Thịnh Thế Đích Phi

Chương 293: Họa từ miệng mà ra




Bất kể bên ngoài có bao nhiêu tinh phong huyết vũ thì dân chúng trong cảnh nội Tây Bắc yên ổn trải qua cuộc sống của mình. Có Mặc gia quân ở đây, bọn họ giống như không cần lo lắng mình sẽ bị cuốn vào chiến hỏa. Chẳng qua là lưu dân từ Phi Hồng quan tràn vào Tây Bắc dần nhiều hơn, dù sao thì Tây Bắc so với Đại Sở cũng không lớn, dân số ở đây không tính là quá nhiều. Cho dù mấy năm nay dân chúng không ngừng dời đến Tây Bắc thì vẫn không thể thay đổi thực tế là ruộng đất Tây Bắc cằn cỗi, dân cư thưa thớt. Nếu là lúc trước thì cho dù chạy nạn cũng sẽ không có người nào trốn đến đây. Nhưng hiện nay, sau hai cuộc chiến tranh liên tiếp Tây Bắc đã đón nhận không ít lưu dân, mà bây giờ rõ ràng là chiến tranh mới bắt đầu, một ngày nào đó dân số Tây Bắc sẽ bành trướng đến mức đất đai Tây Bắc không có cách nào chịu nổi. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Mặc gia quân cần cấp bách khuếch trương địa bàn.

“Hiện nay Tây Lăng và Đại Sở khai chiến chưa tới hai tháng nhưng dân chúng từ Phi Hồng quan tràn vào Tây Bắc đã lên đến ba mươi vạn người. Chiến tranh càng kéo dài thì dân chạy nạn càng nhiều. Dưới tình hình này thì nhiều nhất hai tháng chúng ta sẽ phải đóng cửa Phi Hồng quan. Tây Bắc không nuôi nổi nhiều người như vậy.” Trong thư phòng rộng rãi, Chu Dục mặt nghiêm nghị, cung kính bẩm báo. Cách đây mấy năm, lúc vừa đến Tây Bắc không lâu Chu Dục đã được Mặc Tu Nghiêu ủy thác trách nhiệm nặng nề, đến nay trong đám quan viên Định vương phủ hắn đã trở thành người có thể một mình đảm đương một phía. Sau khi thành Nhữ Dương đổi tên thành Ly Thành, Chu Dục vẫn tiếp tục làm Thái thú Ly thành, mấy năm này Ly thành yên ổn, dân chúng vui mừng an cư lạc nghiệp, thương nhân bên ngoài đến ngày càng nhiều đây đều là công lao Chu Dục cai quản có phương pháp.

Sắc mặt những người khác cũng có chút ngưng trọng, ngắn ngủi hơn một tháng thôi mà từ Phi Hồng quan đã tràn vào hơn ba mươi vạn người, càng không cần phải nói đến dân chúng chạy nạn từ nơi khác, tổng số nạn dân đến Tây Bắc chỉ sợ đã hơn năm mươi vạn. Phải biết, vài chục vạn người không phải là tùy tiện kiếm chỗ đặt chân là được. Muốn ăn, muốn uống, may mắn là giờ không phải mùa đông nếu không còn phải lo đến vấn đề quần áo và phòng ở. Cũng không thể để bọn họ bị chết đói chết bệnh, trước không nói đến vấn đề đạo nghĩa mà chỉ là nếu như nhiều người chết bệnh như vậy mà giờ lại đang là mùa hè thì rất có khả năng sẽ khiến cho ôn dịch bùng phát, thật sự làm cho người ta không thể không suy tính cẩn thận.

“Nếu như đóng cửa Quan mà nói thì vô cùng có khả năng khiến cho dân chúng chạy nạn phẫn nộ, đến lúc đó…” Từ Hồng Ngạn ngồi một bên cau mày nói. Kể từ khi Đại Sở khai chiến, ông và Từ Hồng Vũ đang tiêu dao liền lập tức trở về. Mặc dù không ai nói ra nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, Định Vương rất nhanh sẽ khởi binh xuất chinh.

