cận Hiền vội vàng nói: ” Xin Từ thống lĩnh đi vào.”Từ Thanh Phong mặc bộ vàng kim từ bên ngoài đi vào. Vân Đình tò mò đánh giá Từ Thanh Phong một phen nói: Tam công tử, ngươi mặc xiêm y gì thế?” Cũng không phải Vân Đình hiếm thấy vô cùng, mà Kỳ Lân xưa nay đều một thân áo màu đen, làm cho người ta cảm thấy thần bí mà lợi hại. Lúc này quần áo trên người Từ Thanh Phong thật sự quá không phù hợp với khí chất Kỳ Lân . Từ Thanh Phong lườm hắn nói: “Chẳng lẽ ta mặc bộ quần áo dạ hành đi dò đường?” Buổi tối y phục dạ hành đương nhiên là thứ tốt, nhưng ban ngày mặc một áo đen ở nơi sáng ngời rõ ràng tự mình tìm đánh.

Lữ Cận Hiền trầm giọng hỏi: “Có phát hiện gì?”

Từ Thanh Phong gật đầu nói: “Đại tướng quân đoán không sai, trong sơn đạo không có chim bay lại không có người ở. Nhưng trong núi có dấu vết đại lượng binh mã hành quân đi qua , hơn nữa. . . Thuộc hạ mơ hồ ngửi thấy được mùi vị cây trẩu .” Nói đến chỗ này, Từ Thanh Phong cũng không khỏi nhíu nhíu mày.

“Cây trẩu?” Lữ Cận Hiền cau mày, nhìn về phía dưới tay Diệp Ly nói: “Vương phi, đường gần đây chỉ sợ không thể đi .” Bất kể Sở quân có phải định phóng hỏa đốt núi hay không, Mặc gia quân đều không dám mạo hiểm. Có câu nói tàn nhẫn vô tình, hôm nay đang giữa mùa đông vạn vật điêu linh, có cây trẩu chất dẫn cháy nữa, vô luận bọn họ chuẩn bị chu toàn ra sao, chỉ cần vừa tiến vào sơn đạo Sở quân mà phóng hỏa, bọn họ liền chắp cánh khó thoát. Hơn nữa Lữ Cận Hiền hiểu rõ Mặc Cảnh Lê , vì tiêu diệt Mặc gia quân, Mặc Cảnh Lê cũng sẽ không để ý vấn đề có phải đốt vài dãy núi hay không .

Diệp Ly gật đầu, Lâm Hàn lấy ra một bộ bản đồ khổng lồ ở bên cạnh bàn mở ra. Lữ Cận Hiền tiến lên nhìn bản đồ trước mắt suy tư nói: “Nếu như tránh con đường này, mà đi đường vòng, chỉ sợ sẽ phải trì hoãn mấy ngày.” Lần này, Sở quân dùng cũng là dương mưu, không che dấu chút nào để biết phía trước có mai phục, vào thì Sở quân đốt lửa, không vào thì Sở quân có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn đoạt được càng nhiều địa bàn, chiếm cứ địa thế có lợi.

Diệp Ly nhíu mày nhìn bản đồ, hỏi: “Lữ tướng quân có tính toán gì không?”

Lữ Cận Hiền suy nghĩ một chút, vuốt ve bản đồ một hồi lâu mới nói: “Kính xin Vương phi tương trợ .” Diệp Ly lại cười nói: “Ta và ngươi đều là một nhà, hôm nay tướng quân là chủ soái trong quân, có chuyện gì tướng quân xin cứ việc phân phó mới đúng.” Lữ Cần Hiền gật đầu, cũng không khách khí, trầm giọng nói: “Xin Vương phi mang theo Vân Đình suất lĩnh hai mươi vạn Mặc gia quân đi đường vòng.”

Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hướng Lữ Cần Hiền nói: “Lữ tướng quân vẫn muốn rẽ đường nhỏ đi?” Con đường này mặc dù gần nhưng rất nguy hiểm. Thậm chí binh mã Đại Sở cái gì đều không cần làm, chỉ cần đốt cây trẩu chôn dấu ở trên sơn đạo cũng đủ để cho Mặc gia quân vạn kiếp bất phục. Hai mươi vạn đại quân cũng không phải là hai ngàn người, một khi cháy chỉ sợ người có thể trốn ra được không tới hai phần.

