*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lăng
Sau khi Diệp Tây Nhã ấn chuông, rất nhanh đã có người ra mở cửa. Cô ấy đang định nói móc hiếm khi đối phương mở cửa nhanh cho mình, kết quả lại thấy một cô gái lạ mặt đang mặc đồ của Cố Trọng!
"What......"
"Xin chào, tôi là Lâm Thương Từ, biên kịch của [Phong hoa]."
Lâm Thương Từ có hơi mệt mỏi khi phải giới thiệu lại, nếu Diệp Tây Nhã cũng bước vào vòng tuần hoàn thì đã không có nhiều chuyện như vậy, hơn nữa đội hình sẽ phát triển hơn và mọi việc cũng dễ dàng xử lý hơn.
Cuối cùng Diệp Tây Nhã cũng lấy lại tinh thần: "Chào cô, tôi là......"
"Diệp Tây Nhã, tôi biết." Lâm Thương Từ ôm Sếp Tổng bằng một tay, cô nghiêng người để Diệp Tây Nhã vào nhà.
"Cố Trọng đâu?"
"Cô ấy đang tắm rửa."
Lâm Thương Từ ngồi lại xuống ghế sofa, Sếp Tổng nằm trên đùi cô, còn dùng móng vuốt cào đùi cô ý bảo cô vuốt tiếp đừng có ngừng.
Diệp Tây Nhã có chút xấu hổ, bản thân cô ấy không quen với vị biên kịch họ Lâm này, vừa lúc chủ nhà cũng không có mặt, cả hai cô đều ngồi trong phòng khách, một người chơi với mèo còn người kia chơi điện thoại, vô cùng xấu hổ.
Cố Trọng tắm rửa xong bước ra ngoài, thấy nơi vốn đặt máy sấy trống không, bèn hỏi to: "Lâm Thương Từ, máy sấy của tôi đâu rồi?"
"Ở trong phòng ngủ phụ đó!"
Lâm Thương Từ thả Sếp Tổng xuống, thành thạo mở cửa phòng ngủ phụ, lấy máy sấy tóc vừa dùng ra, đi vào phòng ngủ chính đưa cho Cố Trọng.
Diệp Tây Nhã tự nhận là đã hiểu rõ hết thảy, thế là sau khi Lâm Thương Từ quay lại vuốt ve Sếp Tổng, cô ấy vào phòng ngủ chính của Cố Trọng, còn thuận tay đóng cửa lại.
"Chị vào làm gì?" Cố Trọng cắm máy sấy tóc, nhấn nút khởi động.
"Cô ấy vào thì em không hỏi, thế sao chị vào em lại hỏi?" Diệp Tây Nhã oán giận.
"Hả?" Tai Cố Trọng toàn là tiếng máy sấy tóc, căn bản không nghe thấy Diệp Tây Nhã đang nói gì.
Diệp Tây Nhã tức giận đến mức giật lấy máy sấy tóc rồi tắt nguồn, hai tay chống nạnh hỏi: "Nói mau, hai người có quan hệ gì? Bên nhau bao lâu rồi?"
Lần này Cố Trọng nhanh chóng hiểu rõ, lập tức trả lời: "Quan hệ bạn bè bình thường thôi."
"Quan hệ bạn bè bình thường?" Bạn bè bình thường mà mặc đồ của em, dùng dầu gội của em, hơn nữa nhìn qua có vẻ như cô ấy ở nhà em rất thoải mái đấy, chắc thường xuyên đến nhỉ?" Vừa rồi Diệp Tây Nhã phát hiện Lâm Thương Từ đã tắm ở nhà Cố Trọng, còn dùng dầu gội và sữa tắm mà Cố Trọng thường dùng, cô ấy rất quen thuộc với mùi hương này.
"Chị chưa từng dùng sao? Từ Đồ Chi chưa từng dùng sao? Có gì đâu mà chuyện bé xé ra to?" Không phải hai người này chưa từng ngủ lại nhà cô, hiện giờ lại làm ầm ĩ gì chứ?
Diệp Tây Nhã suy nghĩ, hình như cũng hơi đúng, nhưng ngẫm kỹ lại thấy rất bất thường: "Thế cũng không giống nhau......"