Mặc Tu Nghiêu tựa vào ghế, một tay chống trán, trầm mặc nghe những người phía dưới phát biểu ý kiến của mình. Đợi đến khi bọn họ nói xong mới hỏi: “Tận lực an trí cho những người dân chạy nạn kia. Nhưng mà, Bản Vương không muốn những kẻ hết ăn lại nằm chơi bời lêu lổng ở lại Tây Bắc. Còn có, những tên gián diệp và mật thám của mấy kẻ lòng dạ khó lường kia Bản vương cũng không muốn thấy. Chuyện này, Vệ Lận, Mặc Hoa, giao cho hai người làm.” Vệ Lận và Mặc Hoa cùng tiến lên nói: “Xin vương gia yên tâm, thuộc hạ nhất định không phụ sự tín nhiệm của Vương gia.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Các ngươi làm việc thì Bản vương rất yên tâm, nhưng mà làm việc cẩn thận, đừng để sinh ra dân biến. Hồng Ngạn tiên sinh, chuyện này làm phiền người chỉ điểm bọn họ một chút.”

Từ Hồng Ngạn gật đầu đáp ứng nói: “Đây là chuyện tại hạ phải làm, xin vương gia cứ yên tâm.”

Chu Dục khẽ cau mày, hỏi: “Vương gia, nếu như nạn dân vẫn không ngừng tràn vào cảnh nội Tây Bắc thì chỉ sợ lương thực dự trữ của chúng ta không chống đỡ đươc tới sang năm.” Huống hồ, vương gia còn định xuất binh. Một khi đại quân xuất chinh thì lương thảo càng vạn vạn không thể thiếu. Nếu không phải đã sớm dự phòng thì chỉ sợ mùa đông năm nay Tây Bắc sẽ xuất hiện không ít tình cảnh dân chúng chết đói.

Diệp Ly vốn chưa mở miệng, nhẹ giọng nói: “Nếu như sử dụng hợp lý thì chống đỡ đến năm sau không thành vấn đề. Mấy năm nay Từ Tứ công tử và Ngũ công tử ở phương Bắc thu hoạch cũng khá, hơn nữa chúng ta vẫn luôn chú ý dự trữ lương thực. Mặt khác, năm ngoái Từ Tứ công tử có gửi thư báo nói đã đưa khoai lang vào trồng ở Tây Nam. Sản lượng thu vào gấp ba lần đến năm lần so với bình thường, thích hợp để chống đói, hơn nữa lại không kén chọn thổ nhưỡng. Đầu xuân năm nay đã trồng thử một mùa, thu hoạch rất khá. Loại khoai lang này cũng không kén chọn đất trồng, nơi đất đai cằn cỗi thậm chí là đất cát cũng có thể sinh trưởng được. Ý của Từ Tứ công tử là thừa dịp bây giờ còn có thể mà khai khẩn một lượng lớn đất đai để trồng trọt một mùa. Để làm được điều này thì phải cần một lượng lớn nhân lực.”

Chu Dục nghe vậy trên mặt liền vui mừng. Hắn cũng không phải người tâm địa sắt đá, nếu có thể thì tất nhiên nguyện ý thu nhận những nạn dân kia, cười nói: “ Như vậy, ý của vương phi là muốn những nạn dân này khai khẩn núi hoang?”

Diệp Ly gật đầu, đồng thời còn nhắc nhở không được tùy tiện chặt cây rừng, vân vân. Người ở thời đại này vốn không coi trọng những vấn đề này, cũng sẽ không gặp phải những vấn đề này. Nhưng Diệp Ly hiểu được, một khi vì đất đai mà tùy tiện chặt cây rừng thì sau này thành tựu Tây Bắc vốn không được coi là tốt sẽ càng ngày càng kém đi.

Phía dưới vẫn có người lo lắng hỏi: “ Cho dù có qua được năm này thì sau này biết phải làm thế nào?” Tây Bắc chỉ có vậy, mà trận chiến này thì không biết phải đánh bao nhiêu năm. Mà dân chạy nạn sẽ càng ngày càng nhiều, còn lương thực thu hoạch thì cũng có hạn.

Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, chống lại vẻ mặt cười mà như không cười của Từ Thanh Trần. Người quả thật sẽ càng ngày càng nhiều, nhưng mà, lãnh thổ Tây Bắc cũng không vĩnh viễn chỉ có từng đó. Huống hồ, đợi đến khi những nạn dân này phát hiện Tây Bắc không còn khả năng tiếp nhận họ nữa thì chính họ sẽ tự rời đi.

Sau khi thượng nghị xong, mọi người đều lui ra. Trong thư phòng chỉ còn lại bốn người Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly và Từ Thanh Trần, Từ Hồng Vũ.

Từ Hồng Vũ nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, trầm giọng hỏi: “Vương gia quyết định ngày xuất binh rồi?”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, mặc dù Mặc gia quân đang âm thầm chuẩn bị nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu. Kéo dài quá lâu nếu như bị người ngoài phát hiện thì sẽ mất đi cơ hội cho đại quân Tây Lăng một kích, “Tây Bắc liền phiền Đại ca và cậu.” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói.

Từ Hồng Vũ khẽ cau mày, nhìn Diệp Ly nói: “ Ly nhi cũng muốn đi?”

Diệp Ly gật đầu mỉm cười nói: “Vâng, làm phiền cậu.”

Từ Hồng Vũ có chút không tán thành nhìn Diệp Ly, mặc dù biết cháu gái ngoại võ nghệ phi phàm nhưng rốt cuộc vẫn là đứa con duy nhất mà muội muội mình lưu lại, Từ Hồng Vũ đối với mấy đứa cháu trai đều không đổi sắc mặt, thậm chí đối với Từ Tri Duệ và Mặc Tiểu Bảo cũng có thể nói là nghiêm nghị, nhưng duy nhất đối với Diệp Ly là không yên tâm. Diệp Ly cười nói: “Cậu không cần lo lắng cho Ly nhi, ông ngoại cũng đồng ý với cháu rồi.”

Nghe vậy, Từ Hồng Vũ có chút ngoài ý muốn. Phụ thân yêu thương Ly nhi không hề kém mình, làm sao có thể đồng ý cho Ly nhi chạy lên nơi nguy hiểm như chiến trường được. Suy nghĩ một chút, mặc dù Từ Hồng Vũ không nghĩ ra nhưng ông cũng biết nếu phụ thân làm như vậy thì cũng có nguyên nhân của người, thầm nghĩ lúc trở về sẽ đi thư viện hỏi phụ thân cho rõ ràng, nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản Diệp Ly, nhẹ thở dài một cái nói: “Cũng được, cháu nhớ ngàn vạn lần cẩn thận.”

“ Ly nhi biết rồi, cậu cứ yên tâm.” Diệp Ly cười nói

Từ Thanh Trần trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu hỏi: “ Binh mã Tây Bắc có không quá 120 vạn, trong đó ít nhất một nửa đóng tại Tây Bắc. Nói như vậy, ngươi nhiều nhất chỉ có thể mang sáu mươi vạn nhân mã xuất chinh. Mấy năm nay chúng ta cũng âm thầm dò xét, tổng binh mã Tây Lăng đã vượt qua ba trăm vạn. Lôi Chấn Đình ném vào Đại Sở gần một trăm vạn binh mã. Một khi ngươi xâm nhập Tây Lăng thì hắn sẽ trở về cứu viện, mười mặt bao vây, ngươi ít nhất sẽ bị hơn hai trăm vạn nhân mã bao vây, đến lúc đó ngươi định làm thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu lười biếng cười nói: “ Ta đánh vào Tây Lăng cũng giống như Lôi Chấn Đình đánh vào Đại Sở vậy, muốn khải hoàn trở về cứu viện nào có dễ như vậy? Cho dù tướng sĩ Đại Sở có ngu ngốc thì cũng không thể mấy trăm vạn người đều ngu ngốc như vậy đi? Huống hồ, Bản vương tính chỉ mang bốn mươi vạn người xuất chinh, cảnh nội Tây Bắc cũng chỉ lưu lại bốn mươi vạn người. Còn bốn mươi vạn người thì sẽ lưu lại biên cảnh chờ Lôi Chấn Đình. Chờ đến lúc hắn đột phá vòng vây mà Bản vương còn chưa đánh hạ hoàng thành Tây Lăng thì đầu Bản vương sẽ lấy xuống cho hắn đá cầu!.”