Ánh mắt Lữ Cận Hiền khoai thai, thản nhiên nói: “Tại hạ nhớ còn một con đường có thể thông qua nơi này, nhưng cần tốn công một chút. Xin Vương phi dẫn người đi trước, nếu như không được, tại hạ liền suất lĩnh đại quân lại từ phía sau chạy tới.” Diệp Ly đưa mắt nhìn bản đồ này một lát, dĩ nhiên nàng cũng hiểu có nhiều chỗ cho dù là Kỳ Lân trải qua chuyên nghiệp huấn luyện cũng chưa chắc có thể qua được một cách hoàn chỉnh . Huống chi bản đồ này cũng thực có chút nhỏ, chưa chắc có thể cho thấy một chút địa hình tương đối bí ẩn , chẳng qua là hỏi: “Lữ tướng quân định từ đâu đi ra ngoài?”

Lữ Cần Hiền chỉ chỉ một chỗ trên bản đồ , Diệp Ly trầm ngâm một chút, liền gật đầu nói: “Tốt, Bản phi trong vòng bảy ngày nhất định có thể chạy tới nơi này, đến lúc đó cùng tướng quân trái phải giáp công, tập kích Sở quân đóng quân nơi này . Tướng quân thấy thế nào?” Lữ Cận Hiền nhìn kỹ, không khỏi cười một tiếng, vỗ tay nói: “Vương phi có mắt nhìn.” Diệp Ly khẽ mỉm cười, nói: “Từ thống lĩnh và Kỳ Lân lưu lại cho Lữ tướng quân.” Diệp Ly cũng hiểu Lữ Cận Hiền muốn đi đường tuyệt đối sẽ không bằng phẳng, cho nên lưu Từ Thanh Phong cùng với Kỳ Lân lại cho hắn, coi như có một bảo đảm.

Lữ Cận Hiền hiểu được ý tốt của Diệp Ly, trong lòng cảm động hết sức, vội vàng cự tuyệt nói: “Không được, Kỳ Lân phải đi theo Vương phi bên cạnh. . . . . .” Diệp Ly lắc đầu nói: “Tướng quân không cần phải lo lắng, Tần Phong đã đến phương bắc, hắn sẽ an bài thỏa đáng.” Tần Phong đại thống lãnh của Kỳ Lân , có thể trực tiếp điều động tất cả nhân mã Kỳ Lân , có hắn ở đây thì không lo không có người dùng.

Thấy Diệp Ly kiên trì, Lữ Cận Hiền cũng ngừng lại, sau khi cám ơn Diệp Ly mới nói: “Vương phi bảo trọng.”

Diệp Ly cười nhạt một tiếng, “Tướng quân cũng bảo trọng.”

Sáng sớm hôm sau, Lữ Cận Hiền liền suất lĩnh mấy vạn tướng sĩ ở sơn đạo ngoài làm ra vẻ chuẩn bị mạnh mẽ thông qua, trước đó mai phục ở sơn đạo phụ cận , tướng sĩ Sở quân có chút lo lắng . Bọn họ cũng không cho rằng Lữ Cận Hiền sẽ xông qua nói này. Dù sao Lữ Cận Hiền cũng coi như là lão tướng danh chấn một phương rồi, làm sao sẽ không rõ tuy sơn đạo này đường tắt nhưng lại rất nguy hiểm? Vì vậy, Mặc Cảnh Lê cũng không có cho nhiều binh lực mai phục ở nơi này, nhiều nhất là làm bộ dáng thôi. Nhưng vừa ra không thành kế, hiển nhiên không thể lừa gạt được Lữ Cận Hiền , mặc dù bọn họ cũng có thể lấy lửa đốt núi, nhưng đây cũng là hạ sách cuối cùng. Phải biết rằng, hiện tại đang ngày đông giá rét vạn vật điêu linh, một khi cháy thì không ai biết lúc nào mới có thể dập tắt.