"Có gì mà không giống, chị đừng nghĩ nhiều, chỉ là bạn bè bình thường thôi. Hơn nữa lần trước em đã nói rồi, cô ấy là thẳng, rất thẳng."
"Lần trước? Lần nào?"
"Thì ngày đó......"
Cố Trọng ngây ngẩn cả người, lần trước của cô là chỉ ngày 24 tháng 7 lần trước.
Mới vừa ý thức được mình nói lỡ miệng, chóp mũi lại lập tức cảm thấy ngứa ngáy quen thuộc, cô ôm mũi chạy vào phòng tắm.
"Em nóng trong người à? Sao đột nhiên lại bị chảy máu cam?"
"Tất cả là tại chị."
*****
Tại buổi ra mắt phim [Núi rừng], Diệp Tây Nhã lại "tiếp tục" có việc phải đi trước, lát nữa sẽ cử một trợ lý đến hỗ trợ cô, Cố Trọng trực tiếp từ chối, dù sao cũng đã có Lâm Thương Từ ở đây. Lâm Thương Từ không thể ngồi cạnh Cố Trọng, nên Cố Trọng đã sắp xếp cho cô ấy ngồi phía sau mình, đó vốn là chỗ ngồi của một phóng viên khác.
Khi xem phim, cô luôn nghĩ về Lâm Thương Từ đang ngồi sau mình, bộ phim nói về gì cô không hề để ý, dù sao cũng đã xem vài lần rồi. Cô muốn quay đầu nhìn thử xem liệu Lâm Thương Từ còn ngồi đó không, nhưng lại không thể trắng trợn táo bạo quay người nhìn cô ấy, chỉ có thể nín nhịn.
Lâm Thương Từ ngồi phía sau ngáp dài ngáp ngắn, phim có hay đến mấy nhưng xem nhiều lần cũng sẽ chán, thậm chí cô ấy còn biết lời thoại tiếp theo là gì, nhưng cô ấy chỉ có thể dùng tay che miệng giả vờ nghiêm túc xem. Bởi vì gần đó có camera ghi lại những phản ứng của các diễn viên để sau này khi tuyên truyền sẽ đăng lên mạng, cô ngồi ngay sau Cố Trọng nên rất khó để không bị chụp đến.
Khổ sở chịu đựng đến khi sự kiện kết thúc, hai người đi vào bãi đỗ xe ngầm và lên xe.
"Lâm Thương Từ, cô có thể tạm thời ở nhà tôi được không?" Cố Trọng hỏi rất cẩn thận, sợ khiến đối phương thấy đường đột.
Hiện giờ cô có ám ảnh tâm lý về nhà mình, ban ngày còn đỡ nhưng chỉ cần nghĩ đến buổi tối, có khi sẽ nghi thần nghi quỷ cảm thấy trong nhà có người, dưới gầm giường có người trốn, cô thật sợ hãi. Chưa kể, người nọ có thể lặng lẽ xâm nhập vào nhà cô, rất có thể ngày 26 không phải là ngày đầu tiên gã đột nhập.
Nghĩ đến đây, Cố Trọng lại nói: "Thôi, không cần."
Nếu đó không phải là lần đầu tiên kẻ sát nhân xâm nhập, cô sợ chuyện cũ lặp lại, nếu thật sự phải chết vậy mình cô đã đủ rồi.
"Tôi có thể ở nhà cô một khoảng thời gian." Lâm Thương Từ có suy nghĩ giống hệt Cố Trọng.
Cố Trọng có thể dọn vào khách sạn ở, hoặc Lâm Thương Từ trực tiếp chia sẻ một nửa chiếc giường của mình, nhưng lần này các cô phải bắt được kẻ bí ẩn này. Cho nên hai người bọn họ cần phải cố gắng giữ nguyên quỹ đạo ban đầu mà không để lộ ra bất cứ hành vi đáng ngờ nào, chứ đừng nói đến chuyện để mặc kẻ sát nhân này nhận ra hai cô đã biết đến sự tồn tại của gã.
Tuy rằng không hoàn toàn an toàn, nhưng sẽ có người để ý lẫn nhau.
