Thịnh Thế Đích Phi

Chương 261: Bí mật của bảo tàng, thẳng thắn




Nếu như Diệp Ly sống lại tại một triều đại đã từng có trong lịch sử mà không phải là một triều đại hoàn toàn xa lạ như thế này thì chắc chắn nàng cũng sẽ không chút do dự mà lấy thứ đồ này ra, cứ cho là thay đổi lịch sử thì sao chứ? Chung quy sẽ không khiến lịch sử trở nên tệ hơn.

Mà bây giờ, Diệp Ly cũng không vướng mắc cho lắm. Nàng cũng không phải là một người thích tự làm rối mình. Chẳng qua là, hiểu biết của vị Cao tổ Hoàng đế tiền triều kia hay bản thân nàng về phương diện quân sự cũng không tính là nhiều. Vị Cao Tổ tiền triều kia có thân phận gì thì nàng không rõ, nhưng Diệp Ly có thể nắm rõ tính năng và kết cấu của vũ khí tiên tiến nhất thế giới như lòng bàn tay thì cũng không có nghĩa là nàng có thể tạo ra vũ khí giống hệt như vậy, cái khác không cần phải nói, cái chính là không thể giải quyết được vấn đề vật liệu. Cho nên Diệp Ly không thể biến chỗ này làm thành một nơi sản xuất vũ khí sát thương quy mô lớn được, mà quan trọng nhất là, khiến những người giỏi chuyên môn ở thời đại này hiểu được những kiến thức khái niệm hoàn toàn khác của thế giới hiện đại.

Diệp Ly cũng không cần bọn họ ngay lập tức chế tạo ra AK-47 hoặc là đạn đạo tầm xa. Bọn họ chỉ cần cố gắng đi theo phương hướng này là tốt rồi, bất kể là một trăm năm hay mấy trăm năm thì Diệp Ly cũng tin tưởng rằng có những thứ này làm mồi lửa, vùng này trong tương lai sẽ không còn giống những nơi mà nàng đã từng đi qua nữa.

“Vương phi….” Người nam tử trung niên đi đầu nghênh đón nhìn thấy Diệp Ly thì ánh mắt sáng lên, vẻ mặt cuồng nhiệt vọt tới.

Mặc Tu Nghiêu ôm Mặc Tiểu Bảo giương mắt lạnh lẽo nhìn nam tử đang xông lại, không vui nhíu mắt, dịch người chắn trước mặt Diệp Ly. Người nam nhân vội vàng dừng cước bộ, nhìn sắc mặt tối sầm của Mặc Tu Nghiêu cũng hiểu hành động của mình vưà rồi có chút thất lễ. Đành phải lúng túng đứng nơi đó, chân tay hơi luống cuống.

Diệp Ly từ sau lưng Mặc Tu Nghiêu đi ra, cười nhạt nói: “ Lý sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Nam tử trung niên vội vàng nói: “Chúng ta đã làm được đồ mà Vương phi giao phó, chỉ còn một vài vấn đề muốn thỉnh giáo Vương phi.” Diệp Ly gật đầu nói: “ Vậy chúng ta liền cùng nhau đi xem.”

Đặt bên cạnh Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu là một khẩu súng lục. Dĩ nhiên Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn xa lạ với vật trước mặt, trong mắt Diệp Ly không khỏi thoáng qua một tia hoài niệm vàvui mừng. Đi lên phía trước, cầm khẩu súng đặt trên bàn lên, thật ra so với loại vũ khí kiếp trước Diệp Ly đã nhìn thấy thì khẩu súng trước mặt này thật đơn sơ vụng về và có chút khó coi. So với khẩu súng tự động xuất hiện sớm nhất trên thế giới ở kiếp trước thì khẩu súng này kém cỏi hơn rất nhiều.

Nhưng mà chỉ cần năm năm mà có thể làm ra khẩu súng phải mất mấy trăm năm mới có thể thay đổi lịch sử thì Diệp Ly tin tưởng những người thợ giỏi tay nghề này đã cố gắng hết sức rồi. Cầm khẩu súng lục trên tay có chút suy nghĩ, Diệp Ly quay đầu hướng Mục Tiểu Bảo cười nói một tiếng: “ Tiểu Bảo che lỗ tai lại.” Mặc Tiểu Bảo tò mò nhìn thứ trong tay mẹ một chút , sau đó ngoan ngoãn nghe lời dùng bàn tay nhỏ bé che lỗ tai lại.