”Làm sao giờ?” Tướng lĩnh mai phục ở trong núi nhìn tình hình trước mắt không khỏi nhíu mày, hỏi người bên cạnh.

Người bên cạnh cũng nhíu mày nói:”Đừng vội, nơi này dễ thủ khó công, nhất thời nửa khắc Lữ Cận Hiện sẽ không công đến. Khoái mã bẩm báo Lê Vương và Mộc Dương Hầu đi.” Nói cho cùng, Mặc gia quân và Sở quân vẫn là người một nhà, không phải vạn bất đắc dĩ, ai cũng không hy vọng dùng phương pháp thảm khốc như thế để giết đối phương. Huống chi nhìn về phía Mặc gia quân thân chinh bách chiến khiến cho Sở quân sợ hãi.

Sở quân trên núi không biết rằng lúc khoái mã bọn họ đi bẩm báo Mặc gia quân hướng đi thì Diệp Ly đã mang theo đội nhân mã khác đi đường vòng rồi.

Trong quân Đại Sở , Mặc Cảnh Lê nhìn mật thư trước mắt mà nhíu mày. Phía dưới, đám người Mộc Dương Hầu thấy thế, liền vội vàng hỏi: “Hoàng thượng, Mặc gia quân có chuyện gì?” Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Lữ Cận Hiền đang chuẩn bị cường hành qua sơn đạo? Lão Mộc Hầu Gia, kế sách của ngươi thật có tác dụng?”

Lão Mộc Dương Hầu vẫn đang mày rậm nhíu chặt, trầm giọng nói: “Nếu như Lữ Cận Hiền thật muốn thông qua nơi này thì cựu thần dám cam đoan để cho hắn toàn quân bị diệt. Nhưng. . . Cựu thần hiểu rõ Lữ Cần Hiền, hắn không phải là người ngu xuẩn như vậy , làm sao sẽ tự tìm đường chết?” Vừa bắt đầu bố trí cái chỗ này, lão Mộc Dương Hầu cũng không phải muốn tiêu diệt toàn bộ Mặc gia quân, chỉ muốn ngăn trở tốc độ hành quân của Mặc gia quân mà thôi. Hơn nữa lấy năng lực Lữ Cận Hiền và Diệp Ly , muốn ở loại địa phương này ám toán phục kích bọn họ, khả năng thành công rất nhỏ . Cũng chính vì vậy, hành động của Lữ Cận Hiền làm cho người ta xem không hiểu.

Mộc Dương hỏi: “Có phải vì yểm hộ? Lữ Cần Hiền và Định Vương phi có thể chia mà đi, Lữ Cận Hiền lưu lại chỉ là một ít binh mã vì kiềm chế tầm mắt quân ta?” Lão Mộc Dương Hầu nói: “Rất có thể là chia binh, cho nên Vương gia vẫn cần chú ý tình huống trên đường lớn. Nhưng tổng binh lực Lữ Cận Hiền cũng chỉ có bốn mươi vạn, theo báo cáo ,Lữ Cần Hiền ở sơn đạo ngoài bày xuống binh mã có ít nhất hơn hai mươi vạn, Định Vương Phi mang theo mười mấy vạn binh mã là có dụng ý gì? Mặt khác, nếu bàn về hành quân đánh giặc. . . Lấy cựu thần ý kiến, chỉ sợ Định Vương phi còn không bằng Lữ Cần Hiền. Kể từ đó chẳng lẽ không phải lẫn lộn đầu đuôi?” Mặc dù Diệp Ly liên tiếp chiến thắng gồm Trấn Nam Vương mấy vị danh tướng đương thời, hơn nữa bình định Bắc Cảnh. Nhưng lão tướng như lão Mộc Dương Hầu chỉ cần cẩn thận phân tích tình hình chiến đấu là có thể nhìn ra được, Diệp Ly cũng không tinh thông dụng binh phương pháp. Chỉ là thường xuyên xuất hiện hành động khác thường, hơn nữa am hiểu chính là thao túng thế cục chiến trường để thôi động cả chiến cuộc, lại cũng không phải là Diệp Ly dụng binh pháp như thần.