Chú Hà đưa hai người đến chung cư của Lâm Thương Từ, Lâm Thương Từ thu dọn hành lý đơn giản rồi chuyển đến chung cư của Cố Trọng. Cố Trọng dẫn cô đi đăng ký làm khách thường xuyên ghé thăm, người bảo vệ lúc sáng không bắt được Lâm Thương Từ có ấn tượng không tốt về cô nhưng vẫn ngoan ngoãn làm giấy đăng ký cho cô.
*****
Buổi tối, Lâm Thương Từ gõ chữ trong phòng khách, tuy là rất có thể sẽ phí công viết nhưng cô vẫn cố gắng hết sức làm mọi việc, chỉ vì để khi nào có thể thành công thoát khỏi vòng tuần hoàn và tiếp tục một cuộc sống bình thường, và Cố Trọng cũng thế.
Tuy nhiên có vẻ như đêm nay Cố Trọng không ngủ được, 12 giờ đêm cô ấy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Lâm Thương Từ đang làm việc, cô ấy lấy một chai rượu từ tủ rượu và hỏi cô: "Có muốn uống một chút không?"
Lâm Thương Từ không gật đầu nhưng cũng chẳng lắc đầu, chỉ nói: "Tôi không uống được mấy."
"Ý là vẫn có thể uống được một chút đúng không?" Thế nên Cố Trọng lấy hai chiếc ly chân dài ra.
Lâm Thương Từ nhìn cô ấy ngồi cạnh mình, bèn đặt laptop đang để trên đùi bỏ lên bàn, còn bản thân chờ Cố Trọng khui rượu, cô ấy rót cho cô một phần ba rượu đỏ.
Lâm Thương Từ nhấp một ngụm, khoang miệng hơi chát, cô không quen uống loại này. Bình thường uống cùng nhóm Phòng Giai Nhuế chỉ hay uống bia nội, có nồng độ cồn thấp hơn loại này.
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có đèn phát ra từ phòng bếp, Lâm Thương Từ thích sáng tác trong môi trường nửa tối nửa sáng. Khi Cố Trọng bước đến cũng không bật đèn, hai người chỉ ngồi trên sofa uống rượu, không ai nói gì.
Cố Trọng thở hắt ra, cuối cùng nói: "Thật khó chịu."
"Ừm, nhưng rồi sẽ quen thôi." Lâm Thương Từ thưởng thức chiếc ly chân dài, trong lòng lại không hề hy vọng Cố Trọng quen điều này.
Cô hy vọng trước khi cô ấy quen thuộc với điều này thì vòng tuần hoàn đã kết thúc.
"Đêm vẫn còn dài, vậy sao cô không kể cho tôi nghe trước đây tôi đã đối xử với cô như thế nào?" Hiện giờ Cố Trọng đã khôi phục trí nhớ đến đoạn cô ấy hiểu lầm Lâm Thương Từ là fans cuồng và muốn bắt cô đến đồn cảnh sát, còn bị đánh hệt như một kẻ cuồng theo dõi.
Trong những ký ức còn chưa tìm lại được đó, liệu Lâm Thương Từ có từng bị cô ấy tổn thương theo cách khác nữa không?
"Cô sao...... Cô mời tôi đi ăn cơm, an ủi tôi, và còn cứu tôi nữa." Lâm Thương Từ cúi đầu, mặc dù ký ức trong những vòng tuần hoàn trước bị rối tung không còn trật tự, nhưng những việc mà Cố Trọng làm cô vẫn có thể nói rõ ràng dược.
Cố Trọng kinh ngạc, cô ấy nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy Lâm Thương Từ nói mình nghi ngờ đối phương ra sao, xua đuổi và không tín nhiệm đối phương, nhưng tất cả những gì Lâm Thương Từ nói ra đều là mình đã đối tốt với đối phương như thế nào.
"Làm sao tôi cứu cô được?"
Lâm Thương Từ ngẩng đầu, nhìn cô ấy và nói: "Cô đã cười."
Cố Trọng làm theo lời Lâm Thương Từ, nở một nụ cười.
"Cô đã cứu tôi như vậy đó." Lâm Thương Từ uống rượu vào trở nên có phần bạo dạn, cô đưa tay chọc vào lúm đồng tiền trên má Cố Trọng, nói: "Tôi đã chuẩn bị nhảy xuống, nhưng biển quảng cáo của cô lớn quá, dường như cô trên màn hình đã nói với tôi là không được nhảy, thế nên tôi đã không nhảy."
