Thịnh Thế Đích Phi

Chương 109: Thịnh Thế Đích Phi




Diệp Ly chống lấy đầu đầy thiên lôi, cho người đưa Dao Cơ về an trí,vừa trở lại trong phủ, Tôn ma ma liền tới bẩm báo, có người tặng mộtkiện đồ vật cố ý chỉ rõ là đưa cho Vương Phi . Diệp Ly cầm cái hộp, vừanhìn liền thấy, là một khối Phỉ Thúy chẳng qua là xử lý sơ sơ qua cònchưa tạo hình. Nhưng chỉ cần nhìn ánh sáng màu xanh biếc không tỳ vếtkia cũng biết đây là một khối Phỉ Thúy cực phẩm phẩm chất rất tốt.Ngưng mi nghĩ, trong lòng Diệp Ly cũng đoán ra người tặng lễ. Ngẩng đầunhìn Tôn ma ma, hỏi: “Đối phương có lưu lại tên họ và địa chỉ không?”

Tôn ma ma cười nói: “Vương Phi không cần phải lo lắng, Vương gia đãphái người đi tặng quà đáp lễ. Vương gia nói ,Vương Phi nhìn thích thìliền để lại, không thích thì tùy tiện xử lý là được.”

Diệp Ly gật đầu, nói: “Trước để lại đi, chút nữa trở lại rồi nói sau, Vương gia đang ở đâu?”

“Vương gia ở thư phòng, Phượng công tử trở lại.”

Diệp Ly gật đầu, xoay người đi đến thư phòng.

Lúc trước, Phượng Chi Dao cùng bọn họ ở Ung Châu chia ra hai đườngmang theo Hắc Vân Kỵ một đường Bắc thượng, nhưng lại chậm hơn bọn họ gần nửa tháng mới có thể đến kinh thành.

Diệp Ly mới vừa đi tới cửa thư phòng, bên trong liền truyền đến giọng nói của Mặc Tu Nghiêu, “A Ly sao, vào đi.”

Diệp Ly đẩy cửa đi vào, Phượng Chi Dao đứng lên, nói: “Bái kiến Vương Phi.”

Diệp Ly gật đầu, cười yếu ớt nói: “Phượng công tử không cần đa lễ.”

Phượng Chi Dao nhìn Diệp Ly một chút lại quay đầu lại nhìn Mặc TuNghiêu một chút, có cảm giác là lạ, cảm thấy hai vị này tựa hồ có chỗnào không giống như trước, “Vương Phi gọi ta là Phượng tam cũng được.”

Diệp Ly mỉm cười đồng ý, đi tới bên cạnh Mặc Tu Nghiêu ngồi xuống, nói: “Không có quấy rầy các ngươi đi?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, nói: “Không có đại sự gì, A Ly có việc?”

Diệp Ly kể lại chuyện vừa ra cửa gặp phải Gia Luật Dã, nhìn PhượngChi Dao đứng ở bên cạnh, chỉ là nói qua loa gặp phải Dao Cơ và MộcDương, mà không có nói chuyện Dao Cơ mang thai. Chuyện như vậy vẫn dongười trong cuộc quyết định có muốn hay không báo cho người khác thì tốt hơn.

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày với việc Gia Luật Dã rõ ràng cố ý đến gần Diệp Ly, cười lạnh một tiếng nói: “Thoạt nhìn Gia Luật Hoằng cho hắn áp lựccòn chưa đủ lớn, cho nên hắn có thể nhàn nhã thong dong, ở Sở kinh đidạo đường phố như thế. Phượng tam, trở về lại loan truyền tin tức GiaLuật Dã đã tới kinh thành hơn nữa muốn tham dự lựa chọn người hòa thânra đi.”

Phượng Chi Dao nhướn mày cười một tiếng, không tiếng động gật đầuđồng ý. Tin tức này vừa truyền ra, đám quyền quý Sở kinh bọn họ đối với cảm nhận về Gia Luật Dã như thế cũng phải giảm xuống một tầng cũngkhông biết chừng. Nói tới, trước bí mật tới Sở kinh không ai sẽ đi để ýtới, nhưng tham dự lựa chọn người hòa thân liền tuyệt đối quá mức. Không sai, Đại Sở quả thật không có đưa công chúa hàng thật giá thật đi hòathân, nhưng khuê tú Đại Sở cũng không phải là tùy ý Bắc Nhung ngươi Đông chọn Tây nhặt (soi mói, lựa chọn).

