Thịnh Thế Đích Phi

Chương 273: Hồi quang phản chiếu




Trong thư phòng của Lê Vương phủ, khuôn mặt Mặc Cảnh Lê vặn vẹo, thần sắc tràn đầy tức giận, khiến cho cho dù là Công chúa Tê Hà được sủng ái nhất cũng không dám nhích tới gần nửa bước. Đợi đến khi rốt cuộc Mặc Cảnh Lê đã phát tiết hết tức giận trong lòng xong, thì cả thư phòng cũng đã thành một đống hỗn độn, không ra hình dạng gì. Tất nhiên, đám thuộc hạ mưu sĩ của Lê Vương phủ đứng trong góc nhỏ, không dám mở miệng, vì vậy, công chúa Tê Hà chỉ đành phải cả gan nói: “Vương gia, nơi này cũng không nghị sự được nữa rồi, không bằng di giá đến thiên sảnh đi?”

Mặc Cảnh Lê “Hừ” lạnh một tiếng, vung tay đi ra khỏi thư phòng, những người khác cũng vội đi theo.

“Vương gia, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ngồi xuống thiên sảnh ngoài thư phòng, rốt cuộc vẫn phải có người kiên trì hỏi.

Mặc Cảnh Lê mới lạnh giọng nói: “Sau khi xuất cung, Đại trưởng công chúa và Công chúa Chiêu Dương đã đi gặp Mặc Tu Nghiêu.” Mọi người đều cả kinh, “Hoàng thượng… Có ý gì?” Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, rồi nói: “Còn có thể có ý gì? Tất nhiên là mời Đại trưởng công chúa đi thuyết phục Mặc Tu Nghiêu. Hắn ta và Mặc Tu Nghiêu ganh đua nhau cả đời, ngược lại đến trước khi chết lại muốn làm hòa.”

Mọi người liền cau mày, lắc đầu, “Vương gia, nếu như vậy, thì tình hình lại càng không có lợi cho chúng ta.” Hoàng thượng lại tình nguyện bỏ qua ân oán và nghi kỵ lúc trước với Định Vương phủ mà xin Định Vương giúp đỡ, rõ ràng đã nổi lên sát ý với Lê Vương phủ.

Mặc Cảnh Lê “Hừ” lạnh một tiếng, khinh thường: “Mặc Tu Nghiêu sẽ không đồng ý. Huống chi… Xem như Mặc Tu Nghiêu đồng ý ra tay, thì chẳng lẽ, bây giờ Bản vương dễ đối phó như vậy sao?”

Mọi người nhìn dung nhan lạnh lùng của nam tử trước mặt thì đều sửng sốt, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại. Không phải sao? Bây giờ, Lê Vương đã không phải Lê Vương của nhiều năm trước. Hắn ta là Nhiếp Chính Vương Đại Sở, hơn nữa, lại nắm giữ thực quyền của một nửa giang sơn giàu có và đông đúc nhất ở phía Nam Đại Sở. Đừng nói, bây giờ, thế lực của Định Vương đang ở Tây Bắc xa xôi, cho dù là Định Vương phủ ở Sở kinh vào thời kỳ hưng thịnh, thì muốn đối phó với Lê Vương cũng không phải chuyện mà một sớm một chiều là có thể làm được.

“Không biết Vương gia có kế hoạch gì không? Chỉ sợ Hoàng thượng không biết……” Một mưu sĩ cau mày nói, vốn bọn họ gửi hy vọng vào Thái hậu có thể thuyết phục được Hoàng thượng chính thức truyền ngôi cho Lê Vương. Thật ra, bản thân ý nghĩ này cũng đã hơi kỳ lạ rồi, lấy tính tình của Hoàng thượng, chỉ sợ, có cá chết lưới rách, thì cũng sẽ không để ngôi vị Hoàng đế rơi vào trong tay người đã hãm hại đến tính mạng của hắn ta.