Nghe vậy, cho dù là Từ Thanh Trần cũng không khỏi hít một hơi. Chỉ lấy bốn mươi vạn binh mã mà muốn từ biên cảnh đánh tới hoàng thành Tây Lăng, cho dù Từ Thanh Trần không hiểu chiến sự thì cũng biết chuyện này khó chẳng khác nào lên trời. Mặc Tu Nghiêu làm như không thấy Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ lo lắng, cười tủm tỉm nói: “Lần này, chỉ sợ sẽ rất khó khăn. Tây Bắc làm phiền Đại ca và cậu trông nom.” Trong đầu Từ Tranh Trần chợt lóe linh quang, trầm giọng nói : “Ngươi nói rất có thể có người nhân cơ hội này tấn công Tây Bắc?”

“Ừ, quả thật rất có khả năng.” Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nếu trong khoảng thời gian ngắn Lôi Chấn Đình không thể phá được hàng rào phong tỏa thì rất có thể chuyển hướng công sang Tây Bắc. Mà Bản vương .. rất có thể không kịp trở lại cứu viện. Cho nên…” sắc mặt Từ Thanh Trần phá lệ âm trầm, “Tại hạ cho rằng vương gia đã biết, tại hạ tay trói gà không chặt.”

Mặc Tu Nghiêu phất tay một cái cười vui vẻ, “Văn nhân còn ngoan độc hơn người thường ba phần mà. Bản vương rất có lòng tin với công tử Thanh Trần. Công tử Thanh Trần tuyệt đối có năng lực trù hoạch trong màn trướng nhưng lại quyết định đến thắng bại sau cùng. Bản vương phó thác tất cả của cải cho Đại ca, chẳng lẽ Đại ca muốn xem muội muội và muội phu ngươi thất bại thảm hại, tương lai lưu lạc thiên nhai không có nhà để về sao?”

“Mặc-Tu-Nghiêu…” công tử Thanh Trần xưa nay phong độ xuất trần lần nữa thu hồi nụ cười, thần sắc bĩnh tĩnh nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Nghiêu, nhưng dưới vẻ bình tĩnh kia mơ hồ thấy được sóng gió kinh người. Mặc Tu Nghiêu cũng không thật sự muốn chọc hắn nổi giận thật, nghiêm mặt nói: “Đaị ca, không phải là Bản vương làm việc nguy hiểm mà là tình thế hôm nay không thể không như vậy. Kính xin Đại ca tha lỗi.”

Từ Thanh Trần không vui hừ nhẹ một tiếng, nói với Diệp Ly: “Ly nhi, muội thật sự không có ý định đổi một phu quân như ý khác sao?”

Diệp Ly mỉm cười, ai cũng không giúp. Mặc Tu Nghiêu chặn ngang, nắm lấy tay Diệp Ly, không vui quét mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái, “Công tử Thanh Trần, thà hủy mười tòa miếu cũng không nên đi phá hư hôn nhân của người khác chứ. Bản vương và A Ly kiêm điệp tình thâm, lời này của ngươi thật đánh mất phong độ quân tử.” Trong nháy mắt, ném mấy phần áy náy ra sau gáy, Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm công tử Thanh Trần, trong lòng đột nhiên oán hận. Muốn cướp A Ly của Bản vương, ta cho ngươi mệt chết.

Ngu ngốc, Bản công tử không thèm so đo với ngươi. Công tử Thanh Trần cố nén cảm giác khinh bỉ.

“ Vương phi, hai vị Từ phu nhân và Từ thiếu phu nhân cầu kiến.” Trong thư phòng, bốn người đang thương lượng những việc cần chuẩn bị trước khi xuất binh lại nghe Tần Phong ngoài cửa bẩm báo nói. Diệp Ly ngẩn ra, “Mợ cả và mợ hai?” Hai vị Từ phu nhân cũng biết Diệp Ly không giống những phụ nhân chỉ biết coi chừng hậu viện và khuê phòng như các nàng, bình thường đều bận việc lớn, cho nên bình thường cũng ít khi tìm đến Diệp Ly. Nếu tới Định Bương phủ thì các bà liền đi thăm Hoa hoàng hậu và Hoa Thiên Hương hoặc thỉnh thoảng tìm Từ Thanh Trần mãi không chịu về nhà, cho nên bình thường chỉ cần bảo thị vệ trực tiếp đưa vào là được. Hôm nay lại trịnh trọng cầu kiến như vâỵ chắc có chuyện quan trọng.