Ngồi ở trên ghế khách, Lôi Đằng Phong nhắm hờ mắt đang suy tư dụng ý của Lữ Cận Hiền trong hành động lần này . Nhưng cũng giống như lão Mộc Dương Hầu, trăm mối vẫn không có cách giải. Mặc Cảnh Lê cau mày nói: “Nếu Lữ Cận Hiền đã bày xuống trận thế? Nhưng binh lực quân ta không đủ? Có cần nữa pháí thêm binh mã trợ giúp?”

Lão Mộc Dương Hầu trầm mặc chốc lát, nói: “Nếu như Hoàng thượng chỉ muốn ngăn cản Lữ Cận Hiền mà nói…, binh mã mai phục đã đầy đủ. Cựu thần bảo đảm, trong vòng mười ngày Lữ Cận Hiền tuyệt đối không qua được. Nếu Hoàng thượng muốn tiêu diệt nhân mã Lữ Cận Hiền mà nói thì. . . . . .” Mai phục ở nơi đó không đến ba vạn binh mã hiển nhiên là ăn không vô hơn hai mươi vạn đại quân Lữ Cận Hiền. Lão Mộc Dương Hầu tuyệt đối không tin Lữ Cận Hiền lại ngoan ngoãn vọt vào sơn đạo để cho bọn họ phóng hỏa.

Trong lòng Mặc Cảnh Lê nghĩ, Lữ Cận Hiền là danh tướng Mặc gia quân. Kỳ thực danh khí uy vọng quá lớn, phía dưới Mặc Tu Nghiêu cũng chỉ có Trương Khởi Lan ,Nguyên Bùi hai vị tướng quân có thể cùng so sánh. Nếu như có thể nhất cử tiêu diệt đại quân, Lữ Cận Hiền đối với Sở quân từ khi xuất chinh tới nay sĩ khí sa sút đây cũng là chuyện vui.

Trầm mặc một hồi, rốt cục Mặc Cảnh Lê đã quyết định, trầm giọng nói: “Mộc Dương, ngươi dẫn theo dẫn mười vạn đại quân đi trước tăng viện. Không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải bắt lại đại quân Lữ Cần Hiền.”

Mộc Dương vội vàng đứng dậy, hắng giọng đáp: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Bên cạnh Lôi Đằng Phong muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn Mặc Cảnh Lê ngồi phía trên toà mang theo thần sắc nhất định đạt được , liền lặng yên không nói.

Lão Mộc Dương Hầu nhìn về phía Mặc Cảnh Lê nói: “Cựu thần suy đoán, Định Vương phi suất lĩnh đại quân đi đường vòng, thêm bảy tám này nữa giao phong với quân ta. Hoàng thượng, cần cần phái người chặn lại không?”

Mặc Cảnh Lê khoát tay một cái nói: “Không cần, để nàng ta tới đây! Bản vương cũng muốn xem một chút, rốt cuộc Diệp Ly có bản lãnh gì có thể liên tiếp thắng được mấy vị danh tướng chiến thần Tây Lăng.” Lời này làm trò trước mặt Lôi Đằng Phong nói thật ra thì có chút vô lễ. Nhưng Diệp Ly liên tiếp đánh bại Tây Lăng Trấn Nam Vương và Chu Dương ,Tĩnh Quốc quân cũng là sự thật, cho dù là Lôi Đằng Phong cũng không thể cãi lại. Lôi Đằng Phong cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Sở Hoàng vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt, mặc dù phụ vương bại vào tay Định Vương Phi , nhưng vẫn rất sùng bái mưu lược của Định Vương Phi. Thiên hạ này ăn qua thiệt thòi từ Định Vương Phi cũng khá nhiều, xa không nói, nói về Nhậm Kỳ Ninh Bắc Cảnh lúc trước, kết quả nước mất nhà tan làm cho người thổn thức.”

Lôi Đằng Phong lời này phảng phất hết sức ôn hòa hữu lễ. Nhưng nghe vào trong tai Mặc Cảnh Lê cũng hết sức chói tai. Bởi vì, Mặc Cảnh Lê cũng một trong những người trong thiên hạ đã ăn thiệt thòi từ Diệp Ly. Hơn nữa ở mấy tháng trước, thời gian còn gần hơn Nhậm Kỳ Ninh. Mặc Cảnh Lê khẽ hừ một tiếng nói: ” Đa tạ Thế tử Trấn Nam Vương nhắc nhở.”