“A Ly, chỉ sợ nàng phải bắt đầu bận rộn rồi. Lúc trước đưa cho nàngdanh sách khuê tú đều xem xong rồi sao?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại nhìn Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.

Diệp Ly gật đầu, Mặc Tu Nghiêu nói: “Nàng cũng không cần xác định cụthể là do ai đi hòa thân, chỉ cần đề cử ra tầm hai ba người rồi giao cho Hoàng thượng là được. Cuối cùng chọn người nào vẫn là do Hoàng thượngquyết định.”

Diệp Ly không hiểu lắm, nhíu mày nói: “Cứ như vậy, chẳng phải là đắc tội với người khác nhiều hơn?”

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Vị trong cung kia giao chuyện như vậy chonàng làm, nơi nào sẽ cho chúng ta cơ hội không đắc tội người khác? Nếunhư chúng ta lo lắng đắc tội với người khác mà tùy ý chọn một nữ tử giathế không tốt…, đừng nói Bắc Nhung bên kia sẽ ầm ĩ, mà vị trong cung kia nói không chừng còn có thể lấy lý do nàng làm việc bất lợi đánh ngượclại một đòn, đến lúc đó còn đắc tội người khác nhiều hơn. Đã như vậy ALy cũng không cần suy nghĩ vấn đề những người kia có phải tội nhân haykhông, chọn mấy người nàng cảm thấy thích hợp đưa lên là được. Về phầnHoàng thượng chọn người nào là chuyện của chính bản thân hắn, nếu nhưhắn một người đều không hài lòng thì tốt hơn hết, để cho chính hắn chọnngười khác là xong.”

Diệp Ly gật đầu, “Hiểu, ta sẽ nhìn kỹ tình hình thực tế khắp mọi mặtgia thế tài trí của những khuê tú này.” Bỏ qua một bên hết thảy nguyênnhân lập trường trên phương diện tình cảm, chỉ riêng lấy điều kiện thân phận cùng cá nhân để lựa chọn người, tự nhiên dễ làm hơn.

Tốc độ xử lý của Phượng tam không chậm, xế chiều hôm đó, tin tức Thất Vương tử Bắc Nhung tới kinh thành liền truyền ra cả thành đều biết.Ngay cả khách sạn Gia Luật Dã ngủ lại cũng nhất thanh nhị sở (biết rõ ràng), đang định cố ý trì hoãn mấy ngày nữa mới đi diện kiến Hoàng đế Đại Sở, Gia Luật Dã chỉ có thể buông xuống chuyện tình trong tay tiến cung đibái kiến. Trong lòng vừa thầm mắng Mặc Tu Nghiêu vừa cũng có chút hốihận đêm đó hành động tùy tiện xuất hiện thử dò xét Mặc Tu Nghiêu và đồng dạng bại lộ mình.

Sáng sớm ngày kế, thiệp mời từ trong cung vì Vương tử Bắc Nhung cửhành yến tiệc tẩy trần liền đưa đến Định Quốc Vương phủ. Đang phụng bồiDiệp Ly luyện võ tại giáo trường trong hậu viện, Mặc Tu Nghiêu nhíu màyphất tay để cho người ta đi xuống, xoay người lại tiếp tục dạy kiếm pháp cho Diệp Ly.

“Vương Phi, Hàn công tử, Lãnh công tử cầu kiến.” Thanh Sương tới đây bẩm báo nói.

Mặc Tu Nghiêu có chút không vui, nói: “Hắn lại tới làm cái gì?” Hiệntại Mặc Tu Nghiêu có chút khắc sâu hoài nghi quyết định ban đầu đưa HànMinh Tích và Hàn gia cho A Ly kia có phải cầm đá đập chân của mình haykhông. Mặc dù không cần lo lắng vấn đề trung thành của đối phương, nhưng kể từ khi Hàn Minh Tích đến kinh thành liền ba ngày hai lại tới gặp ALy, hiện tại đã chuyển ra khỏi Định Vương Phủ kiếm chỗ ở khác vẫn khôngthấy thu liễm. Ghen tức mọc lan tràn, Định Vương điện hạ đương nhiênquên mất, cùng nhau cầu kiến còn có Lãnh Hạo Vũ nhân sĩ đã kết hôn này.