Cố Trọng chưa bao giờ nghĩ đến một nụ cười có cứu một người, thảo nào tối hôm đó Lâm Thương Từ đã nói cô ấy nên cười nhiều hơn.
Hóa ra khi mình không hề hay biết, Lâm Thương Từ đã thay đổi một số điều chỉ vì mình.
Đêm tối là một vùng đất nuôi dưỡng mọi ham muốn và suy nghĩ không có thể có được. Tựa như hiện tại, Cố Trọng nhìn sườn mặt Lâm Thương Từ, khuôn mặt cô lộ ra vẻ có uống rượu, hai gò má đỏ hồng, ngay cả ánh mắt cũng không còn lạnh nhạt mà để lộ ra chút thân thiết không có sự đề phòng. Thứ gì đó trong lòng Cố Trọng ngo ngoe rục rịch như dã thú sắp lao ra khỏi hàng rào, dục vọng chưa từng có trước đây lại không ngừng cường thế điều khiển Cố Trọng, dụ dỗ và nói với cô ấy......
Có lẽ cô ấy nên thử hôn môi Lâm Thương Từ.
Lâm Thương Từ cúi đầu, đầu ngón tay bóp phần chân ly tinh xảo, cô có thể cảm nhận được Cố Trọng đang nhìn mình nên cô mới ngẩng đầu lên. Thứ đầu tiên đập vào ánh mắt cô là phần cổ mở rộng trên chiếc áo ngủ của Cố Trọng, thứ hai là xương quai xanh của cô ấy, thứ ba là đôi môi còn vương rượu, và thứ tư là nốt ruồi thấp thoáng trên chóp mũi cô ấy.
Sau đó là cái nhìn thứ năm, là hình ảnh hơi mờ của chính cô được
phản chiếu
trong con ngươi của cô ấy.
*Mắt người tiếp nhận hình ảnh của sự vật dưới dạng đảo ngược, thông qua xử lý của não bộ hình ảnh của sự vật sẽ quay về dạng ban đầu. (Xem hình để hiểu rõ hơn)
Mặt trước là dục vọng, mặt sau là lý trí.
Lâm Thương Từ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể yêu một ai, thậm chí bây giờ cô cũng không cảm thấy mình thích Cố Trọng. Cô nghĩ đây chỉ là do cồn quấy phá, có cả do vòng tuần hoàn làm cô có vấn đề, và theo bản năng cô muốn dựa dẫm vào bất kỳ một ai đó lâm vào hoàn cảnh giống mình.
Mà người đó không nhất định phải Cố Trọng, bất cứ ai cũng có thể.
Sau khi ý thức được điều này, Lâm Thương Từ dời mắt rồi khom lưng đặt ly rượu còn dở lên bàn.
"Ngủ ngon."
Cô không thể chỉ vì chút thích thú nhất thời của bản thân rồi xem Cố Trọng như một công cụ hình người được. Cô biết rất rõ, một khi vòng tuần hoàn kết thúc thì rất có khả năng bản thân không cần cô ấy nữa
Hơn nữa, cô cũng không nghĩ Cố Trọng, một người xán lạn rực rỡ như sao sáng trên trời sẽ nguyện ý bước vào bóng tối để yêu mình.
Hệt như khi sáng tác nội dung, cô đã dự kiến xong mọi chuyện. Nếu kết quả cuối cùng buộc phải chia ly, vậy tất cả những gì cô có thể làm là tránh né trước khi nó bắt đầu.
*****
Nhìn bóng dáng người nọ rời đi, Cố Trọng ngồi phịch xuống sofa.
Lâm Thương Từ cũng không kháng cự cô, trái lại dường như cô ấy có chút tình cảm không khó nói đối với bản thân.
Rõ ràng cô đã thấy những tia lửa trong mắt Lâm Thương Từ, nhưng việc đầu tiên cô ấy làm lại là dập tắt nó, hệt như những tia lửa đó cuối cùng sẽ gây ra tai họa vậy.
Vì sao cô ấy lại không nguyện lòng thử một chút?
- ----
Lâm Thương Từ: Hmu hmu, sợ quá, sợ bị ăn
Cố Trọng: Tên biên kịch chết tiệt này dám ngó lơ bổn tọa!