Mặc Cảnh Lê nhíu nhíu mày, trầm tư một lát, rồi nói: “Truyền tin tức ra ngoài, nhất định phải truyền tới trong tai người của Liễu gia. Hoàng thượng đã có ý truyền ngôi cho Lục hoàng tử…… Còn những chuyện khác, tự nhiên người của Liễu gia sẽ biết nên làm thế nào.”

“Vương gia anh minh.”

Lê Vương phủ có thể nhận được tin tức, thì tất nhiên Liễu gia cũng sẽ không chậm hơn bọn họ bao nhiêu. Còn chưa cần Lê Vương phủ cố ý phát tán tin tức ra, thì Liễu gia, thậm chí Liễu Quý phi trong cung, cũng đã nhận được tin tức. Trong cung, Liễu Quý phi nghe cung nữ báo tin nói xong, lạnh lùng vẫy tay cho người lui xuống, vung tay lên, tách trà sứ trắng cực phẩm đang cầm trong tay bị ném vỡ nát, “Lục hoàng tử… Mặc Thụy Vân!”

Đàm Kế Chi cười chân thành ngồi trên ghế cách đó không xa, cười nói: “Xem ra Hoàng thượng đã biết ý định của nương nương. Tại hạ đã nói trước, nương nương làm việc quá nóng vội. Phải biết rằng… Có một số việc, cho dù có nắm chắc, thì không phải cũng còn có một chút ít ngoại lệ sao?”

Liễu Quý phi cắn răng, nhớ tới mấy ngày trước, lúc mình trở về từ ngoài cung lại vừa lúc đụng phải Mặc Cảnh Lê vừa ra khỏi tẩm điện của Hoàng thượng, hình như bắt đầu từ hôm đó, rất nhiều chuyện đã không nằm trong sự khống chế của nàng nữa, “Mặc Cảnh Lê! Nhất định là hắn ta giở trò quỷ!” Đàm Kế Chi nhíu mày nói: “Nương nương, bây giờ ai giở trò quỷ cũng không quan trọng. Quan trọng là…… Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Liễu Quý phi tâm phiền ý loạn, thật ra, bản thân nàng cũng không am hiểu mấy chuyện này. Từ nhỏ đến lớn, được che chở khắp nơi, ngoại trừ tình cảm với Mặc Tu Nghiêu ra, thì có thể nói, mọi chuyện đều trôi chảy. Cho dù có thông minh đến học phú ngũ xe, thì trong thời gian ngắn, Liễu Quý phi cũng không biết nên giải quyết tình huống trước mắt như thế nào. Quay đầu lại hỏi Đàm Kế Chi: “Ngươi có biện pháp gì?”

Đàm Kế Chi cong môi khẽ mỉm cười, nói một cách thản nhiên: “Một là không làm, hai là đã làm thì không dừng. Giết!”

Liễu Quý phi ngẩn ra, cúi đầu thật tình suy tư đề nghị của Đàm Kế Chi. Nàng ở trong thâm cung mấy chục năm, cho dù được Mặc Cảnh Kỳ sủng ái đến nỗi quyền thế đè ép Hoàng hậu, nhưng trên tay cũng không phải không có mạng người. Những cô gái chắc chắn được đưa vào cung đã được bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ như các nàng, có lẽ cũng chẳng bao giờ từng đặt mạng người vào mắt. Trầm tư một lát, Liễu Quý phi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp lạnh như băng, có một tia sát ý lướt qua, nói một cách thản nhiên: “Được. Ngươi làm đi.”

Có thế lực của Liễu gia và Liễu Quý phi ở trong cung tương trợ, nên tất nhiên Đàm Kế Chi làm việc rất gọn gàng. Trời còn chưa tối đã truyền ra tin tức Lục hoàng tử chơi đùa trên núi giả, không cẩn thận bị ngã xuống, hôn mê bất tỉnh. Nghe được tin tức, Thái tử đã mười hai tuổi đang ngồi trước mặt Liễu Quý phi nói chuyện với nàng. Liễu Quý phi khẽ phất tay cho thái giám tới bẩm báo lui ra. Thái tử do dự một chút, rồi nói với Liễu Quý phi: “Mẫu phi, nhi thần… Cũng nên muốn đến thăm Lục đệ, được không?”