Diệp Ly nháy mắt mấy cái, nhìn Từ Thanh Trần và Từ Hồng Vũ một chút. Từ Hồng Vũ cười nhạt nói: “Không phải chuyện gì lớn cả, Ly nhi đi gặp các nàng là hiểu.” Diệp Ly nghi ngờ nhướng mày, nhìn về phía Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần thong dong tự tại, chống lại ánh mắt ép hỏi của Diệp Ly ho nhẹ một cái, thấp giọng nói: “ Là chuyện của Tam ca muội.”

Tam ca?Diệp Ly mở trừng hai mắt, lúc này mới hiểu hiểu. Lần này Từ Thanh Phong muốn cùng bọn họ xuất chinh, cho nên lần này hai vị phu nhân vì Từ Thanh Phong mà tìm đến nàng rốt cuộc là vì cái gì dĩ nhiên không cần nói cũng biết. Có chút dở khóc dở cười lắc đầu. Diệp Ly hỏi: “Mấy ngày nay Tam ca không có việc gì mà? Huynh ấy không về nhà sao?”

Từ Thanh Trần cười nói: “Hôm kia có về, nhưng vừa lộ mặt ra cái rồi không rõ tung tích. Nghe nói sáng sớm hôm nay đã trở lại Định Vương phủ.”

Diệp Ly nhìn về phía Tần Phong, Tần Phong cúi đầu ho nhẹ một tiếng cười nói: “ Quả thật sáng nay Từ Tam công tử có tới Vương phủ, đang luyện võ so tài trong sảnh, sau đó đi về phòng một lát, vẫn chưa ra ngoài.” Lại nói mấy vị công tử Từ gia vì tránh chuyện này mà làm ra toàn mấy chuyện điên rồ. Không nói Tam công tử cả ngày lẫn đêm cuộn mình trong quân doanh không ra ngoài, còn có Tứ công tử và Ngũ công tử chạy đến phương Bắc quanh năm suốt tháng không về được một hai lần, ngay cả phong nhã xuất trần công tử Thanh Trần một tháng cũng có hơn phân nửa thời gian tình nguyện ở lại thư phòng trong vương phủ cũng không chịu về phủ. Điều này khiến cho Tần Phong độc thân vốn luôn mơ ước vợ con vạn phần khó hiểu. Từ Nhị công tử người ta không phải sớm lập gia đình, ngày tháng trôi qua mỹ mãn hạnh phúc sao? Tại sao mấy người này ai cũng chạy táo tác cả vậy? Thật đúng là ở trong phúc mà không biết phúc, điều này làm cho nhóm lão quang côn không tìm được vợ trong Mặc gia quân làm sao chịu nổi?

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Ly đứng lên nói: “ Ta đi gặp hai mợ chút. Tần Phong, đi mời Tam công tử cùng đi.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.” Tần Phong cất cao giọng nói, trong đáy mắt xẹt qua một tia sáng xem kịch vui. Nghe nói, hai năm qua Từ Tam công tử ngày càng khó bắt, ít nhất thì người của Từ gia không ai bắt được hắn. Nhưng mà đối với Tần Phong mà nói thì đây không phải chuyện khó khăn gì, Từ Tam công tử không phải là do hắn dạy dỗ sao.

Trên mặt hồ xây một thủy các, nước hồ màu xanh lục bích khiến cho không khí giữa hè tháng sáu thêm mấy phần mát mẻ và thư thái. Sắc mặt Từ Nhị phu nhân khó coi ngồi bên giường, bên cạnh là Từ Đại phu nhân và Tần Tranh đang nhỏ giọng an ủi. Chẳng qua là Từ Nhị phu nhân bị con trai chọc tức cũng không dễ dàng trấn an xuống như vậy, mặc dù không phát hỏa với chị dâu và con dâu nhưng sắc mặt vẫn như cũ âm trầm.