Súng lục trong tay Diệp Ly xoay một vòng, ánh mắt Diệp Ly biến đổi, giơ súng hướng về vị trí cách đó không xa liên tiếp xả ra ba phát súng. Rầm rầm rầm, ba tiếng nổ diễn ra sau đó, Diệp Ly nhìn tấm bia trước mặt khẽ cau mày, phát súng đầu tiên trúng ngay hồng tâm, phát súng thứ hai ước chừng trúng vào vòng thứ tư còn viên đạn thứ ba thì bay thẳng. Đương nhiên không phải do kỹ thuật bắn súng của Diệp Ly mà rõ ràng là bản thân súng có vấn đề.

Vị Lý sư phụ theo phía sau ánh mắt vẫn hừng hực, nhưng mà lần này không phải là nhìn Diệp Ly mà là khẩu súng trong tay nàng. Khẩu súng bị Diệp Ly ghét bỏ trong mắt hắn trân quý giống như mỹ nhân tuyệt thế vậy.

Lý sư phụ có chút phiền não vuốt râu nói: “ Chúng ta làm ra được hai cái, một cái bị nổ, chỉ còn cái này dùng được, nhưng mà vẫn không đủ tốt, càng bắn càng chệnh”. Phát súng đầu tiên của Vương phi bắn trúng hồng tâm thì không sao, nhưng mà phát súng thứ hai và thứ ba thì không được, chênh lệch như vậy khiến cho hắn không nhịn được hoài nghi liệu phát súng đầu tiên của Vương phi có phải là ngoài ý muốn hay không nữa.

“Xem ra là do vật liệu có vấn đề, về phần cần cải tiến thì lúc về ta sẽ sửa sang lại rồi đưa cho ngươi. Vấn đề vật liệu cảm phiền các ngươi quan tâm, nếu cần quặng mỏ thì ta sẽ sai người đưa tới, còn các thứ khác ta đành bất lực.” Nàng không phải chuyên gia quân sự cũng không phải chuyên gia chế tạo vũ khí. Nàng chỉ có thể cho họ biết đại khái nội dung và một chút khái niệm lý luận mà thôi, những thứ khác nhất định phải do chính bọn hắn từng bước nghiên cứu. Lý sư phụ mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cũng biết là không thể cưỡng cầu nên đành gật đầu đáp ứng.

Lý sư phụ mang tâm sự nặng nề rời đi, để khẩu súng lại. Mặc dù đây là thành phẩm chính thức đầu tiên của bọn họ nhưng mà hiệu quả không được như ý nên Lý sư phụ không chút đau lòng để lại, trong lòng lên tinh thần, trở về nhất định phải làm ra khẩu súng tốt hơn. Diệp Ly lấy đạn còn dư lại trong súng ra ngoài rồi đưa cho Tiểu Bảo đã sớm đỏ mắt chờ mong chơi đùa. Đoạt được món đồ chơi mới, Mặc Tiểu Bảo bắt đầu hết sức chăm chú nghiên cứu vật trong tay, cũng không so đo việc cha hắn ôm chặt hắn trong ngực không cho xuống đất chơi đùa.

“Đây chính là đồ Cao tổ Hoàng đế tiền triều lưu lại?”Mặc Tu Nghiêu quan sát toàn bộ hỏi. Diệp Ly gật đầu, nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi: “Tu Nghiêu cảm thấy khẩu súng kia thế nào?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn đồ chơi trong tay Mặc Tiểu Bảo nói: “ Không có giá trị thực tế.” Cự ly bắn còn không bằng thần tiễn bắn xa, mặc dù phát súng đầu tiên quả thật là làm cho hắn hứng thú một chút, nhưng hai phát sau lập tức khiến hắn thất vọng “ Tạm thời không có giá trị thực tế”.

Diệp Ly gật đầu đồng ý, lôi kéo Mặc Tu Nghiêu tiếp tục đi về phía trước. Đồ mà Hoàng đế khai quốc tiền triều dự định làm ra không chỉ như thế này. Cho dù Diệp Ly không biết điểm này thì giá trị thực tế của vật này không phải không có.