Diệp Ly tra kiếm vào vỏ, quay đầu lại, cười nói: ” Không phải là mấyngày nay bận rộn Minh Tích và Lãnh Hạo Vũ thảo luận chuyện hợp tác sao,ước chừng là có cái ý nghĩ gì mới muốn hỏi ta đi.” Đối với Hàn MinhTích mà nói, Lãnh Hạo Vũ lại là đại tài chủ. Vị này ngoài mặt nhìn không giống con nhà giàu tý nào, nhưng nắm giữ lấy hơn phân nửa sản nghiệpĐịnh Quốc Vương phủ. Có sự gia nhập của hắn, Hàn Minh Tích làm ăn tựnhiên có thể làm lớn hơn một chút nữa, vừa nghĩ đến đây, Hàn Minh Tíchliền giống như thấy được vô số thỏi vàng ở trước mặt mình bay tới baylui, mấy ngày nay cũng loay hoay chân không chạm xuống đất. Cho nên. . . Thật ra thì người của Hàn gia trời sinh đều có thuộc tính thích vơ vétcủa cải, cũng không phải là chỉ có duy nhất một mình Hàn Minh Nguyệt.

“Bổn Vương cũng đi nghe một chút, A Ly có hoan nghênh không?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Diệp Ly cúi đầu nhịn cười, làm bộ không nhìn thấy khuôn mặt ghen tứccủa người nào đó, cười nói: “Nếu Lãnh Hạo Vũ cũng tham dự vào, còn cóthể có cái bí mật gì giấu Vương gia được sao?” Thật ra thì Diệp Ly thỉnh thoảng cũng cảm thấy, giống như bây giờ người của nàng và người của Mặc Tu Nghiêu được chia rõ ràng có thể không thế nào lợi cho việc hoạtđộng, giống như trước nhưng cũng rõ ràng, đây là bởi vì tiền đồ của Định Quốc Vương phủ mà định ra, Mặc Tu Nghiêu muốn vì mình lưu lại một chútít thế lực, vạn nhất tương lai có xảy ra chuyện gì cũng có cái mà dựavào. Cho nên nàng nhận lấy phần tâm ý này của Mặc Tu Nghiêu.

Trong thư phòng, nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nắm tay đi vào,Lãnh Hạo Vũ và Hàn Minh Tích đều đứng dậy nghênh đón, Mặc Tu Nghiêu gậtđầu cười nhạt nói: “Miễn lễ, đều ngồi đi.”

Diệp Ly cười nhìn khí sắc Hàn Minh Tích đã tốt hơn nhiều, cười nói: ” Minh Tích, sớm như vậy tới đây có chuyện gì?”

Hàn Minh Tích gật đầu, nhướn mày cười nói: “Quả thật có chút chuyện,mấy ngày nay ta cùng với Lãnh nhị đã thương lượng gần xong. Đại Sở bênnày Lãnh nhị chịu trách nhiệm, qua ít ngày ta định đi một chuyến NamChiếu và Tây Lăng. Về phần Bắc Nhung bên kia có thể từ từ rồi hãy nói.”Bàn về giá trị buôn bán, trong bốn nước, Bắc Nhung có thể nói là… quốcgia không phát đạt nhất, rất nhiều vụ buôn bán của Trung Nguyên ở BắcNhung bên kia căn bản là không thể thực hiện được, cũng kiếm được lợinhuận nào.

Diệp Ly nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Nghe nói bên trong địa phận Bắc Nhung có không ít kim ngân quáng mạch. (mỏ vàng, mỏ bạc)”

Lãnh Hạo Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy , mặc dù Bắc Nhung thiên viễn khổ hàn (xa xôi, lạnh khủng khiếp), nhưng lại sinh ra nhiều mỏ vàng mỏ bạc. Chỉ nhìn những quý tộc BắcNhung kia cũng biết.” Quý tộc Bắc Nhung hơi có chút sỉ diện, vô luận lànam hay nữ đều thích sử dụng trang sức lớn bằng vàng, coi trang sức củamình như những đồ dùng bảo vật di động. Người Trung Nguyên dĩ nhiênkhinh thường man nhân tái ngoại thô bỉ tục tằng, nhưng là ai có thể nóikhông có hâm mộ hào khí của người ta coi vàng làm bạc mà dùng?