“Mợ hai, sao thế ại? Ai chọc mợ tức giận vậy?” Diệp Ly chậm rãi đi vào, nhẹ giọng cười nói

“Còn có thể là ai, hôm nay người có thể làm ta tức giận như vậy ngoại trừ đứa con bất hiếu đó thì còn ai nữa!.” Từ Nhị phu nhân túm khăn tay, tức giận nói. Diệp Ly đi tới bên người nàng, lại cười nói: “Mợ hai nói Tam ca à? Hôm nay huynh ấy đang ở trong phủ của cháu, để cháu gái cho người bắt huynh ấy lại, hung hăng thu thập một phen cho mợ hai hả giận nhé!.”

Từ Nhị phu nhân thở dài một tiếng, lôi kéo Diệp Ly ngồi xuống nói: “Thu thập hắn thì có ích gì? Tiểu tử kia…Cha hắn không biết đã thu thập hắn bao nhiêu lần rồi, còn không phải là ngày ngày chọc ta! Ly nhi, cháu nói xem… ta chỉ là muốn hắn đi gặp cô nương người ta một chút thôi mà, nhân gia người ta cũng có ăn hắn đâu?”

Nghe Từ Nhị phu nhân nói, Diệp Ly không khỏi nhớ đến lí do thoát thác của mấy đứa con của Từ Đại phu nhân năm ngoái. Từ gia ngũ vị công tử siêu quần bạt tụy tất nhiên không phải là giả, nhưng trừ Nhị ca thì không mội người nào, không một ai khiến người khác bớt lo. Từ Đại phu nhân mỉm cười vỗ vỗ tay em dâu cười nói: “ Muội vẫn còn tốt chán, Thanh Trạch vốn nghe lời mà Duệ Nhi cũng thông minh khả ái. Nếu như nhà muội cũng giống như ba người nhà ta thì không phải là làm muội tức chết sao?”

Từ Nhị phu nhân nghe lời này của Đại phu nhân, lại nhìn Tần Tranh nhã nhặn lịch sự dịu dàng ngồi bên cạnh, quả thực cảm thấy an ủi rất nhiều. Dù gì nàng cũng còn một nhi tử nghe lời, một cô con dâu hiền huệ đoan trang, một đứa cháu trai thông minh lanh lợi. Nghĩ một chút về ba người nhà chị dâu, đúng là đáng buồn mà.

“Đại tẩu, tẩu không gấp sao?”

Từ Đại phu nhân cười khổ, “Ta gấp đến mức tóc cũng bạc rồi đây. Thanh Trần coi như xong, giờ ta cũng không thèm quản hắn khỉ gió gì nữa. Tiểu Tứ và Tiểu Ngũ dứt khoát hàng năm ở bên ngoài không chịu về nhà, bây giờ ta nào còn có thể sống chết cầu xin bọn chúng lập gia đình nữa, bọn chúng có thể thường xuyên về thăm lão thái bà ta một chút là ta đã hài lòng rồi.”

“Mợ cả, Tứ ca và Ngũ đệ còn trẻ mà. Chừng hai năm nữa sẽ thay đổi, như vậy đi… Nếu qua hai năm nữa mà Tứ ca và Ngũ đệ còn học theo Đại ca thì Ly nghi sẽ giúp người lo liệu một Bách hoa yến, chúng ta tự mình chọn một người vợ cho hai người đó là được.”

Diệp Ly cười yếu ớt nói. Từ đại phu nhân cười nói: “Thôi, ta cũng chỉ có thể tự an ủi mình bọn chúng còn trẻ thôi.” Từ Đại phu nhân cũng bị con lớn làm cho tức giận không nhẹ. Đáng tiếc, ngay cả lão gia và Lão thái gia nhà mình cũng không thể nói gì, bà cũng không còn ý nghĩ làm mai cho Từ Thanh Trần nữa. Nhưng hai tiểu nhi tử thì nhất định phải giám sát thật kỹ, nếu như qua hai mươi bốn hai mươi lăm mà bọn chúng còn không có ý trung nhân thì bà sẽ tự tay trói chúng nó lại thành thân. Nếu không, bà thật không còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Từ gia nữa.