Đi vào một gian phòng trống, nghênh đón bọn họ là một cỗ mùi lưu huỳnh. Trong góc của gian phòng, một giương gỗ nằm ngay ngắn, Diệp Ly đi tới, mở ra một chút, trong giương để một số quả cầu màu đen gì đó. Mặc Tu Nghiêu trầm ngâm trong chốc lát nói: “Đây là..hỏa dược?” Thời đại này không phải không có hỏa dược, cũng có người đã dùng nó trong chiến tranh. Nhưng mà hỏa dược cần có lửa dẫn, hơn nữa lực sát thương không cao, cho nên dù là Mặc gia quân cũng không thường dùng. Thế nhưng không có nghĩa là Mặc Tu Nghiêu hoàn toàn không biết.

Diệp Ly gật đầu nói: “ Đúng vậy, đúng là hỏa dược. Nhưng mà.. ta thích gọi là bom hơn.”

Mặc Tu Nghiêu khiêu mi hỏi: “ Uy lực như thế nào?” Nếu A Ly cố ý đưa cho hắn nhìn thì tất nhiên hiệu quả không phải bình thường. Diệp Ly tiện tay cầm lên một quả cười nói: “ Chúng ta đổi chỗ khác thử một chút cho biết.” Vũ khí khác không nói, nhưng Diệp Ly vẫn có lòng tin với uy lực của bom. Vởi vì phương pháp luyện chế bom không phải do Cao tổ hoàng đế tiền triều lưu lại mà do Diệp Ly cung cấp. Quả nhiên, tại địa cung, trong một gian phòng trống ném một quả bom, một tiếng vang thật lớn sau đó, hiệu quả khiến cho Mặc Tu Nghiêu không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc.

Rời đi nơi nổ bom, Diệp Ly mang theo Mặc Tu Nghiêu tiến vào một gian mật thất tận cùng bên trong của địa cung. Trong mật thất bố trí hết sức đơn giản, chẳng qua là bày đầy đủ loại sách cùng với binh khí kỳ lạ. Mặc Tu Nghiêu thấy trong đó có một vài thứ hắn vừa thấy qua ở bên ngoài.

Diệp Ly lất từ giữa ra một quyển sách thật dày, đưa cho Mặc Tu Nghiêu cười nói: “ Đây chính là bảo tàng mà hoàng đế tiền triều lưu lại.” Mặc Tu Nghiêu nhận lấy, lật qua lại, phía trên từng tờ vẽ các loại thiết kế súng ống, còn có chỗ chú giải. Nhưng mà mấy chỗ chú giải nhìn giống chữ nước ngoài, Mặc Tu Nghiêu không thể hiểu hết hoàn toàn. Nhưng mà điều này cũng không trở ngại cho hắn, Mặc Tu Nghiêu nhận thấy đây vốn là một quyển sách về binh khí, hơn nữa những thứ trong này đều khó làm hơn. Bởi vì, trong đó có rất nhiều thứ mạnh hơn thứ đồ chơi mà Mặc Tiểu Bảo cầm trong tay rất nhiều.

Nhìn quyển sách thiết kế trước mặt, Diệp Ly nhẹ giọng thở dài: “ Nếu như hắn có thể chế tạo hàng loạt những thức đồ bên trong thì quân đội của bọn họ, tuyệt đối không gì địch nổi.”

Mặc Tu Nghiêu hơi cau mày, nhìn Diệp Ly hỏi:” A Ly thích những thứ này sao?”

Diệp Ly hơi ngẩn ra, hồi lâu mới gật đầu, nói: “ Đúng vậy, ta rất thích.” Làm sao có thể không thích, hai mươi năm ngắn ngủi của kiếp trước nàng đều cùng thứ này làm bạn. Nàng quen thuộc bọn chúng giống như nàng cùng với các chiến hữu vậy.

Mặc Tu Nghiêu nói: “ Vậy cho người làm toàn bộ là được.” Diệp Ly cười một tiếng nói: “ Làm toàn bộ sao… Chỉ sợ lúc chúng ta còn sống cũng không thể nhìn thấy. Nếu muốn làm ra những thứ này.. không có một hai trăm năm thì không thể được.” Vấn đề này vượt qua cả phương diện công nghiệp quân sự, bất cứ một thứ vũ khí nào muốn hoàn thành cũng đòi hỏi sự phát triển đồng thời của khoa học kỹ thuật.

Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “ Nói như vậy thì vị cao tổ Hoàng đế tiền triều này thực sự là kỳ tài ngút trời. Chỉ tiếc là lúc đầu hắn không thật sự chế tạo ra những thứ đồ này hoặc là hắn muốn làm ra nhưng mà chưa kịp?” Thời gian cao tổ Hoàng đế lên ngôi tại vị không tính là quá lâu. Nhìn kích thước địa cung này thì vô cùng có khả năng là chưa đợi hoàn thành thì hắn đã băng hà.

Diệp Ly cười yếu ớt: “ Kỳ tài ngút trời sao? Có lẽ vậy….” Lưu lại những bản vẽ này hiển nhiên không tính là kỳ tài ngút trời. Trên thực tế,Diệp Ly thấy những bản vẽ này chưa đạt tới mức chuyên nghiệp mà tối đa chỉ đạt tiêu chuẩn nghiệp dư, là mức độ của người yêu thích quân sự mà thôi. Nhưng mà, thân là một người xuyên qua, sinh ở loạn thế mà có thể thống nhất thiên hạ quả thật không dễ, phải biết là ngay cả Thái tổ khai quốc của Đại Sở cũng không thể coi là chân chính thống nhất thiên hạ. Dù sao Tây Lăng và Đại Sở vốn là một khối.

Diệp Ly cũng là một người xuyên qua hoặc nói là trọng sinh nên tất nhiên hiểu được bọn họ không thể không nói là được ông trời ưu ái. Dĩ nhiên có thêm một cơ hội sinh tồn, nhưng mà muốn trở thành tiểu đệ khí phách hoặc mỹ nhân như vân như trong tiểu thuyết viết thì cũng không dễ dàng như vậy. Hoàn cảnh của nàng đã coi như là không tệ nhưng cũng phải trải qua nhiều chuyện, có thể thấy được là vị tiền bối năm đó đã phải trải qua bao nhiêu gian nan cùng cố gắng mới có được thành tựu như vậy.

“A Ly biết hắn à?” Mặc Tu Nghiêu đặt Mặc Tiểu Bảo lên bàn bên cạnh, quay đầu nhìn Diệp Ly hỏi. Mặc Tiểu Bảo dường như phát hiện cha mẹ đang nói chuyện quan trọng, cũng không nói chuyện mà vừa vặn ngồi một bên hành hạ món đồ chơi nhỏ trong tay. Mới vừa rồi Diệp Ly lấy đạn ra quá nhanh, đứa bé này căn bản không phát hiện ra trong súng thiếu cái gì. Cho nên vô cùng nghi ngờ tại sao mình không thể giống như mẫu thân bắn ra cái gì đó rất lợi hại.

Diệp Ly nở nụ cười nhạt, có chút hoài niệm, khẽ vuốt ve dòng chữ tựa như rồng bay trên quyển sách. Người này hết sức cợt nhả không dùng chữ Hán mà để lại một ký tự tiếng Anh. Người ở thời đại này đại khái cũng chỉ coi đây là một hoa văn mà thôi.

Diệp Ly trầm ngâm trong chốc lát mới nói: “ Ta biết Hoàng đế tiền triều này, hoặc, có thể nói, trên thế gian này không có ai hiểu hắn hơn ta.” Mặc Tu Nghiêu trầm mặc, Diệp Ly cười nhìn hỏi hắn: “ Chàng không nghi ngờ quan hệ của ta với hắn sao?” Mặc Tu Nghiêu nói: “ A Ly là cháu gái của Từ gia.” Từ gia hậu nhân không thể nào có quan hệ với tiền triều. Diệp Ly mở trừng hai mắt hỏi: “ Vậy chàng không muốn hỏi gì sao?” Mặc Tu Nghiêu trầm mặc một hồi mới hỏi: “ A Ly… và hắn là cùng đến từ một chỗ phải không?”

Diệp Ly ngơ ngẩn, quả thực nàng không nghĩ tới Mặc Tu Nghiêu sẽ đưa ra phỏng đoán như vậy. Gần như là… không, đây chính là đáp án chính xác.

Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu dịu dàng nhìn nàng, cười nhạt nói: “ A Ly chưa từng lừa gạt ta mà? Rõ ràng là xuất thân thư hương môn đệ, chưa từng tiếp xúc với người ngoài, lại có một thân thủ khó tin. Hơn nữa A Ly hết sức quen thuộc chiến trận, thỉnh thoảng lại có những ý tưởng kỳ quái nhưng cũng rất mới mẻ độc đáo. Ngoài ra còn hiểu được chữ viết ghi trên bảo tàng, cho dù là người hoàng thất tiền triều cũng không ai biết mà xem ra A Ly lại rất quen thuộc. Hơn nữa ta cảm thấy… vị cao tổ hoàng đế tiền triều kia và A Ly còn giống nhau ở nhiều phương diện khác nữa.”

A Ly bất đắc dĩ cười nói: “ Thì ra ta để lộ nhiều sơ hở như vậy sao.” Mặc Tu Nghiêu giơ tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt Diệp Ly cười nói: “A Ly chưa bao giờ che giấu những điều này.”

Diệp Ly thừa nhận, ngoại trừ lúc đầu thì nàng quả thực chưa từng nghiêm túc che giấu điều gì trước mặt Mặc Tu Nghiêu. Không chỉ bởi vì Mặc Tu Nghiêu quá mức nhạy bén, nếu cố ý che giấu thì ngược lại hóa khéo thành vụng. Quan trọng hơn là, kiếp này Mặc Tu Nghiêu là người quan trọng nhất với nàng, nếu như trước mặt hắn còn phải che giấu như lúc đầu thì thà rằng làm một tiểu thư khuê tú quy củ, quả thực rất mệt mỏi.

Diệp Ly có chút ngạc nhiên, quan sát Mặc Tu Nghiêu hỏi:” Vậy Tu Nghiêu thấy ta thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu nói: “ Phật có nói đến kiếp trước kiếp này, vậy A Ly vừa sinh ra đã mang theo trí nhớ của kiếp trước sao?” Tính tình A Ly từ nhỏ đến lớn không có quá nhiều thay đổi, hơn nữa về mặt trí nhớ cũng không có vấn đề. Cho dù là những chuyện hồi còn rất nhỏ nàng cũng nhớ rõ hơn nữa tình cảm đối với người Từ gia rất tốt. Vì vậy đương nhiên không phải là những thứ thần tiên ma quỷ mượn xác hoàn hồn như trong thoại bản viết. Như vậy thì chỉ có thể giải thích là do kiếp trước kiếp này.

Diệp Ly gật đầu, cười híp mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “ Theo cách tính này thì hiện tại ta đã hơn 50 tuổi. Ta lớn hơn chàng rất nhiều nhé.” Mặc Tu Nghiêu không vui nheo mắt lại, cảnh cáo nhìn khuôn mặt đắc ý của Diệp Ly. Nếu không phải Mặc Tiểu Bảo vẫn còn đang ngồi trên bàn trơ mắt nhìn hai người thì nói không chừng Mặc Tu Nghiêu sẽ không khách khí như vậy. Nhìn lướt qua oa nhi mập mạp trên bàn với vẻ ghét bỏ, trẻ con quả nhiên rất cản trở. Thấy Mặc Tu Nghiêu không nên tiếng, Diệp Ly đảo mắt một cái nói: “ Thật ra thì, kiếp trước ta là nam nhân, chàng thật không ngại chứ?”

“Nam nhân?” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói. Diệp Ly gật đầu, nghiêm mặt nói: “ Đúng vậy, kiếp trước ta là quân nhân, cũng coi là vì nước mà hi sinh. Nếu không chàng nói xem sao ta có thể giả trang nam tử giống như vậy?” Ở thời đại này thì mọi người đều cho rằng quân nhân tất nhiên là nam nhân. Tò mò nhìn Mặc Tu Nghiêu hỏi : “ Tu Nghiêu, chàng không để ý thật à?” Đột nhiên nổi hứng muốn chọc ghẹo người, Diệp Ly ngước mắt cười nhìn nam nhân đang âm trầm trước mắt. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn chằm chằm Diệp Ly hồi lâu, đội nhiên hôn mạnh lên đôi môi kiều diễm của Diệp Ly.

Ừm,…. Diệp Ly sửng sốt trợn to hai mắt, lại không cẩn thận nhìn thấy một đứa nhóc mập mạp sau lưng Mặc Tu Nghiêu đang giương mắt nhìn hai người, đôi mắt đen nhắn tràn ngập sự tò mò.