“Vương Phi có ý tứ là?” Lãnh Hạo Vũ có chút chần chờ nói, nếu nóicũng sẽ không ngại vàng nhiều kẹp tay? “Nhưng mấy mỏ quặng lớn ở BắcNhung đều bị khống chế ở trong tay Vương tộc, hơn nữa người Bắc Nhung vô cùng bài trừ ngoại bang, chúng ta muốn nhúng tay vào vùng này trên cănbản là không thể nào.”

Diệp Ly lắc đầu cười nói: “Không, ta không có tính toán tranh giànhquyền lợi mỏ vàng với người ta. Bắc Nhung đáng giá cũng không phải chỉcó mỏ vàng còn có chiến mã của bọn họ.”

Hàn Minh Tích cau mày nói: “Chiến mã Bắc Nhung bị hạn chế càng nghiêm trọng hơn mỏ vàng.” Chiến mã Bắc Nhung danh chấn thiên hạ, mà bên trong địa phận Đại Sở vừa lúc không sinh ra ngựa tốt. Hiện nay ngựa kỵ binhĐại Sở dùng phần lớn là ngựa của Đại Sở và Bắc Nhung, thậm chí một chútngựa lai với ngựa của phiên bang mà thành . So với ngựa chiến thuầnchủng của Bắc Nhung vẫn kém một chút, cũng may nhờ bên trong địa phậnĐại Sở không phải là vùng đất thảo nguyên bằng phẳng, tác dụng của kỵbinh không quan trọng như Bắc Nhung, nếu không phương diện kỵ mã nàythật đúng là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Biết Diệp Ly hỏi cái này vấn đề nhất định là vì Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ, biết rõ mình không cólập trường nói gì nhưng vẫn là không nhịn được trong lòng chua xót. Lườm Mặc Tu Nghiêu ở một bên đang nghe bọn họ nói chuyện một cái, nói: “Vôluận chúng ta ra bao nhiêu tiền Bắc Nhung cũng sẽ không bán ngựa chochúng ta, cho dù mua tất cả đều là loại ngựa kém hơn một chút. Huốngchi. . . Loại vấn đề kỵ mã này không phải là hẳn là do triều đình hoặclà người trông coi quân đội giải quyết sao? Quân Duy định nhúng tay vàophương diện này chỉ sợ kinh động đến triều đình ngược lại không tốt.”

Diệp Ly cười tủm tỉm nói: “Quang minh chính đại khẳng định không cóai chịu bán. Nhưng không phải là có một loại làm ăn tên là. . . Buôn lậu sao.”

“Buôn lậu?”

Diệp Ly cười nói: “Tư mật giao dịch, không thông qua quan khẩu, không cần nộp thuế. Một vốn bốn lời.”

Lãnh Hạo Vũ xoa xoa cái ót, cười nói: “Ý tứ của Vương Phi là chúng ta ngầm phái người đi mua ngựa? Ở Bắc Nhung, buôn bán ngựa tốt cho ngườinước khác là tử tội.”

Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Vô luận là người nước nào đều có tính yêutiền, thương nhân quan trọng lợi nhuận. Có năm mươi phần trăm lợi nhuận, có thể bí quá hoá liều; vì một trăm phần trăm lợi nhuận, bọn họ liềndám chà đạp hết thảy luật pháp nhân gian; mà nếu có ba trăm phần trămlợi nhuận, cho dù là tử tội cũng không thiếu có người người trước ngãxuống, người sau tiến lên, lấy mạng ra mà đọ sức .” Nếu như tử tội hữudụng, cõi đời này cũng sẽ không có nhiều tội phạm như vậy.”Cũng khôngcần quá mức nóng lòng, Bắc Nhung hoang vắng hơn nữa sản vật thưa thớt.Lương thực, vải vóc, đồ sứ, lá trà, bọn họ muốn cái gì, chúng ta cho cái đó. Nếu như có thể thuận tiện thu một chút dược liệu, da thú … trở lạidĩ nhiên là càng tốt. Thời gian lâu dài, tự mình sẽ có con đường dẫn tới đồ chúng ta muốn.”