Vốn là ba người ngươi một lời ta một tiếng một lúc thì tức giận trong lòng Từ Nhị phu nhân cũng dần biến mất, không ngờ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy bên ngoài Thủy các Từ Thanh Phong đang bị Tần Phong dẫn tới.

Từ Thanh Phong thấy mấy người đang ngồi bên trong, sắc mặt liền đại biến, hét to một tiếng, “Tần Phong, ngươi bán đứng bằng hữu!.” Xoay người nhảy ra ngoài. Nỗi tức giận trong lòng Từ Nhị phu nhân lại dâng lên, “ Nghịch tử! Con đứng lại đó cho ta.” Ta là mẫu thân con hay là cừu nhân kiếp trước của con vậy hả. Con trai vừa thấy mình liền trốn khiến cho cơn tức giận của Từ Nhị phu nhân bộc phát.

Ngoài cửa, Tần Phong nhàn nhã nhìn Từ Thanh Phong bên cạnh vọt ra ngoài. Khoát tay lấy ra một cây roi trong tay áo, vung lên quấy lấy một chân Từ Thanh Phong, kéo người lại. Từ Thanh Phong vội vàng lật người trên không trung, vững vàng rơi xuống đất, vừa mới đứng lại đã quét một cước hướng Tần Phong. Tần Phong nhíu mày, rất hào hứng bắt đầu so chiêu với hắn.

Hai người ở bên ngoài đánh càng cao hứng, bên trong Từ Nhị phu nhân lại tức đến nỗi ánh mắt đều đỏ. Đứng dậy ra khỏi Thủy các, hướng về Từ Thanh Phong đang đánh nhau quát: “Từ Thanh Phong! Con mau dừng tay cho ta!.” Từ Thanh Phong hơi sững sờ, chính là lúc này Tần Phong liền bắt được cánh tay phải của hắn, bẻ ra sau, một tay khác khóa chặt đầu vai trái của hắn, cười híp mắt nói “Tam công tử, chơi hai năm cũng đủ lâu rồi chứ?”

“Hèn hạ!.” Từ Thanh Phong không cam lòng nói.

“Đây gọi là nắm chắc thời cơ, ngươi ở trong Kỳ Lân mấy năm mà còn chưa hiểu sao? Kỳ Lân chính là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ!.” Tần Phong cười như thường trả lời.

Từ Thanh Phong im lăng, ông đây chỉ không nghĩ tới ngươi đối với người mình cũng bất chấp thủ đoạn thôi!

Diệp Ly đi theo ra ngoài, nhìn hai người một lúc, khẽ lắc đầu một cái, tính tình Tam ca thật ra thì không thích hợp với Kỳ Lân. Mặc dù mấy năm nay hắn đều cố gắng, thậm chí mọi tố chất chưa bao giờ kém hơn bất cứ Kỳ Lân nào. Nhưng mà Diệp Ly vẫn thấy hắn nên chính thức tham gia chiến trường thì mới có thể phát huy tài năng của mình. Nhưng mà….Có ai mà chưa từng trải qua tuổi trẻ? Giống như kiếp trước, bất cứ người quân nhân nào cũng mong ước được trở thành bộ đội đặc chủng vậy, mà kiếp này, mỗi người Mặc gia quân không ai không muốn tiến vào Kỳ Lân. Không phải bởi Kỳ Lân có chức vụ hay quân lương cao, mà là, Kỳ Lân đại biểu cho lực lượng tinh nhuệ nhất của Mặc gia quân.


“Mẫu thân…” nhìn vẻ mặt mẫu thân nộ khí đằng đằng, Từ Thanh Phong lập tức ỉu xìu. Nhấc chân đá đá Tần Phong, thấp giọng lầu bầu nói: “Buông ra, buông ra. Ta không chạy đâu…” Tần Phong cười mà như không liếc hắn một cái, buông bàn tay đang kiềm chế hắn ra. Ngươi chạy trốn được chắc?