Trên mặt Liễu Quý phi hiện lên một tia khinh thường, một tay cầm khuôn mặt nhỏ nhắn chưa thoát hết ngây thơ của Thái tử lên nhìn kỹ một chút, sự chán ghét trong mắt cũng biến mất, nói một cách thản nhiên: “Đi thăm nó làm gì? Một thứ ti tiện do con gái một tên quan nhỏ sinh, con thật sự xem nó là đệ đệ của con sao? Con phải nhớ kỹ, con là Thái tử, sau này là Hoàng đế Đại Sở. Ngoại trừ mẫu phi… Tất cả mọi người đều là nô tài của con.”

Thái tử giật giật khóe miệng muốn nói còn có đệ đệ và tỷ tỷ. Nhưng nhìn dung nhan mỹ lệ tinh xảo như được điêu khắc từ tuyết của mẫu phi, không biết vì sao, Thái tử khẽ rùng mình một cái, cuối cùng cũng không mở miệng.

Liễu Quý phi gật đầu hài lòng, cười nói: “Như vậy mới là con trai ngoan của mẫu phi. Con yên tâm, mẫu phi nhất định sẽ làm cho con trở thành Hoàng đế.”

“Dạ, mẫu phi.”

Lục hoàng tử đột nhiên bị thương nặng, khiến cho thân thể vốn đã suy yếu không chịu nổi của Mặc Cảnh Kỳ lại càng thêm suy yếu. Lúc tin tức truyền tới trong tai Mặc Cảnh Kỳ, Mặc Cảnh Kỳ không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. Ngự y đang chẩn mạch ở trước mặt nhìn thấy đều âm thầm kinh hãi, sắc mặt đang tái nhợt ảm đạm của Hoàng thượng đột nhiên lại có thêm mấy phần sáng rực và hồng nhuận, nhìn qua như tinh thần tốt hơn rất nhiều. Nhưng những ngự y có kinh nghiệm phong phú này lại hiểu rõ, đây rõ ràng chính là hồi quang phản chiếu. Liền vội vàng cho bên ngoài một dấu hiệu, muốn người ta đi báo cho các chủ tử trong cung đến đây.

Lần này, tới nhanh nhất lại là Liễu Quý phi. Tất nhiên bởi vì Liễu Quý phi luôn được sủng ái nhất, nên sẽ ở nơi gần với tẩm cung của Hoàng đế nhất.

Thị vệ ở cửa cũng không ngăn cản nàng nữa, Liễu Quý phi vừa bước vào trong điện đã ngửi thấy một mùi máu tươi xông vào mũi, còn có hơi thở lụi tàn do bệnh lâu kia, khiến cho nàng không thể không nhíu mày chán ghét. Kể từ sau khi Mặc Cảnh Kỳ bị bệnh, đây là lần thứ hai Liễu Quý phi bước vào tẩm điện này, tính ra, bọn họ đã không gặp mặt mấy tháng.

“Hoàng thượng.” Liễu Quý phi kêu lên một cách lãnh đạm.

Ánh mắt của Mặc Cảnh Kỳ nhìn cô gái áo trắng lạnh lùng trước mắt chằm chằm không nháy không chớp, một lúc lâu sau mới phất tay nói: “Trẫm có lời muốn nói với Liễu Quý phi, các ngươi đều lui ra đi.”