Hàn Minh Tích sáng mắt lên, cười nói: “Ta hiểu được. Tình huống BắcNhung, chúng ta, cùng với Tây Lăng, Nam Cương khác nhau, đương nhiênchúng ta không thể dựa theo đồng dạng ý nghĩ xử lý vấn đề Bắc Nhung. Nếu chúng ta làm ăn được ở Tây Lăng và Nam Cương, hoàn toàn cũng có thểthuận đường sẽ đưa đặc sản Tây Lăng, Nam Cương cùng với Đại Sở đến BắcNhung. Những quý tộc Bắc Nhung kia cả đám đều thắt lưng quấn bạc vạn,muốn từ trên người bọn họ lấy tiền thật sự là quá dễ dàng. Cũng khôngphải là không có ai làm vụ buôn bán này, chỉ là do đường xá quá mức xaxôi, trên thảo nguyên cũng hết sức nguy hiểm, cho nên chỉ có mấy thươngnhân nhỏ buôn bán dạo. Nhưng nếu như là của chúng ta thì không cần phảilo lắng vấn đề an toàn. Cho dù không thể nói ra danh hiệu Định VươngPhủ, chỉ bằng võ lực Định Vương Phủ, tùy tiện sửa đổi tổ chức lại mộtđội ngũ liền đủ để bảo vệ những hàng hóa kia an toàn.”

Dĩ nhiên Mặc Tu Nghiêu cũng cảm thấy rất hứng thú với chiến mã BắcNhung, cười nhạt nói: “Lần hòa thân này chính là cơ hội tốt. Hoàn toàncó thể phái người đi theo đội ngũ hòa thân cùng đi Bắc Nhung xem mộtchút. Lát nữa ta sẽ dâng tấu với Hoàng thượng, chấp thuận cho đội ngũthương lữ và hòa thân cùng nhau đi tới Bắc Nhung, coi như là vì banggiao hai nước làm một chút cống hiến.”

Ba người khác yên lặng không nói gì, là vì kim khố Định Quốc Vương phủ cùng chiến lực tương lai của Mặc gia quân cống hiến đi?

Thấy Mặc Tu Nghiêu cũng đồng ý, Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Đã như vậy thì cứ định như vậy đi. Hàn huynh đi Tây Lăng và Nam Cương, Bắc Nhung liềnđể tại hạ đi một chuyến là được. Trước khi lên đường còn có một vàitháng, Đại Sở bên này cũng vẫn kịp xử lý.”

Hàn Minh Tích không sao cả gật đầu, Diệp Ly lấy ra một khối thiếtlệnh bài tùy thân ném cho Hàn Minh Tích, nói: ” hiện tại Đại ca chắc còn đang ở Nam Cương, nếu ngươi cần hỗ trợ có thể đi tìm huynh ấy. Đây làDiêm Vương Lệnh của Diêm Vương các, ngươi mang theo đi để ngừa vạn nhất. Ở Tây Lăng gặp phải chuyện gì khó làm, Lăng Các chủ nhìn ở trên mộtphần Diêm Vương Lệnh chắc sẽ xuất thủ tương trợ.” Đương nhiên Hàn MinhTích biết rõ lai lịch Diêm Vương Lệnh, , đón nhận ở trong tay, nhìn Diệp Ly có mấy lời muốn nói rồi lại thôi.

Diệp Ly khoát khoát tay ý bảo hắn không cần nhiều lời, “Người nào hữu dụng liền giao cho ngươi. Ta ở Sở kinh mang theo đại khái cũng khônglàm phiền tới Lăng Các chủ. Nếu vẫn cứ như vậy phần thiếu nợ này chẳngphải là lãng phí. Về phần Bệnh thư sinh. . . cơ hội hắn có thể tới ĐạiSở cũng không quá lớn.” Ám Tứ trước đó vài ngày truyền đến tin tức, vừatìm được tin Bệnh thư sinh mang Lương lão gia về Tây Lăng. Lúc trướckhông có tìm được Bích Lạc hoa, nguy hại của Bệnh thư sinh thật sự làmột sớm một chiều. Dĩ nhiên, nếu như hắn kiên trì xuất hiện ở Sở kinh…,nàng sẽ không để ý động thủ, cho dù không giết hắn cũng phải phế hắn.Nói vậy, Lăng Thiết Hàn cũng không trách tội đến trên đầu nàng .