Từ nhị phu nhân cười lạnh một tiếng nói: “Con còn biết ta là mẫu thân ngươi?”

“Mẫu thân…”Từ Thanh Phong biết mình đuối lý liền cúi đầu. Hắn không có bản lãnh như Đại ca, bất kể chuyện có vô lý cỡ nào thì huynh ấy cũng có thể lấy vẻ mặt tiêu sái biện luận thao thao không ngừng, hắn cũng không giống như Nhị ca đầu gỗ, vĩnh viễn đều là một vẻ mặt.

Nhìn bộ dáng ỉu xìu của con trai, Từ Nhị phu nhân rốt cuộc vứt bỏ những giáo dưỡng danh môn khuê tú mấy chục năm qua, tiến lên níu lấy lỗ tai hắn một phen, giận giữ hét: “Mẫu thân con sẽ hại con chắc? Bắt con cưới vợ mà khó đến thế sao? Nhà chúng ta cũng cởi mở, mẫu thân con cũng cho con cơ hội lựa chọn gặp người ta một chút, con thấy có mấy nhà lại cho gặp mặt trước khi thành thân không hả? Ta thấy con chính là ở trong phúc mà không biết phúc!”

“Mẫu thân, mẫu thân…” Bị mẫu thân nhéo tai trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù hắn không đau nhưng hết sức mất mặt, “Mẫu thân à, nhi tử biết sai rồi!.”

“Biết sai rồi?” Từ nhị phu nhân thiêu mi, “ Vậy thì cùng mẫu thân đi gặp Dương cô nương.”

“Dương cô nương? Dương cô nương nào?” Từ Thanh Phong mờ mịt.

Từ Nhị phu nhân khóe mắt nhướng lên, “Con nói gì cơ?” Vậy công sức bà càm ràm bên tai hắn cả đêm qua đều là vô ích rồi?

“ Chưa gặp bao giờ ! Ngay cả nghe cũng chưa nghe nói qua! Ai biết nàng từ đâu ra, không dưng lại ném cho con? Cho dù không bằng biểu muội thì ít nhất cũng phải không kém Nhị tẩu bao nhiêu chứ. Dương cô nương? Ở Ly thành có người này hả? Không phải là mẫu thân người bụng đói ăn quàng tùy tiện chọn một nữ nhi nhà giàu mới nổi nhét cho con đấy chứ?”

“Bụng đói ăn quàng? Ta thấy con mới là bụng đói ăn quàng thì có!” Từ Nhị phu nhân đập mạnh một phát vào gáy Từ Thanh Phong, “Hồi nhỏ bảo con học thì con không học, cho con bảo ta bụng đói ăn quàng này!.”

“Mẫu thân…con sai rồi!.” Từ Thanh Phong chạy trối chết, “Con không có ý này, tóm lại….tóm lại con không muốn Dương cô nương, Lý cô nương gì hết. Ý của con là nếu có cưới thì cũng phải cưới một cô nương sắc nước hương trời, mấy người dong chi tục phấn con không …”

Bốp! Lời còn chưa nói hết, có cái gì đó đạp mạnh lên gáy hắn. Từ Thanh Phong mờ mịt nhìn quyển sách không biết từ đâu bay tới chụp lên gáy mình, quay đầu lại thấy Hoa Thiên Hương bình tĩnh đứng cách đó không xa, nhất thời có chút quẫn bách, “ Chuyện này, Hoa cô nương, tại sao nàng…”

Hoa Thiên Hương nhàn nhạt nói: “Ta đi ngang qua , lại nghe nói Tranh nhi ở chỗ này liền tới xem một chút, vậy cáo từ trước!.”

Nhìn bóng lưng Hoa Thiên Hương rời đi, Từ Thanh Phong quay đầu mờ mịt hỏi: “Chuyện này….Tại sao Hoa cô nương lại lấy sách đập ta?”

Trong mắt Diệp Ly lóe lên một tia sáng, cười tươi mà nói: “Bởi vì, nàng chính là người dong chi tục phấn , nữ nhi nhà giàu mới nổi mà Tam ca vừa nói..Dương cô nương!.”

Nhất thời, sắc mặt Từ Thanh Phong trắng bệch.