Một cỗ lửa nóng ngay lập tức bừng lên trên mặt nàng, Diệp Ly vội vàng dùng sức đẩy Mặc Tu Nghiêu. Thấy bộ dáng Mặc Tu Nghiêu đang toan tính, nhìn chằm chằm môi nàng, Diệp Ly chỉ có thể hung hăng trừng hắn. Vô cùng hối hận đã tùy ý trêu chọc Mặc Tu Nghiêu trước mặt con trai mới năm tuổi. Diệp Ly cảm thấy tính cả hai đời mình cũng chưa bao giờ mất thể diện như lần này. Chỉ có thể hy vọng Tiểu Bảo nhà nàng còn nhỏ, rất nhanh sẽ quên chuyện này đi. Nếu không… nàng thật không còn mặt mũi nào với nhi tử nữa.

“Giờ nàng biết ta có để ý hay không rồi chứ?” Mỉm cười nhìn kiều nhan ửng đỏ đang tức giận, Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi.

Diệp Ly nghiến răng nghiến lợi: “ Khả năng thích ứng của Vương gia quả nhiên rất tốt.” Mặc Tu Nghiêu cười không đáp, nhìn Diệp Ly vẫn còn tức giận. Thật là nha đầu ngốc, bình thường luôn thanh nhã uyển chuyển, nhất cử nhất động trong mắt hắn đều tỏa ra vẻ phong tình, vậy sao kiếp trước A Ly có thể là nam nhân được?

“Phụ vương, mẫu thân…” Mặc Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt to nhìn cha mẹ, tò mò nói: “ Phụ vương cùng mẫu thân đang chơi trò hôn miệng sao? Tiểu Bảo cũng muốn chơi. Mẫu thân hôn con với…” Để tỏ lòng mong đợi, Tiểu Bảo còn cố ý đưa đôi bàn tay trắng nõn của mình chỉ chỉ vào cái miệng nhỏ nhắn. Diệp Ly cả kinh thất sắc : “ Trời ơi, ai nói với con là mẫu thân đang….. chơi trò hôn môi?” Con trai nàng mới có năm tuổi, sao có thể trưởng thành trước tuổi như vậy? Nàng nhớ chưa từng có hành động quá mức nào trước mặt Tiểu Bảo mà. Chẳng lẽ bởi vì mình luôn hôn đùa Tiểu Bảo sao?

Mặc Tiểu Bảo nghiêm túc suy nghĩ một chút nói: “ Là phụ vương, lần trước con thấy phụ vương thừa dịp mẫu thân đang ngủ mà vụng trộm hôn người. Phụ vương nói chỉ có những người yêu nhau mới có thể chơi trò hôn miệng. Tiểu Bảo cũng yêu mẫu thân, Tiểu Bảo muốn hôn….”

“Mặc Tu Nghiêu!” Diệp ly tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái “ Tháng này chàng ngủ ở thư phòng đi!!” Nói xong cũng không đợi Mặc Tu Nghiêu giải thích, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Mặc Tu Nghiêu đen mặt nhìn chằm chằm Mặc Tiểu Bảo trên bàn, Mặc Tiểu Bảo mở to con mắt thuần khiết, vô tội cùng cha hắn nhìn nhau: “ Phụ vương, tại sao mẫu thân lại tức giận? Tại sao không hôn miệng Tiểu Bảo, mẫu thân không thương Tiểu Bảo sao?”

“ Đừng tưởng giả vờ vô tội là có thể tránh được một kiếp! Cha hôn trộm mẹ con lúc nào?” Cho dù là hắn hôn trộm đi nữa thì sao có thể để nhóc con xấu xa mới năm tuổi này nhìn thấy chứ? Mặc Tu Nghiêu hắn tung hoành một đời cư nhiên bị con trai mình ám toán.

Thấy Mặc Tu Nghiêu định vươn ma trảo, Mặc Tiểu Bảo vội vàng bò dậy, nhấc mông hướng về phía cha hắn kêu khóc: “ Ô ô… Mẫu thân không thương Tiểu Bảo, Tiểu Bảo là đứa trẻ không được mẹ yêu….” Nhìn con trai đang khóc lóc hết sức giả tạo, vênh vểnh cái mông nhỏ trên bàn, Mặc Tu Nghiêu rốt cục cũng có cảm giác dở khóc dở cười. Nhóc con này lớn lên chắn chắn là một tai họa.