Lãnh Hạo Vũ sợ hãi than: “Vương Phi thật là hào phóng , ngay cả DiêmVương Lệnh đều ra tay dễ dàng như vậy.” Nói xong liếc Mặc Tu Nghiêu mộtcái, hắn cho rằng Diêm Vương Lệnh là Vương gia cho Vương Phi hộ thân,mắt thấy Vương Phi đích thân đưa cho nam nhân khác, chút nữa Vương giakhông chừng sẽ phát tiết lửa giận ở trên người nào đây. Dĩ nhiên tốtnhất là đầu sỏ chính là công tử phong lưu Hàn Minh Tích, có cái gọi làgiết kẻ giàu không giết kẻ nghèo. Huống chi đây là hắn tự mình rước lấy .

Diệp Ly nhướng mày, cười nói: “Lăng Các chủ tặng không, không tốntiền.” Thật ra thì cho dù cuối cùng Lăng Thiết Hàn không xuất hiện, nàng cũng không muốn mạng Bệnh thư sinh thật. Ai biết Lăng Thiết Hàn có thểquá nặng tình huynh đệ hay không, dốc hết lực lượng Diêm vương các vìBệnh thư sinh báo thù? Nhưng khi đó phế đi võ công của hắn và những cáikhác là không tránh khỏi, chỉ cần nàng lưu lại cho Bệnh thư sinh một hơi thở, nhìn ở trên mặt mũi đại ca, Lăng Thiết Hàn cũng không thể tìm nàng phiền toái. Lãnh Hạo Vũ sờ sờ lỗ mũi cúi đầu uống trà, Diêm Vương Lệnhlà dùng tiền tới để cân nhắc sao? Đó là thứ bao nhiêu người tình nguyệnvung tiền như rác cũng không mua được đó chứ? Có Diêm Vương Lệnh chỉ cần ngươi không chọc tới Tây Lăng hoàng thất, trên căn bản liền có ý nghĩangươi có thể ở Tây Lăng muốn làm gì thì làm.

Nói xong chính sự, Hàn Minh Tích nhìn Diệp Ly cau mày, nói: “Sáng sớm ngày hôm qua, Gia Luật Dã phái người vơ vét ngọc thượng hạng cả kinhthành, không biết làm cái gì. Không có nghe nói người Bắc Nhung thíchngọc khí.” Mặc dù Gia Luật Dã là phái từng nhóm người ẩn danh đi mua,nhưng sai ở chỗ hắn không nên đi đến cửa hàng trên danh nghĩa Hàn gia.Liên tiếp hai ba cửa tiệm ngọc thượng hạng cũng bị người xa lạ mua đi,chưởng quỹ tự nhiên sẽ không quên bẩm báo cho chủ tử. Mà Hàn gia, mặc dù hiện tại Thiên Nhất các ở Đại Sở đã không tồn tại rồi, nhưng Hàn MinhTích vẫn thu nạp không ít người ở dưới trướng, điều tra thêm các cửahàng , nguồn tiêu thụ đồ cổ, đồ trang sức đeo tay bằng ngọc trong kinhthành cùng với thân phận người mua cũng không phải là cái vấn đề gì lớn. Dĩ nhiên Diệp Ly biết Gia Luật Dã mua những thứ ngọc kia làm cái gì,lạnh nhạt cười lạnh nói: “Xem ra Bắc Nhung quả thật rất giàu có.”

Nhớ tới hành trình của mình ngày hôm qua bởi vì hành động của tênVương tử khoe của nào đó mà bị phá hư, tâm tình Diệp Ly không được tốt.Đặc biệt là người nọ còn cố ý tặng một khối tới đây tặng nàng. Chớp mắtmột cái, Diệp Ly cười nói: “Giúp ta thả tin tức ra, Bổn Vương Phi muốntìm một khối ngọc tốt cực phẩm nhất cho Vương gia làm lễ vật sinh nhật.” Lãnh Hạo Vũ nhìn Mặc Tu Nghiêu đang nhìn Diệp Ly một chút, có chútkhông rõ ý tứ của Diệp Ly.