Mọi người lên tiếng lui ra, trong tẩm điện trống rỗng chỉ còn lại Liễu Quý phi và Mặc Cảnh Kỳ. Hai người, một nằm một đứng, cách không xa không gần nhìn đối phương như mới biết đối phương lần đầu. Mặc Cảnh Kỳ nhìn cô gái trước mắt một cách bình tĩnh, muốn nhìn ra một tia tình cảm và đông dung từ trong đôi mắt lãnh đạm kia của nàng ta. Chỉ tiếc, kết quả lại vẫn khiến cho hắn thất vọng vô cùng, đôi mắt lãnh đạm của Liễu Quý phi vẫn bình tĩnh như người nằm trước mắt không phải là quân vương đã ngày đêm sủng ái nàng ấy, mà là một thứ dân không có chút quen biết nào. Không, trong mắt của nàng ta vẫn còn một tia tình cảm. Đó chính là chán ghét. Mặc Cảnh Kỳ trước mắt đã gầy đến không thành hình người, còn có vết máu vừa mới phun ra trên mặt đất mà cung nữ còn chưa kịp lau kia, mỗi một thứ cũng làm cho Liễu Quý phi vô cùng phiền chán, phiền chán đến nỗi ngay cả một chút ý che giấu trong thường ngày cũng đều vứt bỏ.

“Rốt cuộc ngươi đã tới.” Cuối cùng, Mặc Cảnh Kỳ đã mở miệng nói.

Liễu Quý phi khẽ cau mày, nói: “Hoàng thượng không hy vọng thần thiếp tới sao?”

Mặc Cảnh Kỳ cười khổ nói: “Trẫm… Thật sự còn đang nghĩ không hy vọng ngươi tới… Tới nhanh như vậy. Thụy Vân là ngươi phái người làm cho bị thương, đúng không?”

Liễu Quý phi khẽ nhướng mày, hất cằm lên, nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm từ trên cao, nói một cách thản nhiên: “Chuyện này không thể trách ta.”

“Tại sao phải làm như vậy?” Mặc Cảnh Kỳ hỏi: “Vốn trẫm cho rằng, cái gì ngươi cũng không để ý. Hôm nay xem ra… Trẫm đã nhìn lầm rồi.”

Liễu Quý phi quay đầu nhìn Mặc Cảnh Kỳ, từ từ lộ ra một nụ cười giễu cợt, “Tại sao phải làm như vậy? Ta cũng muốn hỏi Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đã phong hoàng nhi của ta là Thái tử, thì tại sao còn muốn truyền ngôi vị Hoàng đế cho Lục hoàng tử? Hoàng thượng làm như vậy, là đã đặt ta và Thái tử vào đâu đây?” Trong mắt Mặc Cảnh Kỳ hiện ra một tia bi ai và lãnh ý, “Xem ra, mấy năm này trẫm đã quá sủng ái ngươi. Cho nên ngươi mới có thể quên một câu.”

“Câu gì?” Liễu Quý phi cau mày.

“Mưa móc lôi đình đều là quân ân.” Mặc Cảnh Kỳ nói: “Ngôi vị Hoàng đế là của trẫm, trẫm nguyện ý truyền cho ai thì truyền cho người đó. Trẫm thích phong ai làm Thái tử thì liền phong người đó làm Thái tử. Trẫm muốn cho, các ngươi không thể không nhận. Trẫm không muốn cho ngươi, các ngươi cũng không thể đòi!” Liễu Quý phi ngẩn ra, trên dung nhan trong trẻo lạnh lùng hiện lên một tia không vui. Người cao ngạo như nàng, ngoại trừ ở trước mặt Mặc Tu Nghiêu ra, nàng đã quen cao cao tại thượng trước mặt bất kỳ người nào, kể cả thân là vua của một nước như Mặc Cảnh Kỳ, “Hoàng thượng nói như vậy là có ý gì?”

Mặc Cảnh Kỳ cười âm u lạnh lẽo, “Có ý gì… Ý tứ chính là… Cho dù ngươi giết Lục hoàng tử, thì trẫm cũng vẫn có thể truyền ngôi cho người khác. Cho dù ngươi giết hết tất cả hoàng tử, trẫm vẫn có thể truyền ngôi cho tôn thất. Về phần Thái tử của ngươi… Ngươi cũng đừng suy nghĩ nữa.”

“Tại sao ngươi phải làm như vậy?” Liễu Quý phi nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm, trên gương mặt mỹ lệ đều là khó hiểu. Giống như Mặc Cảnh Kỳ đã làm chuyện không có đạo lý vậy.