Lôi Đằng Phong mỉm cười không nói, dĩ nhiên hắn biết Mặc Cảnh Lê vì cái gì mất hứng. Mặc dù người biết không nhiều lắm chuyện đã xảy ra phủ Nhiếp Chính Vương tại Nam Kinh, nhưng qua mấy tháng, dựa vào một chút dấu vết, vẫn đủ để cho Lôi Chấn Đình từ trong đó đoán ra một chút tin tức cơ mật. Nói thí dụ như, đoạn thời gian kia, tung tích của Định Vương phi , nói thí dụ như công tử Thanh Trần đột nhiên mất tích vừa thần kỳ đột nhiên trở lại Ly thành. Nữa nói thí dụ như hai vị Vương Phi Mặc Cảnh Lê trước sau mất tích, bệnh qua đời . Kết hợp với thời gian Mặc Cảnh Lê lên ngôi , rất nhiều vấn đề tự nhiên là không cần nói cũng biết.

Mặc Cảnh Lê nguyện ý xem nhẹ Diệp Ly là chuyện của bản thân hắn, đến lúc đó ăn khổ rồi thì cũng không có lý do nói hắn không có nhắc nhở. Mặc Cảnh Lê không nghe khuyên bảo Lôi Đằng Phong cũng không để ý nữa, mà nhắm hờ mắt bắt đầu tính toán lên thủ hạ binh mã mình mang đến .

Thấy Lôi Đằng Phong thức thời không mở miệng nữa, Mặc Cảnh Lê thỏa mãn gật đầu. Sau khi đăng cơ làm Đế hắn càng không muốn nghe ý kiến phản đối người khác, huống chi Lôi Đằng Phong từ trước xem thường mình vẫn đối với mình không nóng không lạnh, mặc dù chỉ là thân phận thế tử nhưng đều khiến người cảm thấy cao cao tại thượng. Thấy Lôi Đằng Phong ở trước mặt mình cung kính, bộ dáng phục phục thiếp thiếp , Mặc Cảnh Lê càng cảm thấy tâm tình phá lệ vui vẻ.

Đứng dậy, Mặc Cảnh Lê vung tay lên nói: “Chuyện này liền như thế thôi, Mộc Dương mang binh đi chặn lại Lữ Cận Hiền, Bản vương tự mình suất binh đi gặp Diệp Ly!”

Nhìn Mặc Cảnh Lê đứng dậy đi vào phía sau nghỉ ngơi , lão Mộc Dương Hầu khẽ cau mày, hai đầu lông mày nhiều thêm mấy phần mơ hồ lo lắng. Lão vẫn cảm thấy thật ra thì phái Mộc Dương mang mười vạn binh mã đi hoàn toàn không có ý nghĩa . Muốn ở chỗ đó hoàn toàn tiêu diệt Lữ Cần Hiền lại càng hi vọng xa vời . Nhưng Mặc Cảnh Lê lại không muốn nghe lời khuyên. Mặc dù thần phục Mặc Cảnh Lê thời gian cũng không dài, nhưng cho dù lão Mộc Dương Hầu thường hay nói hùa theo cũng đã chưa hoàn toàn nắm rõ ràng Mặc Cảnh Lê rốt cuộc là hạng người gì.

“Phụ thân, sao vậy?” Thấy phụ thân cau mày, Mộc Dương có chút lo lắng hỏi.

Lão Mộc Dương Hầu lắc đầu, thấp giọng dặn dò nói: “Lần này đi ngàn vạn cẩn thận, Lữ Cận Hiền là danh tướng Mặc gia quân, không được khinh địch. Nếu như chuyện không thể làm, cũng không cần miễn cưỡng.”

“Dạ, phụ thân.” Nhìn phụ thân một chút, mặc dù có chút nghi ngờ, Mộc Dương cũng cung thanh đáp ứng. Lão Mộc Dương Hầu lắc đầu, nhẹ giọng thở dài nói: “Thôi, trở về đi thôi.”