Hàn Minh Tich kịp phản ứng trước, phe phẩy cây quạt, cười nói: “Chonên chúng ta cũng có thể đem ngọc tốt tích trữ trong tay hết thảy lấy ra bán, chỉ cần tin tức kia vừa ra, nói vậy cho dù giá tiền cao lên gấpđôi đi nữa cũng có người mua. Hơn nữa. . . Vương Phi nói đúng, người Bắc Nhung không phải là có tiền sao, ta nhất định sẽ đưa tin tức cho GiaLuật Vương tử đầu tiên, tránh cho hắn lại là người đến sau.” Về phầncuối cùng Bắc Nhung Vương tử định lấy những thứ ngọc kia ra làm sính lễcho công chúa hay là toàn bộ mang về Bắc Nhung thì cũng không liên quanđến chuyện của bọn họ.

Lãnh Hạo Vũ gật đầu đồng ý, nói: “Nói tới ở phía ngoài còn chưa từngcó truyền ra Vương Phi thích gì đồ đâu, cũng làm cho chúng ta buôn bánthiếu đi không ít tiền lời. Vừa lúc trong tay của ta quả thật cũng cókhông ít đồ muốn thanh lý, thuận tiện bán cho Bắc Nhung Vương tử làđược. Có điều. . . Ừ, Vương Phi không cần giữ lại một khối ngọc tốt chongười sao?” Nếu là thật bị tên Bắc Nhung Vương tử tài đại khí thô kiađoạt hết rồi, quà sinh nhật của Vương gia làm sao bây giờ? Đừng xem bình thường Vương gia bộ dáng tốt, tính tình rộng lượng, hẹp hòi nổi lên một cái là mọi người chịu không nổi. Những năm này, hắn và Phượng tam đãđược thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Diệp Ly liếc Mặc Tu Nghiêumột cái, mím môi cười nói: “Không cần, ta chính là nói như vậy mà thôi.”

Hàn Minh Tích nhíu mày, có chút thương cảm thở dài, “Thì ra là sinhnhật Định Vương nhanh đến rồi, nói lại cũng thật là trùng hợp. . . Tacũng sinh vào tháng sáu đây này. Năm trước cùng đại ca, hiện nay nhưng. . . . . .”Lãnh Hạo Vũ cứng đờ người, cảnh giác nhìn chằm chằm Hàn MinhTích. Người này không muốn sống cũng không cần phải tha hắn xuống nước,hắn mới vừa tân hôn yến mà.

Diệp Ly cười nói: “Minh Tích cũng sinh nhật vào tháng sáu? Vậy thì ở kinh thành qua hết sinh nhật rồi hãy đi.”

Hàn Minh Tich nháy mắt, “Quân Duy có tặng lễ vật cho ta không?”

“Dĩ nhiên, ngươi thích gì nói cho ta biết, chút nữa ta đi chuẩn bị.”Diệp Ly gật đầu nói, lấy giao tình của nàng và Hàn Minh Tích, sinh nhậtmà không đưa lễ vật thì không còn đường nào mà nói. Huống chi tình huống hiện tại của Hàn Minh Tích, nàng và Mặc Tu Nghiêu cũng ra không ít khílực.

Hàn Minh Tích nở nụ cười xinh đẹp, “Vậy thì tốt, vô luận Quân Duychuẩn bị cái gì ta cũng sẽ thích.” Nói xong còn không sợ chết nhướngnhướng mày với Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, cườinhạt nói: “A Ly nói không sai, Hàn huynh cũng sinh tháng sáu, đươngnhiên Bổn Vương và A Ly muốn bày tỏ một phen. Ngươi yên tâm, Bổn Vươngnhất định sẽ cho Hàn huynh một lễ vật kinh hỉ.” Một câu cuối cùng, giọng nói của Mặc Tu Nghiêu cơ hồ có thể nói được là ôn nhu, nhưng nghe vàotrong lòng người cũng thật lạnh.

Lãnh Hạo Vũ một tay túm Hàn Minh Tích rồi hướng Mặc Tu Nghiêu cườikhan nói: “Mặc dù ta và Hàn huynh quen biết không lâu, nhưng cũng coinhư nhất kiến như cố. Hàn huynh, chúng ta đi trước thảo luận một chútngươi muốn sinh nhật như thế nào đi.” Cũng không để ý Hàn Minh Tích phản đối, bắt được người trực tiếp kéo đi ra ngoài. Hàn Minh Tích khinh công hạng nhất, võ công hạng ba liền giãy dụa cũng không được đã bị Lãnh Hạo Vũ nhìn như hạng ba kì thực hạng nhất lôi đi ra ngoài.