Mặc Cảnh Kỳ cười to lên, chỉ có điều, lồng ngực đau đớn gần như muốn nứt ra lại khiến cho tiếng cười của hắn tan thành từng mảnh nhỏ, “Tại sao? Rất nhanh… Rất nhanh ngươi sẽ biết tại sao. Mấy năm nay, Trẫm đối xử với ngươi không tệ, đáng tiếc, ngươi lại trả ơn trẫm như thế nào? Ngươi thật sự cho rằng sự nhẫn nại của trẫm dành cho ngươi là không có giới hạn sao? Ha ha… Ngươi muốn Thái tử ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, thật sự vì Thái tử sao? Ngươi muốn Mặc Tu Nghiêu… Ngươi nghĩ thật hay! Cho dù Trẫm có chết… Ngươi cũng phải ở cùng với trẫm!”

“Ngươi có ý gì?!” Liễu Quý phi kinh sợ. Thật ra, đương nhiên nàng biết Mặc Cảnh Kỳ có ý gì. Mặc dù Đại Sở không lưu hành chế độ tuẫn táng (chết theo), nhưng cũng có ví dụ một vài Hoàng đế trước khi chết đã hạ chỉ muốn phi tử trẻ tuổi được mình sủng ái nhất tuẫn táng. Nàng chỉ không thể nào tin được rằng Mặc Cảnh Kỳ sẽ có ý nghĩ như vậy mà thôi. Dĩ nhiên lại càng bởi vì vô luận như thế nào nàng cũng không nguyện ý tiếp nhận vận mệnh như vậy. Nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm, nàng còn muốn nhận được tình yêu của Mặc Tu Nghiêu, còn muốn trở thành Định Vương phi. Sao nàng có thể tuẫn táng theo Mặc Cảnh Kỳ được?

Mặc Cảnh Kỳ cười to một tiếng, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.

Như vậy, càng xác nhận suy đoán của Liễu Quý phi. Sắc mặt Liễu Quý phi tái nhợt, trong đầu đang xoay chuyển thật nhanh. Một lúc lâu sau, nàng bỗng xoay người vội vã đi ra khỏi điện, nhưng lại vừa lúc đụng phải đám người Hoàng hậu cũng nhận được tin tức đang vội vã chạy đến. Hoàng hậu cau mày nói: “Liễu Quý phi, ngươi đang làm gì vậy?” Liễu Quý phi không rảnh nhiều lời với Hoàng hậu, nhìn nàng ta một cái rồi không nói một lời mà đi ra khỏi điện. Hoàng hậu nhíu nhíu mày, nhưng cũng lười so đo, liền dẫn người vào tẩm điện.

Đương nhiên, tin tức đại nạn của Hoàng thượng đã đến truyền đi rất nhanh. Không tới nửa canh giờ, dòng họ hoàng thất, tần phi có vị phân cao trong cung, hoàng tử, công chúa đều đến tẩm điện của Hoàng đế. Vốn tẩm điện đang trống không, giờ lại có đầy người quỳ trên đất. Ngay cả những lão nhân như Đại trưởng công chúa và Hoa Quốc công, cùng với người đặc biệt có thân phận hơi lúng túng hiện nay như Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng được mời tới đây. Chỉ có điều, khác với các Hoàng tử, Vương gia đang quỳ trên đất, Mặc Tu Nghiêu với mái tóc trắng, một thân áo trắng nhẹ nhàng, lại nắm tay Diệp Ly đứng chung một chỗ với Đại trưởng công chúa, tất nhiên, trên mặt cũng sẽ không có thần sắc bi thương không biết là thật hay là giả như mọi người.

Mấy ngày nay đều một lần lại một lần đau khổ giãy dụa, nhưng đến khi sắp chết thì ngược lại được yên bình hơn rất nhiều. Mặc Cảnh Kỳ mở mắt ở trong một chuỗi tiếng khóc nức nở, liếc mắt liền thấy được Mặc Tu Nghiêu nổi bật nhất trong số đó, khẽ mỉm cười nói: “Trẫm cũng biết ngươi vẫn sẽ đến tiễn trẫm một đoạn đường.” Mặc Tu Nghiêu nhíu mày không nói gì.

Ngồi ở đầu giường Thái hậu đau thương khóc ra một tiếng, tiến lên cầm tay Mặc Cảnh Kỳ, khóc ra nước mắt, nói: “Hoàng nhi, con có gì muốn nói với mẫu hậu?”

Mặc Cảnh Kỳ nhìn Thái hậu lộ ra một nụ cười cổ quái, ánh mắt lướt qua người Thái hậu, nhìn về phía đứng đám người Mặc Cảnh Lê và Hoàng hậu ở gần đó. Sau khi chạy ra ngoài, Liễu Quý phi vẫn không thấy bóng dáng, nhưng lúc này, Mặc Cảnh Kỳ cũng không quan tâm đến tung tích của nàng ta, cuối cùng, ánh mắt chuyển từ người Liễu thừa tướng đến trên người các hoàng tử, công chúa đang quỳ trên mặt đất.

“Trường Nhạc……”

Đương nhiên, trong số các hoàng tử, công chúa không có bóng ảnh của công chúa Trường Nhạc. Từ nhỏ đến lớn, Mặc Cảnh Kỳ rất thương yêu đứa con gái này. Không chỉ vì con bé là đích nữ của Trung cung (cách gọi khác dùng để chỉ Hoàng hậu), mà hơn nữa, bởi vì con bé thông minh hoạt bát, luôn hiểu ý người khác. Cho dù Mặc Cảnh Kỳ sủng ái Liễu Quý phi, thì con gái do Liễu Quý phi sinh là Công chúa Trân Ninh cũng vẫn xếp sau Công chúa Trường Nhạc. Nhưng ngược lại, hắn cũng vô cùng tàn nhẫn với đứa con gái này, đơn giản vì con bé là đích nữ của Hoàng hậu, là cháu ngoại gái của Hoa gia mà hắn kiêng kỵ, cho nên hắn không thể để con bé ở lại kinh thành.

Nghe thấy Mặc Cảnh Kỳ gọi tên con gái, Hoàng hậu bi thương nghiêng mặt đi. Trên dung nhan già nua của Hoa Quốc công, gân xanh nhảy lên hai cái, nhưng vẫn không nói gì. Mặc Tiểu Bảo đứng bên cạnh Phụ vương và mẫu thân, mặc dù không biết rõ tình huống trước mắt có nghĩa gì, nhưng cũng cảm giác được bi thương và trang trong đó, ngẩng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, rồi cũng không mở miệng nói ra Công chúa Trường Nhạc ở Ly thành.

Cuối cùng vẫn là Thái hậu thở dài, vỗ vỗ tay Mặc Cảnh Kỳ, nói: “Hoàng thượng đã quên sao? Số mệnh của nha đầu Trường Nhạc không tốt, đã mất tích ở Nam Chiếu rồi.”

Mặc Cảnh Kỳ nhắm hai mắt lại, làm như không nghe thấy lời của Thái hậu. Trong số mọi người ở đây, ngoại trừ ba người Định Vương phủ như việc không liên quan đến mình, cùng với Tiểu hoàng tử và Tiểu công chúa còn trẻ người non dạ ra, mỗi người đều lo lắng nhìn nam nhân như đang hấp hối trên long sàng trước mắt chằm chằm. Cho dù hắn ta đã suy yếu đến nỗi ngay cả tay đều không thể nhấc lên, nhưng vẫn có thể quyết định vận mệnh của đa số mọi người ở đây.

“Hoàng hậu……” Một lúc lâu sau, rốt cuộc Mặc Cảnh Kỳ kêu lên.

Hoàng hậu nghe vậy, mới tiến lên, nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng có gì dặn dò?”

Mặc Cảnh Kỳ đã không còn khí lực để nói chuyện lớn tiếng, nên ngước mắt nhìn Thái hậu một cái. Thái hậu hơi không vui đứng dậy nhường chỗ cho Hoàng hậu, ngượng ngùng đứng bên cạnh.

Hoàng hậu ngồi bên giường bình tĩnh nhìn Mặc Cảnh Kỳ, hỏi: “Hoàng thượng có gì muốn nói với thần thiếp?”

Mặc Cảnh Kỳ giơ tay lên một cách khó khăn, kéo một tấm vải màu vàng sáng từ dưới gối ra, đặt vào trong tay Hoàng hậu một cách khó khăn, rồi nói: “Di… Di chiếu.” Nghe vậy, ánh mắt của mọi người ở đây đều co rụt lại, nhìn tấm vải màu vàng sáng trong tay Hoàng hậu kia chằm chằm. Cũng không ai biết Mặc Cảnh Kỳ viết di chiếu lúc nào, hơn nữa, lại đặt Di chiếu vào trong gối vào lúc nào.

“Đại trưởng công chúa… Hoa Quốc công… Định Vương… Làm chứng, Hoàng hậu… Tuyên đọc Di chiếu……” Mặc Cảnh Kỳ nói đứt quãng.

Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu nhíu mày hơi tò mò, cười nói: “Được, Bản vương bảo đảm sẽ để cho Hoàng hậu tuyên đọc hết Di chiếu một cách thuận lợi.”

Đại trưởng công chúa cũng gật đầu nói: “Xin Hoàng thượng yên tâm đi.”

“Cựu thần tuân lệnh.”

Dường như đã hoàn thành xong một đại sự, Mặc Cảnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt càng khó coi, nhàn nhạt nói với mọi người: “Các ngươi đi đi… Trẫm muốn yên lặng ở một mình một chút……”

Mọi người đều khó xử, cũng không biết có nên lui ra vào lúc này không.

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê âm trầm, nhìn Mặc Cảnh Kỳ chằm chằm, rốt cuộc vẫn phải tiến lên phía trước, hỏi: “Con của ta ở đâu?”

Mặc Cảnh Kỳ nhìn hắn ta mỉm cười, dần dần, cười to ra tiếng.

Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: “Bản vương hỏi ngươi, con của ta ở đâu?”

Mặc Cảnh Kỳ lại chỉ cười không nói, máu tươi tràn ra khỏi miệng hắn liên tục không ngừng.

“Mặc Cảnh Kỳ……” Mặc Cảnh Lê không nhịn được mà tiến lên muốn kéo vạt áo của hắn ta, Thái hậu vội ngăn cản con trai, “Lê nhi, con làm gì vậy?” Lúc này, mắt thấy Hoàng đế cũng chỉ còn lại một hơi, nếu để Mặc Cảnh Lê lôi kéo như vậy đến lúc tắt thở, thì chỉ sợ, vô luận Hoàng đế chết vì lý do gì, thì Mặc Cảnh Lê cũng đều không thoát khỏi tội danh phạm thượng hành thích vua.

Mặc Cảnh Lê cũng biết mình quá kích động, nhưng mấy ngày nay hắn lao lực chú ý tung tích của đứa con trai duy nhất của mình lại vẫn không có chút manh mối nào. Nếu Mặc Cảnh Kỳ thật sự chết, thì chỉ sợ, đầu mối duy nhất này cũng bị chặt đứt.

“Lê Vương chưa nhìn ra sao? Rõ ràng Sở hoàng đã không nói ra lời nữa.” Mặc Tu Nghiêu cười nói. Mặc dù vua của một nước sắp băng hà mà vẫn còn cười thì cũng hơi vô lễ, nhưng e ngại thân phận của Mặc Tu Nghiêu, nên không ai dám nói hắn ta thất lễ cả.

Mặc Cảnh Kỳ im lặng nằm yên trên giường, máu tràn ra từ trong miệng đã nhuộm một bên của cổ áo và quần áo thành màu đỏ sậm. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn Mặc Cảnh Lê chằm chằm, trên mặt mang theo nụ cười cổ quái. Chẳng biết tại sao, thấy nụ cười như vậy, trong lòng Mặc Cảnh Lê chỉ cảm thấy rét run từng trận.